Chương 115: Chương 114: Hắc điểu ca lâu la (2)

Rít rít rít... Tiếng côn trùng nhỏ kêu vang qua mọi ngóc ngách trong bóng đêm.

Sột soạt sột soạt... Tiếng áo quần va chạm vào các táng lá cỏ dại, trong vùng đất tăm tối này vẫn còn người đang hoạt động.

Ngay sau đợt nguyên hồn công kích ấy, Minh Hoa liền phi thẳng tới nơi này, do cô phỏng đoán rằng lại có con thú nào đó muốn đi qua cánh cổng, vì giao chiến với yêu thú thủ hộ cổng nên mới gây ra sự kinh động lớn đến thế.

Đột nhiên có một phiến lông vũ nhẹ đáp lên đầu cô nhưng vì mải chạy nên không hề để ý tới. Càng chạy Minh Hoa càng cảm giác như xung quanh thay đổi, nói đúng hơn là từ trên không trung lông vũ đen như mực rơi rụng xuống quỷ dị.

Quác quác quác... Phạch phạch phạch...

Tiếng vỗ cách xé gió, tiếng kêu rít vì tìm thấy con mồi của lũ hắc sí điểu bay lượn từng đàn trên đầu cô.

Minh Hoa dừng chân lại, cô ngước đầu lên nhìn: “Hửm, lông chim?” Giờ đây cô mới để ý đến mình đã lọt vào hang của một đám chim lạ. Kích thước của chúng rất to, ít nhất là bằng bốn người trưởng thành hợp lại, những ánh mắt sắc bén đói khát nhìn vào khiến cô hơi khó chịu.

Quác... Một con trong số chúng không nhịn được tách ra khỏi đàn, phi thẳng xuống dưới, mỏ nhọn há to ra như muốn nuốt chửng cả Minh Hoa.

Vì cơ thể của Minh Hoa nhỏ bé hơn so với nó mà không có sự dao động linh lực nào nên đã khinh xuất, tưởng chừng như ăn trọn Minh Hoa thì tầm mắt nó như tách hướng ra hai bên. Cái chết đến nhanh đến mức nó vẫn không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình. Minh Hoa đã vung một kiếm dễ dàng chẻ đôi con hắc điểu...

Mùi máu tỏa ra từ cơ thể nó kích thích lũ chim, máu huyết sục sôi lên khiến bọn chúng bỏ qua việc Minh Hoa dễ dàng giết đồng loại của chúng mà điên cuồng xông lên.

Quác quác quác... Tiếng gọi của tử thần cọ xát với tiếng cách xé gió trông vô cùng hỗn loạn, khiến người ta phải tê dại.

“Hừ, muốn ăn ta sao, đến đi,” lọn tóc mái lay động trước đôi mắt đầy sát ý, rất rõ ràng cô cũng không định tha cho chúng.

Quác quác quác... Từng con từng con, từng hàng từng hàng chim sà xuống công kích Minh Hoa.

Rẹt rẹt... Tới một giết một, tới hai Minh Hoa giết hai, nhưng bọn chúng cũng chẳng để ý đồng loại của chúng ngã xuống mà cứ điên cuồng xông lên, như thể Minh Hoa là một con mồi chúng bắt buộc phải ăn được.

Đường kiếm đen thoắt ẩn thoắt hiện, kết hợp với tốc độ quỉ dị của Minh Hoa nên liên tiếp xẻ đôi hắc điểu, tuy nhiên số lượng của bọn chúng lại quá đông đảo, dù cô có nhanh đến mấy cũng khó mà công thủ toàn diện trước số lượng áp đảo này.

Phựt... Cái mỏ sắc bén đâm vào tay trái của cô, Minh Hoa nhanh chóng tách ra nhưng vết thương lộ ra máu càng làm kích thích bọn chúng điên cuồng tấn công hơn. Lần này Minh Hoa dùng cả tay còn lại, một tay cầm kiếm chém, một tay dùng nắm đấm đánh bọn chúng.

Thân thể chúng rất cứng nhưng dường như nắm tay của Minh Hoa còn cứng hơn. Tai trái đè nát đầu bọn chúng xuống đất.

Càng chiến đấu cô càng diên cuồng hơn, không hề quan tâm tới vết thương trên người, Minh Hoa chỉ đơn thuần là muốn giết bọn chúng mà thôi. Máu huyết nhiễm đầy cả lưỡi kiếm, trên nắm đấm cô, vươn lên trên cả khuôn mặt, cả người lấm le máu. Nhưng càng bị thương bao nhiêu dường như cú chém sau đó càng sắc bén bấy nhiêu. Xác chim xung quanh đã lên tới vài chục con rồi.

Quác quác quác... Càng có nhiều con ngã xuống, những con sau xông lên càng nhiều hơn. Bọn chúng đây là quyết tâm xé xác Minh Hoa.

Không thể không nói thân thể chúng rất cứng cáp, kiếm có thể dễ dàng chém đôi chúng, nhưng còn tay đấm trần tiếp xúc thân thể chúng dường như có chút hơi tê, hành động của Minh Hoa cũng chậm lại không ít, các vết thương đang in lên người cô nhiều hơn, tình thế bắt đầu bất lợi rồi.

“Chậc, đông quá, cứ thế này không phải là cách hay,” Minh Hoa nghĩ thầm, đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua tâm trí cô.

“Phải rồi, những con sóng.” Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận luồng sóng trong bóng đêm, trước mặt cô là vô vàng khối mờ di động, mỗi khối mờ ấy mang một điểm xoáy đen, là điểm yếu của chúng.

Đột nhiên có một giọng nói rè ảm đạm như địa ngục vang lên trong đầu cô: “Tên ta...” làm cho Minh Hoa bị lơ là trong giây lát, cô bị bọn chúng mở một nhát. Mặc cho bọn chúng tấn công, cô vẫn nhắm mắt ở đó.

Quác quác quác... Bọn chúng không hiểu chuyện gì làm Minh Hoa đứng yên lại như thế, tuy vậy đây lại là cơ hội tốt để ăn thịt Minh Hoa dễ dàng.

Vù vù vù... Tiếng xé gió xung quanh ào ạt dập tới, cùng lúc đó trước mắt Minh Hoa những khối mờ từ xa bắt đầu chuyển động lại gần, mang theo điểm xoáy đen, hẳn là muốn một lần kết thúc cô. Trước thanh thế tấn công như vũ bão của đàn hắc điểu ấy, Minh Hoa vẫn dửng dưng không động, hai chân vào vị trí lấy đà, sẵn sàng xuất kiếm.

Mải tập trung nên cô không hề chú ý rằng có hai ánh mắt từ xa đang lén nhìn toàn cánh cuộc chiến này.

Khi lũ ác điểu cách Minh Hoa gần hơn hai thước thì chân cô bắt đầu dịch, bàn tay phải cầm chắc thanh kiếm, bức tốc cực nhanh gần như vô hình trước mặt bọn chúng.

Quác... Một con ngã xuống...

Hai con ngã xuống...

Ba con ngã xuống...

Xác của chúng lần lượt rơi xuống, không bị chẻ làm đôi mà mỗi con đều bị dính một vết thương chí mạng vừa đủ để lãnh cái chết.

Bóng hình Minh Hoa lướt trên đàn hắc điểu cực nhanh, nơi cô lướt qua là xác của một con hắc điểu rơi xuống. Trong tầm nhìn cố lúc này chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất công kích vào từng điểm đen trên cơ thể chúng, có thể hạn chế tối đa sức lực.

Đột nhiên những khói mờ biểu hiện thân thể chúng đang tản ra xa, không bay đi mất nhưng dừng lại trên không trung, bao quanh lấy cô, điều này làm Minh Hoa từ từ mở mắt ra.

Dưới chân cô đã chất đầy cái xác xấu số, lông điểu rơi đầy khắp cả không trung. Mái tóc dài không che được ánh mắt nhiễm đó máu huyết vì giết chóc, sát khí càng ngày càng nặng nề khiến chúng có hơi chùn bước theo bản năng.

Đột nhiên chúng rẽ làm hai hàng, phong kỹ nổi lên bắn về hướng Minh Hoa nhưng cô chỉ nhẹ nhàng dùng kiếm gạt qua một bên.

Giữa hai hàng, một bóng hình với kích thước lớn gần gấp đôi lũ hắc điểu kia, chí ít phải gần một trượng(4m). Bề ngoài cũng có chút khác biệt, nó có tới hai đôi cánh, mỗi đôi có pha chút ánh kim, trên đầu nó mang ba chiếc sừng đỏ chót như vương miện của người đứng đầu. Rõ ràng đây là con đầu đàn, hắc điểu vương.

Quéc éc éc éc... Tiếng kêu của điểu vương rít lên, dao động không khí xung quanh càng mãnh liệt. Nó tập trung lực lượng tại, tung một luồng phong nhận cực lớn về phía Minh Hoa.

Gió lốc mãnh liệt quét tan mọi thú trên đường, tung bay những cái xác đồng loại nó lên trời, trước thế công mãnh liệt này thì Minh Hoa vô cùng nhỏ bé, nhưng ánh mắt sắc bén của cô chẳng mảy may sợ hãi, dường như thiên tính của cô vốn đã vậy rồi. Minh Hoa không chạy, cô chọn trực tiếp đối đầu với nó.

Cơn gió ác bay xuyên qua, bao phủ cả thân thể cô.