Chương 151: Chương 150: Đảo vàng (7)

Quả là một buổi đêm đặc sắc, ánh mặt trời lần nữa chiếu rọi lên trên đỉnh đầu, ông lão và thanh niên A Nghê mở cửa ra ngoài, dưới mí mắt thâm nho rõ đậm cho thấy hôm qua bọn họ đã trằn trọc mất ngủ vì tiếng ồn ào.

Lúc này ở bên ngoài khắp nơi đều phát ra kim quang. Ở giữa làn đường, những viên gạch hình đồ bát quái kỳ lạ kia bắt đầu mở rộng, lan nhanh ra khắp đảo, mọi ngóc ngách, đây cũng là nơi phát ra kim quang. Cả hòn đảo bây giờ nhìn từ xa chẳng khác gì một núi vàng.

“Nó bắt đầu rồi.” A Nghê nói, đây là hiện tượng quá đỗi quen thuộc với hai người, cứ cách nửa năm là nó lại xuất hiện.

Những du khách đi tập trung theo đàn, ánh mắt vô hồn đi về phía ngôi đền kia. Khuôn mặt không hề có chút sinh ý nào hết, chỉ như một thân xác di động, còn hồn phách thì không còn đó nữa.

“Lần này hình như sớm hơn mọi khi nhỉ. Ta đoán có lẽ do vụ việc đêm hôm trước.” Ông lão vuốt râu nói, ngoài cách giải thích này thì chẳng còn gì thích hợp hơn. Bởi vì trước giờ sự kiện này luôn tới đúng giờ, chưa từng đến sớm như thế này.

Tia sáng vàng từ hòn đảo phát ra thu hút lũ cá ngoài khơi xa, những con chim biển bay tụ thành đàn lên đảo và cả... những chiếc thuyền ngoài xa.

“Nhìn kìa, đảo vàng...” Một hành khách trên một chiếc thuyền nhìn thấy từ xa thì la lên, sau đó đám người kia bỏ dở việc đang làm, cùng hướng mắt về phía đó.

“Nó thật sự có thật...”

“Truyền thuyết là có thật anh em ơi...”

“Hoan hô, chúng ta giàu to rồi...”

“Đổi đời rồi.”

...

Có rất nhiều đoàn thuyền cùng hướng về hòn đảo, thuyền nào cũng ồn ào, huyên náo, có thuyền chở khách, thuyền chở hàng hóa, thú nuôi và cả những con thuyền của quý tộc. Đặc biệt những con thuyền quý tộc còn có binh lính, gia đinh cầm sẵn vũ khí với hi vọng chiếm được mẻ này làm của riêng.

Từ trong căn nhà, một nam một nữ bước ra bước ra, dưới ánh nắng làm lộ rõ khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ, đầy thỏa mãn của nam nhân vừa được ăn no. Còn nữ nhân trắng trẻo thì đôi má ửng hồng.

A Nghê và ông lão nhìn chằm hai người đầy ý vị, Chí Trung da mặt dày cười đáp lại bọn họ, hắn chẳng quản liệu đêm qua bọn họ có nghe được gì không. Còn Thiên Tuệ dưới ánh nhìn đó càng đỏ mặt hơn, cứ cúi đầu không dám nhìn. Nàng nghĩ chắc rằng căn phòng mỏng đó chắc là bọn họ đã nghe được toàn bộ rồi, làm chuyện xấu hổ mà để người chứng kiến càng khiến nàng xấu hổ không thôi.

Trên cổ, bàn tay trắng trẻo của Thiên Tuệ in rõ dấu vết của trận chiến hôm qua, ở phía dưới nàng vô cùng nhức mỏi, hai chân bủn rủn đi lại khó khăn làm Chí Trung phải ôm eo nàng, làm điểm tựa đỡ nàng đi. Nàng vừa thẹn vừa giận liếc nhìn hắn, đôi má sau khi hoan ái càng thêm hồng hào, vẻ đẹp mềm mại như một li rượu nhẹ càng uống càng say, trước dáng vẻ hờn dỗi này của nàng, Chí Trung không nhịn được mà ở trước mắt hai người hôn nàng.

Thiên Tuệ bây giờ còn hơi sức đâu mà đẩy hắn ra, chỉ có thể thuận theo nụ hôn nóng bỏng. Dưới ánh mặt trời, hình ảnh hai người như đôi uyên ương dính vào nhau không rời.

A Nghê và ông lão:...

Còn chưa đủ hay sao, hãy để cho người ta con đường sống với...

“Khụ khụ... Có chuyện quan trọng cần bàn.” Ông lão ho nhẹ nhắc nhở, lúc này Chí Trung mới buông Thiên Tuệ ra, không quên nhéo nhẹ vào má hồng của nàng một cái.

Chí Trung và Thiên Tuệ mới chú ý đến dòng người xung quanh đang đi về hướng ngôi đền kia, biển hiện trên mặt của bọn họ như một cái xác không hồn, dù cho hai người có đứng trước mặt họ liên tục xua tay cũng không thể nào làm họ mảy may chú ý.

Bỗng dưng Thiên Tuệ cảm thấy có gì đó rất quen thuộc trong đôi mắt tử sắc kia, hình như nàng đã thấy ở đâu đó rồi. Đúng rồi, hai năm trước, Đình Phong, đây là nhiếp hồn thuật.

A Nghê và ông lão kia đang dán những tấm bùa vừa làm lên một số người, y phục của nhóm người này khiến Chí Trung vô cùng quen thuộc, hình như là y phục tiền triều. Thấy lạ nên hắn hỏi: “Hai người đang làm gì thế?”

Hai người họ vẫn chăm chăm dán, không quay đầu, ông lão trả lời: “Đó là thành viên trong đoàn chúng tôi chục năm về trước, bị hắc xà giết hại. Nó đã thi triển chú pháp nào đó phục chế cơ thể họ, giam giữ linh hồn trong này.”

A Nghe thở dài, ánh mắt buồn bã hoài niệm nói: “Chúng ta quá yếu, chẳng thể thoát khỏi đây, chẳng thể làm gì được, chỉ có thể dùng những tấm bùa này che mắt con hắc xà, không cho nó hiến tế linh hồn họ mà thôi.”

Dừng lại một chút, khuôn mặt hắn có phần hơi mệt mỏi, buông xuoi nói: “Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng.”

Hai người hồi phục bao nhiêu lực lượng đều dồn vào các lá bùa, chỉ đủ để bảo vệ các thành viên trong đoàn, đã hơn chục năm bảo hộ linh hồn bọn họ rồi, đã từng nghĩ đến để mặc họ chết đi, giải thoát. Nhưng kia là trận pháp tế hồn, ông lão và A Nghê thừa biết chắc linh hồn sẽ không thể nào yên nghỉ nếu bước chân vào đó.

Sức lực mệt mỏi, tinh thần đều đã mệt mỏi...

Thiên Tuệ cắt ngang tâm trạng buồn bã của cả hai mà nói: “Có lẽ ta biết cách cứu bọn họ.”

Lời Thiên Tuệ vừa nói ra khiến hai người đứng lặng một giây, sau đó thanh niên A Nghê thốt lên: “Cô biết cách? Xin hãy chỉ cho tôi...” vừa nói vừa xốc nổi xông đến chỗ Thiên Tuệ, Chí Trung nhíu mày ngăn cản làm hắn hơi ái ngại vì sự thất thố của bản thân.

Thiên Tuệ gật đầu, nàng lấy ra một quyển sách nói: “Đây là một cuốn sách có ghi chép về ma thuật này, cách phá giải nó nằm ở đây.” Quyển sách có hơi cũ kỹ nhưng ghi chép rất rõ ràng, miêu tả chi tiết.

Nhìn thấy quyển sách này, ánh mắt ông lão lóe lên điều gì đó rồi vụt tắt đi. Chí Trung quan sát nhạy bén, một giây vừa rồi đã lọt vào tầm mắt hắn.

Những dòng chữ trên giấy hiện lên trong mắt hai người rất rõ. Oanh Lôi Tiêu Hồn Trận, sử dụng lực lượng lôi hệ có đặc tính chế tà cực mạnh làm pháp trận, phá giải nhiếp hồn thuật.

“Nhưng vấn đề là năng lực của ta không đủ lớn để triệu tập lôi điện cỡ này.” Thiên Tuệ thành thật nói. Yêu cầu lôi hệ tu sĩ có tu vi thiên ma, trên nàng một bậc nên nàng không thể kết trận được.

A Nghê lại trái ngược với vẻ tự trách của Thiên Tuệ, hắn vô cùng mừng rỡ. Phấn khởi nói: “Nếu là lôi điện đã có đủ rồi.” Hắn chỉ chỉ về phía gốc cây, nơi đặt cái trượng mà đêm qua hắn ném lên đỡ lấy sấm sét, quanh lôi trượng quấn lá dày để tránh sốc điện.

Thanh niên A Nghê đọc qua những vật liệu cần thiết rồi nói: “Ta sẽ đi chuẩn bị vật liệu cần thiết.” Nói rồi hắn chạy đi vô cùng

Ông lão sau một hồi ngẫm nghĩ thì mở miệng: “Có thể cho lão già này mượn quyển sách ấy được không?” Ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Thiên Tuệ.

Thiên Tuệ vừa định cho ông lão mượn thì Chí Trung giựt lấy quyển sách nói: “Xin lỗi, ngài cũng biết rồi đấy, mỗi phù thủy sẽ có những nghiên cứu ma thuật khác nhau, mỗi quyển sách đều là tâm đắc, là ma thuật, là mạng sống của họ, nếu đưa cho ngài chẳng khác gì chúng ta đang vạch áo cho người xem lưng.”

Ánh mắt lãnh đạm không cho người khác từ chối, ông lão thở dài, quay lưng nói: “Thôi, ta đi giúp A Nghê.”

Nhìn thấy tấm lưng ảm đạm ấy Thiên Tuệ không nỡ, xong nàng chưa từng hoài nghi Chí Trung, chỉ hỏi hắn: “Tại sao chàng lại không cho ông ấy mượn xem, chúng ta cũng có mất gì đâu.”

Chí Trung ôm eo nàng, đưa trả cuốn sách nói: “Về sau nàng đừng nên để ai xem được thứ này.” Trong quyển sách này chứa những trận pháp vừa lạ lẫm nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu thì vô cùng phiền phức.

Khoản khắc vừa rồi xẹt qua, hắn biết ông lão này cũng chẳng phải dạng người lương thiện gì. Nghe đến cách thức để cứu người thân, thanh niên A Nghê không hề che giấu được ánh mắt vui sướng ấy, còn ông lão này thì lại nhắm vào quyển sách.

Ở ngoài bãi cát, từng đoàn thuyền cập bến. Thuyền chở hàng rất ít, đa số là thuyền du khách, thuyền của các thế gia lớn. Dưới ánh mặt trời, từng đoàn thuyền ngoài khơi hiện lên vô cùng rõ ràng, mặt biển cũng là màu xanh thẳm trong lành, thấy rõ những con cá đang bơi.

Trong những chiếc thuyền kia, có một thuyền chở rất nhiều trẻ nhỏ, thiếu niên của các thế gia, bọn họ nô đùa nghịch ngợm trên thuyền vô cùng náo nhiệt. Có một đứa bé gái khoản chừng năm sáu tuổi đang ăn một quả táo, ngắm nhìn mặt biển qua khung rào chắn.

Đột nhiên từ sâu trong lòng biển, một đôi mắt quỷ dị hiện ra rồi lặn mất đi.

Tõm... Quả táo rớt xuống nước sâu...

“Oa... Mẫu thân, oa... Có quái vật... Oa oa...” Đứa trẻ sợ hãi khóc rống lên. Một phụ nhân ăn mặc khá trang trọng bước lại ẵm đứa bé lên, vô về, nhìn ra biển xanh thấy chẳng có gì hết, đoán chắc là con bé lại nghịch ngợm rồi, chỉ muốn được nàng bế.

Phụ nhân đó ẵm cô bé gái đi vào trong đoàn người, đang thương thảo về kế hoạch chiếm lĩnh cái hòn đảo này.

Quả táo rơi xuống biển sâu, cứ rơi cứ rơi mãi, không có điểm dừng, rơi qua đoàn cá nhỏ. Từ trong tầng nước mờ, một sinh vật có bóng đen khổng lồ lượn quanh, con thuyền ở trên so với nó chỉ như một viên gạch so với cả một tòa thành.

Ở tám hướng bốn trăm dặm lấy hòn đảo làm trung tâm, những bọt nước nổi bong bóng ọc ọc. Ngay khi con thuyền cuối cùng đi vào hải phận này, mỗi hướng mọc lên một cột đá lớn với tông màu khác nhau. Trên mỗi cột đá khắc một chữ, lần lượt là: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, quang.

Mặt đá ở dưới biển bắn ra từng dòng lực lượng, kết nối tám khối đá ở tám hướng. Một vòng phòng hộ vô hình phát ra, bao trùm cả hải phận này, bao trùm cả hòn đảo. Từ tám khối đá, từng dòng linh lực phóng ra, ẩn hiện thành những sợi xích sắt khổng lồ giam lấy nơi phía dưới hòn đảo.

Ở dưới hòn đảo, độ sâu lẫn áp lực nước lớn làm ánh sáng không chiếu tới, một đôi mắt âm tà mở ra, từng hơi thở nặng nề phà vào nước biển, giết chết bao nhiêu là cá nhỏ, sinh vật phù du xấu số...