Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn cô một cái, khẽ mím môi mỏng, tích chữ như vàng, cũng lười nói chuyện với cô.
“Anh cưới tôi, người chịu thiệt chính là anh. Anh là chủ tịch của một tập đoàn có giá trị trăm tỷ, tôi chỉ là một cô gái bình thường, còn mang số mệnh khắc phu.”
“Tôi Dung Diệc Sâm, sẽ không có chuyện hối hận với việc mình đã làm.”
Người chụp ảnh kính cẩn nói: “Dung tiên sinh, Dung thiếu phu nhân, hai người đã chuẩn bị xong chưa? Đứng gần một chút, sau đó, cười một cái…”
Tống Thần Ngữ mất tự nhiên đứng bên cạnh anh, mùi hương thoang thoảng trên người anh, quanh quẩn ở chóp mũi cô.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi một câu: “Anh thật sự không hối hận sao?”
Đáp lại cô là Dung Diệc Sâm giơ tay ôm eo cô lại, kéo cô đến bên cạnh mình.
Giang Chỉ đứng ở một bên, cười tươi như bà mối.
Khi cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn, Tống Thần Ngữ hận không thể xé đi tấm ảnh bên trên, yêu cầu chụp lại.
Làm sao mà Dung Diệc Sâm bày ra vẻ vặt cứng đơ, lạnh lùng nhưng nhìn lại đẹp trai như vậy?
Mà cô cười lại ra một mặt cứng nhắc, giống như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng làm cho ngu đần, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Tống Thần Ngữ cầm giấy chứng nhận kết hôn đập một cái lên trán mình, hít sâu một hơi: “Sẽ không rơi xuống miếng bánh, ông trời chỉ rơi cạm bẫy.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Dung Diệc Sâm ném giấy chứng nhận kết hôn lên người Giang Chỉ, Giang Chỉ luống cuống tay chân chạy nhanh đỡ lấy.
Tống Thần Ngữ lập tức tức giận.
“Dung Diệc Sâm, Anh đứng lại đó cho tôi!”
Dung Diệc Sâm dường như không nghe thấy, đôi chân dài vẫn như cũ sải bước về phía trước.
Tống Thần Ngữ chạy nhanh đuổi theo, dừng lại ở trước mặt anh: “Anh có ý gì?”
Dung Diệc Sâm cau mày nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Là anh kéo tôi tới đây kết hôn, anh lại tùy tiện đem giấy chứng nhận kết hôn ném cho người trợ lý của anh, quá không tôn trọng người khác rồi?”
Giờ anh mới hiểu được ý của cô: “Cô đang trách tôi ném loạn giấy chứng nhận kết hôn sao?”
Sống lưng Tống Thần Ngữ ưỡn đến mức thẳng tắp: “Tôi bây giờ là vợ hợp pháp của anh, giữa vợ chồng phải tôn trọng lẫn nhau.”
Dung Diệc Sâm liếc nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực trong tay cô: “Cô hiện tại dù có xe nó ra, tôi cũng sẽ không nhíu mày chút nào.”
Xé giấy chứng nhận kết hôn?
Tống Thần Ngữ bỗng nhiên nắm chặt lại: “Không được, nếu như xé đi, đến lúc ly hôn sẽ cần dùng đến.”
Sắc mặt Dung Diệc Sâm trầm xuống, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm: “Côi nói cái gì?”
“Tôi nói…”
Tống Thần Ngữ vừa nói được hai chữ, đôi mắt linh hoạt bỗng nhiên xoay người một cái, trong nháy mắt khom lưng như con mèo, trốn sau lưng Dung Diệc Sâm.
Ở cửa Cục Dân Chính, Lâm Vãn Như nhìn xung quanh, rất nhanh nhìn thấy Dung Diệc Sâm, giẫm trên giày cao gót đi tới.
Cô ta nhìn Tống Thần Ngữ, vênh váo hung hăng: “Cô trốn cái gì mà trốn? Ra đây!”
Tống Thần Ngữ ung dung ở phía sau Dung Diệc Sâm thò ra nửa cái đầu: “Tôi, tôi không có trốn.”
Cô vừa nói, kéo kéo góc áo Dung Diệc Sâm: “Tống Thần Ngữ là có thể bị bắt nạt, nhưng… Dung thiếu phu nhân không thể bị bắt nạt.”
Cô biết, chỉ có Dung Diệc Sâm mới có thể chế trụ thiên kim đại tiểu thư Lâm Vãn Như này, nơi này là nơi công cộng cô không muốn cùng Lâm Vãn Như xung đột chính diện.
Dung Diệc Sâm nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn cô: “Không phải cô vừa mới nói chuyện ly hôn sao? Hử?”
Mặt Tống Thần Ngữ đen lại, người đàn ông này làm sao thù dai như vậy?
Lâm Vãn Như đã tức giận đến mức đi về phía cô, kéo lấy tay áo cô: “Cô ra đây Tống Thần Ngữ, tôi sẽ không để yên với cô!”