Chương 116: Chương 115: Hắc điểu ca lâu la (3)

Trong hang động yên tĩnh đột nhiên có tiếng động truyền vào tai người đàn ông mặt có vết sẹo tên Hữu Đa, ánh mắt từ từ mở ra, tiếng động truyền vào đó càng lúc càng lớn, là tiếng giao chiến quen thuộc lẫn tiếng kêu của lũ hắc điểu. Cùng lúc đó người kia cũng tỉnh giấc dậy.

“Lệ huynh, hình như là lũ hắc điểu ca lâu la. Tiếng của chúng rất lạ.” Hai người nhìn nhau, gật đầu.

“Đi,” bọn họ khe khẽ ép mình vào vách hang, lén đưa mắt nhìn ra ngoài hang. Cánh tượng ngoài đó khiến bọn họ phải kinh hãi. Một cô gái mặc bộ y phục nhiễm đỏ máu đang giao chiến cùng với cả bầy hắc điểu.

Mỗi đao của cô ấy vung lên thì một cái xác của hắc điểu rơi xuống.

“Thật mạnh, tốc độ kết hợp với sức mạnh một cách vô cùng hoàn hảo. Nhưng để đánh được như thế ta đoán rằng tu vi phải ngang bằng với chúng ta.” Người tên Hữu Đa cảm khái nói. Bỗng chốc ông lại nói thêm: “Không, không đúng, có tia khí tức phát ra.”

“Là ma lực.” Cả hai đồng thanh nói, đồng thời họ có thể cảm nhận rất rõ cấp bậc đó chỉ dừng ở mức cao nhất là ma binh trung kỳ mà thôi.

“Không được, cô gái đó gặp nguy hiểm, đệ phải...” Ông định lao ra thì bị giữ tay lại, người đàn ông mình đầy vết chém kia lắc đầu bảo: “Không được, chúng ta thân còn chưa lo xong, sao có thể vì người không quen ấy mà mạo hiểm.”

“Nhưng... Chậc, bỏ đi...” Hai người núp xuống tiếp tục quan sát bên này.

Người đàn ông mình đầy vết chém kia nheo mắt lại, cảm giác thân ảnh đó vô cùng quen thuộc, cứ như là mình rất rõ về cô gái đó vậy. Bên cạnh đó ông cũng để ý rằng kiếm pháp đó có hơi hao hao giống mình, chỉ khác biệt cách thức di chuyển đôi chân.

“Này, sao cô ấy lại đứng im thế? Cô ấy định làm gì?” Hữu Đa kinh ngạc vì Minh Hoa không chuyển động mà đứng im nhắm mắt, xung quanh cô là bầy ác điểu vô cùng hung hãn, đây là một sự lựa chọn ngu ngốc vào lúc này.

Người kia cũng nín hơi thở mạnh lại, ông ta cũng muốn biết xem cô gái đó định làm gì.

Cả bầy ác thú cùng xông đến thì Minh Hoa bắt đầu di chuyển, thân ảnh càn lướt trên không trung, đường kiếm sắc bén thoắt ấn thoắt hiện miểu sát từng con từng con một.

Lực tay thật sự kinh khủng. Hắc điểu ca lâu la có lực phòng ngự vô cùng mạnh thế mà có thể một kiếm giết chết dễ dàng đến vậy. Lúc này đọng lại trong tâm trí hai người, hình ảnh Minh Hoa một mình càn lướt đối đầu cùng hắc điểu chẳng khác nào một tử thần một kiếm giết vạn địch trên chiến trường.

“Đó là... Ca Lâu La Vương.” Kích thước của con hắc điểu lớn gần gấp đôi lũ hắc điểu kia, nó có tới hai đôi cánh, mỗi đôi có pha chút ánh kim, trên đầu nó mang ba chiếc sừng đỏ chót như vương miện của người đứng đầu. Với kinh nghiệm trăm năm chiến đấu họ không khó để nhận ra đây là con đầu đàn.

Nó tập trung phong nguyên tố trong người lại, phón xuất ra cơn phong nhận khổng lồ về phía Minh Hoa, nhưng Minh Hoa chẳng có biểu hiện gì là muốn chạy trốn cả. Trong mắt hai người họ cho rằng đó là một sự tự tin tuyệt đối vào năng lực của mình, một cường giả.

Gió lốc mạnh đến nỗi đứng ở nơi đây hai người còn cảm nhận được chút dư âm điên cuồn của nó, huống gì là người phải đối mặt trực tiếp kia.

Bọn họ kể cả là đàn hắc điểu đều tưởng chừng như Minh Hoa sẽ khó có thể sống sót dưới cuồng phong của hắc điểu ca lâu la vương thì tất cả gió lốc tản ra, nơi Minh Hoa vừa đứng đó là một tảng đá lớn gần như mục nát dưới cơn cuồng phong.

“Cường giả thổ hệ.” Hai người họ cùng nhin tràng cảnh này thì người đàn ông tên Hữu đa thốt ra.

“Ừm”

Quéc éc éc... Dường như vì đòn tấn công của mình không thể giết được Minh Hoa mà con hắc điểu ca lâu la vương giận dữ kêu thảm. Nó giang hai đôi cánh rộng lớn của mình ra, từng con một bay ra xếp chắn trước người nó như quân thần che chắn cho vua của chúng.

Quác ác ác ác....

Quác ác ác ác....

Quác ác ác ác....

Tiếng kêu in ỏi vang vọng không trung, báo hiệu một điềm chẳng lành. Không khí xung quanh chợt nhiên thay đổi, đến mức ở xa như bọn họ cũng cảm thấy được.

Khói mờ hắc lục tụ trên đỉnh đầu của chúng, trên đầu hắc điểu chi vương luồng khói ấy mang tử sắc ảm đạm. Khí trận khổng lồ một khi khởi phát thì tất cả sinh vật trong vùng rộng lớn này hoàn toàn không có chỗ để ẩn núp.

“Đó là nguyên hồn, hơn nữa là Thủ Hộ và Nguy Cơ, chúng định dùng nguyên hồn để kết thúc trận. Lệ huynh, chúng ta có nên ra không?” Hữu Đa nhắc nhở người đang nhìn chằm chằm tập trung vào trận chiến kia.

“Ta có cảm giác như cô gái đó sẽ chiến thắng.” Dừng lại một chút nhưng đầu không hề quay mà nói: “Đừng lộ diện sớm, chưa biết được cô gái kia là bạn hay thù.” Dũng khí để đối đầu với cả một bầy ca lâu la này, cô gái này có lẽ cũng nắm trong tay một phương ma giới.

“Nhưng... Ta hiểu rồi.” Ông ta ngừng nói mà tập trung ánh mắt vào trận chiến.

Trước thế trận vây công khủng bố thế này nhưng cô vẫn bình chân như vại, nắm chắc hắc kiếm trong tay.

Bỗng nhiên giọng nói kỳ lạ lại vang lên: “Tên ta...” khiến cho Minh Hoa hơi liếc nhìn xung quanh. Bỗng nhiên cô cảm thấy tay mình hơi ấm lên, như thể cô đang cầm lấy một sinh mệnh. Bây giờ cô mới cầm lên nhìn kỹ hắc kiếm trong tay mình, toàn thân nhiễm đen nhưng huyết quang lóe lên từ lưỡi kiếm trông vô cùng khát máu, nhìn vào đó làm Minh Hoa như bị hút hồn trong chốc lát.

Như có luồng điện xẹt qua đầu làm cô hơi tê, trong giây lát đó chứa đựng hàng chữ u tối. Minh Hoa ngẩn cáo đầu lên đối mặt cùng bầy hắc điểu, hàng chữ đó biến mất khỏi đầu mà in hẵng vào trong tiềm thức linh hồn cô.

“Luân Trầm.”