Chương 150: Chương 149: Đảo vàng (6)

Bầu trời trong xanh, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên đảo, từng cành cây vươn cao cành lá xum xuê tranh nhau ánh nắng, cả một cánh rừng mang màu áo xanh lục tươi mới. Người dân lại bắt đầu sinh hoạt như mọi ngày.

Chí Trung và Thiên Tuệ cũng ra ngoài sinh hoạt, tận hưởng không khí đất trời như bao người, đồng thời quan sát vẻ mặt của đoàn du khách lên đảo kia. Quả đúng như những gì bọn họ nói, dù rằng mọi người nói nói vui vẻ, biểu hiện vô cùng bình thường nhưng sâu trong ánh mắt chỉ là một mảng tĩnh lặng vô hồn, không có bất kỳ cảm xúc nào dao động, bọn họ và xác chết nhìn chung chẳng khác nhau chút nào.

Chí Trung và Thiên Tuệ vô cùng tự nhiên hòa vào dòng người, những người hướng dẫn vẫn tiếp tục hướng dẫn du khách muốn tham quan đảo, dòng người đi qua một ngôi đền lớn nhưng không có ai có ý định tò mò hết, càng không có người hướng dẫn nào đề cập đến. Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, hai người gật đầu hiểu ý nhau, nhân lúc tất cả không để ý mà rời đi, vượt qua những lính gác ngoài đền, lẻn vào khuôn viên bên trong.

Trong đó là một khoảng sân cỏ rộng nhưng chỉ có một cái miếu nhỏ ở góc trong cùng, ở giữa vẽ một trận đồ pháp trận, là pháp trận tế hồn mà hai người bọn họ đề cập đến.

Có bốn góc tường, ở mỗi góc Chí Trung lấy ra một con thỏ, hắn giết con thỏ đi, để máu của nó chảy xuống. Máu của bốn con thỏ chảy hết, Chí Trung và Thiên Tuệ hợp sức điều khiển dòng máu chảy về chỗ trận pháp giữa tâm sân, hai người liên tục sử dụng linh lực, dùng máu tế viết lại trận pháp. Những đặc điểm của hoán linh chi tế pháp trận đã được hai người nhớ rõ, ông lão và thanh niên kia không thể giúp được do linh lực của bọn họ quá thấp, chỉ có thể dựa vào hai người.

Thay đổi pháp trận vô cùng khó khăn, buộc người viết phải tập trung, nếu không sẽ bị phản phệ bởi chính sức mạnh của nó. Đã gần nửa giờ trôi qua, đứng dưới ánh nắng gắt làm mồ hôi cả hai đổ nhễ nhãi nhưng không hề có ý thoái lui. Cuối cùng sau hơn một tiếng đồng hồ, bọn họ cũng hoàn thành.

Đứng bất động lâu như vậy làm Thiên Tuệ có hơi mệt mỏi, Chí Trung dìu nàng vào trong đền nghỉ ngôi một chút. Ở đó có một cái nệm ngồi đã cũ kỹ có lẽ đã hơn chục năm, Chí Trung phủi bụi đi, thấy nó vẫn còn tốt lắm liền đem ra cho Thiên Tuệ ngồi. Còn hắn thì nhìn xung quanh tường, bên phải vẽ hình của một con rắn lớn làm hắn liên tưởng đến con hắc xà tối hôm qua.

Chí Trung lắc đầu, chỉ cho đó là sự trùng hợp thôi, ai lại đi thờ con quái vật ấy chứ. Bên trái là hình một con rùa cũng không có gì kỳ lạ mấy, còn ở chính giữa có treo một thanh kiếm võ nâu có hình một con rồng được nạm vàng.

“Rồng là hình ảnh của bậc vua chúa, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây. Lẽ nào đây từng có kẻ trộm mộ sao?” Chí Trung lẩm bẩm. Hắn đưa tay đến gần kiếm, không thấy có bẫy nào hết thì tháo thanh kiếm xuống.

Quả thật nó được trạm khắc vô cùng tinh tế, tỉ mĩ. Chí Trung mang thanh kiếm ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuệ, hắn vừa rút kiếm ra, bảo: “Nàng có cảm nhận được gì không?”

Thiên Tuệ chạm vào thanh kiếm, từng tia linh khí truyền vào bàn tay nàng. Thiên Tuệ nói: “Linh lực thật nồng đậm. Chủ nhân của thanh kiếm này có lẽ là một cường giả, ta nghĩ là người đó trên cả ta và chàng.”

“Ừ.” Chí Trung rút toàn bộ thanh kiếm khỏi vỏ, trên thân kiếm có khắc một dòng chữ “Thuận”. Tuy thanh kiếm rèn một cách sơ sài, chỗ ghề chỗ lõm nhưng linh khí mà nó phát ra là không thể coi thường, chữ “Thuận” này Chí Trung cảm thấy còn có một ý niệm giết chóc nào đó.

Chí Trung tra kiếm vào vỏ, để lại chỗ cũ nói: “Có lẽ người đó muốn thanh kiếm này được yên nghỉ nên treo ở đây, tốt nhất là chúng ta không nên lấy nó.”

Hai người mệt rã rời dựa vào nhau. Hương thơm từ cơ thể Thiên Tuệ truyền đến mũi Chí Trung làm cho hắn nóng lên. Chí Trung liếc mắt qua Thiên Tuệ đang dựa vào mình, nhìn mồ hôi nhễ nhãi làm làn da trắng ngần lộ ra mập mờ, lớp áo trắng trở nên trong suốt. Một cỗ lửa tình bùng lên trong mắt Chí Trung, trước mặt người mình yêu quả thật quá khó kiềm chế mà.

Chí Trung đột ngột hôn lên đôi môi hồng ngọt ngào của nàng làm nàng có hơi bất ngờ, nhưng trải qua nhiều lần làm nàng mạnh dạn đáp lại khiến hắn càng hôn sâu hơn, quấy phá trong miệng nàng. Lửa tình lan tỏa ra kết hợp với mồ hôi nóng nực càng thiêu đốt căn phòng còn hơn cả bên ngoài nữa. Lúc Chí Trung chuẩn bị hành sự thì...

“Đừng... Đừng ở đây...” Thiên Tuệ đỏ mặt nói. Nếu lỡ có ai đó vô thì quá là xấu hổ rồi, đây là ngoài trời đó.

Chí Trung nghe Thiên Tuệ nói, hắn cũng kìm lại ham muốn của mình, quả thật làm chuyện đó ở đây không được tự nhiên chút nào. Nhưng mà cảm giác kìm nén này, thật là khó chịu mà. Nhìn Thiên Tuệ mặt đỏ lựu, nghĩ đến cảm nghĩ của nàng, hắn hôn nàng lần nữa thật sâu rồi bế nàng lên.

“Tha cho nàng đó.” Hắn phả vào tai nàng lời nói ám muội pha lẫn lửa tình làm bên tai nàng đỏ lên. Thiên Tuệ cũng mệt rã người rồi, không so đo với hắn nữa, nàng dựa vào ngực hắn. Hai người thoát khỏi đây. Phi nhanh về phía căn nhà của ông lão và thanh niên kia, càng đi thì Chí Trung và Thiên Tuệ càng cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng lên, hô hấp cũng nhanh hơn mà không rõ chuyện gì, cảm giác như trúng phải thuốc kích tình vậy.

Ánh mắt Chí Trung lúc này đã đầy lửa, nhưng hắn vẫn đè nén xuống mà bế Thiên Tuệ.

Hai người có lẽ không để ý rằng vào giây phút lúc Chí Trung rút thanh kiếm ra, chữ 'thuận' khắc trên kiếm đã xuất hiện một tia dao động cực nhỏ...

Ở trước căn nhà, có hai người đang vẽ những tấm phù lục, ông lão bỗng nói với A Nghê: “Ta có nói với bọn họ về việc sử dụng máu thỏ để viết lại trận pháp sẽ hút dương và âm khí vô cùng không nhỉ?” Nam nhân sẽ thiếu đi âm khí cần bằng, nữ nhân sẽ ngược lại, cũng vì thế nó sẽ giống như là một chất xúc tác tình cảm, hơi nặng ấy.

A Nghê dừng lại chút, suy nghĩ rồi trả lời: “Chắc là rồi, lão có bao giờ quên thứ gì quan trọng đâu.”

“Ừm. Chắc ta nghĩ nhiều rồi.” Ông lão vuốt râu nói.

Đột nhiên có một luồng gió lạnh vụt qua người bọn họ, phi thẳng vào gian nhà, thẳng đến phòng ngủ. Đóng cửa cái 'rầm', cả căn phòng được bao bọc bởi băng hàn, không cho người ngoài tiếp cận. Hai người lại gần thì nghe được những tiếng rên rỉ hoan ái của nam nữ truyền ra thì giật mình.

A Nghê lắc đầu, vẻ mặt dửng dưng hiểu chuyện, nói: “Ông già rồi.” Quá đãng trí, nếu như trước đó phòng bị thì may ra mới kịp, còn bây giờ thì...

“Ừm.” Ông lão vuốt râu ra vẻ thông thái.

Hai người lẳng lặng đi ra ngoài. Băng lành lạnh rét vẫn không thể nào dập được đám lửa bên trong. Hình ảnh nam nữ hòa quyện vào nhau vô cùng hài hòa, nóng rực.

Mặt trời lần nữa lặng xuống chân trời, màn đêm đã lên, thú ăn đêm bắt đầu hoạt động rồi mà hai người vẫn chưa ra nữa, chứng tỏ tác dụng vô cùng mạnh.

A Nghê và ông lão thì không thể ra ngoài vào ban đêm, chỉ có thể ngủ dưới đất mà bịt tai chịu trận.

“Cậu đã từng yêu ai chưa?” Ông lão hỏi.

“Chưa. Mà tôi cũng quá già cho chuyện này rồi.” Thanh niên A Nghê khuôn mặt tỉnh bơ nhìn trần đáp. Những tiếng thở dốc kia chẳng khác nào là một sự hành hạ cho những người như hắn.

Ông lão thở ra hơi dài: “Có lẽ, sau khi rời khỏi đảo này ta nên thử chút cái gọi là tình cảm nhân gian.” Tiếng động truyền ra như làm dao động ý nghĩ nào đó đã tưởng như phai tàn của ông lão.

A nhìn ông lão rồi lắc đầu, thầm nghĩ lão đây là định hoài xuân sao, trẻ không chơi già đổ đốn.

Giữa rừng đêm hiu quạnh, gió biển thổi ngoài xa vào lạnh ngắt, trong căn nhà gỗ, hai người hạnh phúc còn hai đau khổ.