“Thật trùng hợp.” Dung Diệc Sâm thấy cô đỏ mặt, cười như không cười nói, “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi được hưởng loại phục vụ như vậy, cho nên, cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Tống Thần Ngữ nhìn anh: “Anh có chắc mình không phải là một tay lão luyện?”
Dung Diệc Sâm càng ôm cô đè sâu vào trong lồng ngực mình, giọng điệu ái muội: “Có phải hay không, tối hôm nay thử một lần sẽ rõ.”
Nói xong, anh không đợi cô kháng cự ôm lấy eo của cô, cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, lên xe rời đi.
Một lúc sau xe dừng trước cửa cục dân chính, lúc này Tống Thần Ngữ mới hiểu, vì sao Dung Diệc Sâm lại lấy sổ hộ khẩu của cô.
Anh dẫn đầu xuống xe trước, một bộ thần thái bình thản, một tay đút trong túi, khí chất không phải người bình thường.
Giang Chỉ mở cửa xe: “Tống tiểu thư, mời.”
Dung Diệc Sâm xoay người nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi vào cục dân chính, hoàn toàn không đợi cô.
Lúc này, Tống Thần Ngữ mới hiểu, vì sao Dung Diệc Sâm lại lấy sổ hộ khẩu của mình, cũng hiểu rõ câu nói “Danh chính ngôn thuận XXX cô” của anh có nghĩa là gì.
Kết hôn, làm chuyện đó, không phải danh chính ngôn thuận rồi sao?
Nhưng mà… Cô có đồng ý qua sẽ lấy anh sao?
Tống Thần Ngữ đứng ở cửa Cục Dân Chính, chậm chạp không chịu đi vào, Giang Chỉ là người có tính tình rất tốt, kiên nhẫn đứng cùng cô: “Tống tiểu thư, nếu để Dung tiên sinh ra ngoài tìm cô, vậy thì sẽ có rắc rối.”
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt đi vào.
Dung Diệc Sâm đứng trong đại sảnh, thân hình cao lớn, khí chất có một không hai, người xung quanh không muốn chú ý đến anh đều khó.
Người đàn ông này, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý.
Dung Diệc Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Chậm chạp.”
“Cái đó… Anh dẫn tôi tới cục dân chính là muốn làm gì ?”
“Không cần giả ngu.” Ngón tay thon dài của Dung Diệc Sâm nhéo cằm cô, “Cửa sổ kết hôn ở bên kia, đi thôi!”
“Kết hôn? Tôi… Tôi không thể kết hôn với anh.” Tống Thần Ngữ nghiêm túc nhìn anh, “Tất cả mọi người đều nói tôi khắc phu, một thân đen đủi.”
“Tôi không mê tín.”
“Nhưng mà, thân phận và địa vị của tôi hoàn toàn không xứng với anh…”
Đầu ngón tay Dung Diệc Sâm chạm qua gò má cô: “Cô xứng hay không xứng với tôi, do tôi quyết định.”
“Cưới tôi, anh sẽ rất xui xẻo, anh xem Lâm Phàm chính là ví dụ tốt nhất…”
Dung Diệc Sâm cúi đầu tới gần, cắt đứt lời nói của cô, phả lên trên mặt cô một hơi thở nhợt nhạt: “Tôi không muốn nói nhiều lời vô ích, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi.”
Người phụ nữ này, vẫn luôn giả vờ ngu ngốc, làm lãng phí thời gian, không muốn đăng ký kết hôn với anh, anh sớm đã nhìn ra.
Tống Thần Ngữ chỉ vào chính mình: “Tôi thật sự chưa từng nghĩ, muốn, muốn kết hôn với anh…”
Cô còn chưa nói xong, Dung Diệc Sâm đã kéo cô vào trong lồng ngực mình, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Tống Thần Ngữ cảm thấy mình như đang nằm mơ, cô âm thầm nhéo vào đùi mình một cái, đau đến nhe răng.
Gả cho Dung Diệc Sâm… Đây là ước mơ của biết bao cô gái chưa kết hôn ở An Thành?
Lại cứ như vậy rơi trúng trên đầu cô? Sẽ có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Việc xử lý thủ tục kết hôn, nhanh đến mức làm người ta khó tin, các nhân viên công tác rất nhiệt tình lại cung kính, tận tâm phục vụ cô và Dung Diệc Sâm.
Tống Thần Ngữ đều ở trong tình trạng đại não chết máy, cho đến khi chụp ảnh cho giấy đăng ký kết hôn,.
“Từ từ.” Cô đột nhiên lên tiếng, “Dung Diệc Sâm, anh đừng có hối hận!”