Chương 15: Buổi tối tôi sẽ đến đón cô

Giang Chỉ nhanh chóng tiếp được: “Dung tiên sinh, tôi sẽ bảo quản tốt.”

Anh lại ném loạn giấy hôn thú như vậy!

Tống Thần Ngữ tức giận đến không nhẹ, lập tức chạy về phía Giang Chỉ, muốn cướp trở về.

Nếu cô không cướp được từ chỗ Dung Diệc Sâm, không lẽ cô không cướp được từ chỗ Giang Chỉ sao!

Cô không tin.

Giang Chỉ nhìn thấy bộ dáng hung hăng của cô, anh ta vội vàng xoay người bỏ chạy: “Thiếu phu nhân, Dung thiếu phu nhân, ngài đừng làm khó tôi mà…”

Tống Thần Ngữ chưa chạy được hai bước, cả người bỗng nhiên bị người ta bế lên.

Dung Diệc Sâm một tay giữ cổ áo cô, cúi người kéo cửa xe ra, trực tiếp ném cô vào trong.

Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã “Rầm” một tiếng đóng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống một chút khe hở, giọng nói Dung Diệc Sâm truyền vào: “Chuẩn bị tốt một chút, Tống Thần Ngữ, buổi tối tôi sẽ đến đón cô.”

Tống Thần Ngữ không ngừng phủi cửa kính xe, Dung Diệc Sâm làm như không thấy, xoay người nói với Giang Chỉ: “Đưa cô ấy về nhà.”

“Vâng, Dung tiên sinh.”

Nhìn xe chạy xa, khoé môi Dung Diệc Sâm cong lên một nụ cười nhẹ, rất nhanh trở lại bình thường.

Anh có thêm một cô vợ bé nhỏ, xem ra cuộc sống sau này sẽ không tẻ nhạt.

Trên đường, Tống Thần Ngữ nỗ lực từ chỗ Giang Chỉ hỏi một chút, dù sao anh ta là trợ lý của Dung Diệc Sâm, kết quả có đánh chết Giang Chỉ cũng không chịu tiết lộ bất cứ điều gì.

Xe dừng ở biệt thự Tống gia, Giang Chỉ nói: “Thiếu phu nhân, tới rồi. Buổi tối, Dung tiên sinh sẽ đến đón ngài.”

Tống Thần Ngữ chỉ lo tra hỏi Giang Chỉ, không chú ý bên ngoài, lúc này vừa nhìn mới phát hiện, Giang Chỉ đưa cô đến Tống gia.

Đúng vậy, cô vốn là con gái nuôi của Tống gia.

*

Tập đoàn Dung Thị.

Một chiếc Maserati chậm rãi dừng lại, lập tức có người bước tới, khom lưng mở cửa xe, cung kính cúi đầu: “Dung tổng, buổi sáng tốt lành.”

Dung Diệc Sâm chân dài bước xuống xe, một tay đút trong túi quần, mắt nhìn thẳng, bước nhanh tiêu soái lên bậc thang, vào trong công ty.

Các thư ký của chủ tịch đứng thành một hàng ở cửa, lập tức đi theo phía sau anh.

Vẻ mặt Dung Diệc Sâm lãnh đạm, mặt mày tuấn lãng như tranh vẽ, hơi mím môi, bộ tây trang thủ công cao cấp được thiết kế dựa theo dáng người của anh, có giá trị không nhỏ.

Nhưng với dáng vẻ lười biếng, anh giơ tay, ngăn các thư ký đang chuẩn bị nói gì đó.

“Những công việc này, đợi lát nữa giao cho Giang Chỉ, từ anh ta sàng lọc rồi lại đưa tới văn phòng của tôi.”

“Vâng, Dung tổng.”

Các nữ nhân viên ở một bên, dùng cặp văn kiện che đi nửa tầm mặt, xì xào bàn tán, người nào ở đây cũng đều bày ra vẻ mặt mê trai.

Nếu ai gả cho Dung tổng, khẳng định kiếp trước người đó giải cứu cả thế giới.

Mỗi cô gái ở An Thành đều ảo tưởng về cuộc hôn nhân của mình, tưởng tượng tương lai sau này của mình với nửa kia, nghĩ đi nghĩ lại, sẽ liên tưởng đến Dung Diệc Sâm.

Có nhan sắc có quyền có tiền, còn không gần nữ sắc, không có tai tiếng, cũng không ăn chơi đàn đúm, không biết người phụ nữ nào sẽ tốt số như vậy.

Trong văn phòng chủ tịch.

Giang Chỉ gõ cửa đi vào, ôm một đống văn kiện: “Dung tổng, đây là công ty…”

Dung Diệc Sâm nhẹ giọng cắt đứt lời anh ta: “Tình hình Tống Thần Ngữ bên đó thế nào?”

“Dung tổng, tôi đưa thái thái về Tống gia lúc sau…”

“Cậu đưa cô ấy về Tống gia?”

Giang Chỉ gật đầu: “Đúng vậy. Rất kỳ quái, năm phút lúc sau, thiếu phu nhân từ bên trong đi ra, bắt xe rời đi.”