Chương 22: Phần thưởng!
Quả nhiên, hắn ta không dám ăn số tiền này của Trương Thanh.
“Vậy... vậy thì cám ơn đội trưởng đã bồi dưỡng.” Trương Thanh nói.
Quan Vũ Điền cười cười.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm suy đoán xem rốt cuộc Du An tiểu thư đã nói gì với tên này.
Nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, số tiền này mình có ăn ít một phần cũng không chết được, không để phía trên bắt được nhược điểm gì mới là quan trọng nhất.
Trên đường bình yên vô sự.
Dù sao trên người mọi người cũng dính máu tươi của quỷ ẩn tàng.
Không có con quỷ nào dám không biết sống chết mà đi đánh lén nhân viên tuần tra trên thương lộ.
Cho nên.
Chẳng bao lâu.
Cả đội đã trở lại Tử thành.
Thành viên Thế Đao canh giữ cổng thành chào hỏi Quan Vũ Điền rồi cho bọn họ vào, cũng không kiểm tra kỹ càng.
Về phần quỷ ẩn tàng thay thế thành viên Thế Đao?
Thôi đi, nếu có vậy thật cũng cứ để cho bọn chúng vào đi thôi.
Dù sao thì đám quỷ ẩn tàng núp trong thành viên Thế Đao là đám dễ bị phát hiện nhất.
Rất nhanh.
Mọi người đã đi vào cửa Thế Đao đường.
Quan Vũ Điền lấy được không ít ngân lượng từ chỗ phòng thống kê, phân phát cho từng người một.
Khi phân tới trong tay Trương Thanh, lại có hơn năm mươi lượng.
“Đội trưởng, ta đóng tiền cơm luôn đi.”
Trương Thanh nói xong lại đếm ra mười lượng bạc giao cho Quan Vũ Điền.
Quan Vũ Điền híp mắt nhận lấy.
“Vừa lúc cũng đến giữa trưa, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Quan Vũ Điền nói.
Tiền cơm, trong đó cũng có rất nhiều mánh khóe.
Món ăn bình thường, có một chút linh dược.
Nhưng có thể chi tiền gọi thêm món ăn.
Bữa cơm có linh dược đặc biệt, mỗi bữa một lượng bạc.
Quan Vũ Điền đã cầm tiền, đương nhiên sẽ thêm món cho Trương Thanh.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Trương Thanh có thể ăn liên tục mười ngày.
Nếu không ăn được, vậy thì số tiền còn lại sẽ là của hắn.
Hơn nữa, phía trên còn không thể tìm ra được chút sơ hở nào.
Chỉ có thể nói, Trương Thanh rất biết cách làm người.
Trương Thanh không muốn trở mặt với Quan Vũ Điền.
Bên Du An là ẩn số, không thể làm chỗ dựa.
Diêm Vương dễ hầu, tiểu quỷ khó trị.
Ngân lượng hắn đã bỏ ra sẽ không bị lãng phí.
Quả nhiên.
Ngân lượng không hề lãng phí.
Trương Thanh được ăn bữa cơm ngon nhất từ khi hắn tiến vào Ám giới tới nay.
Điểm thuộc tính đã được cộng thêm khoảng chừng một điểm!
‘Quan Vũ Điền nói, bữa ăn linh dược này tối đa chỉ có thể đẩy người ta lên đến nhị giai Vi Quang cảnh.’
‘Trách không được, trong Thế Đao, phần lớn người đều có hơn hai trăm máu.’
‘Bổ sung như vậy, chỉ cần sống thêm vài tháng, tự nhiên có thể tấn thăng đến Nhị giai Vi Quang cảnh.’
‘Đối với ta, có thể dùng mười lượng bạc mua một điểm thuộc tính đúng là có lời, ha ha, có lẽ còn không chỉ có một điểm!’
“Kiếm lời!”
Cửa ra vào.
“Trương Thanh, hôm nay đến đây thôi, ngươi có thể trở về rồi!” Quan Vũ Điền nói:
“Ngày mai đừng quên tới!”
“Được, vậy ta đi trước.” Trương Thanh đáp.
Đây coi như là tan ca sớm.
Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay quá hung hiểm.
Tan ca sớm cũng là chuyện bình thường.
Trở lại Xuyên phủ, hắn đi từ cổng nhỏ vào.
Vừa vào, Trương Thanh đã nhìn thấy Xuyên Phạt.
“Xuyên đầu lĩnh, ngài đây là...”
“Chậc chậc, tham gia hành động thu lưới mà ngươi vẫn có thể sống sót trở về, Trương Thanh, ta thật sự rất coi trọng ngươi!” Xuyên Phạt cười nói.
Loại gia tộc giống như Xuyên gia này, có rất nhiều con đường thu thập tin tức.
Cho nên, cho dù chỉ là một tiểu đầu lĩnh hộ vệ cũng có thể biết được một ít tin tức bí mật.
“Xuyên đầu.” Trương Thanh cười cười, sau đó lại đếm ra mười lượng bạc đưa qua.
“Hôm nay hành động, người sống sót có phần thưởng.”
“Ta muốn đến Tàng Kinh Các xem có công pháp nào có thể học hay không, tăng thêm chút thực lực.”
“Phiền Xuyên đầu dẫn đường, dàn xếp giúp một chút!”
Xuyên Phạt cả kinh. Nhìn mấy thỏi bạc bóng loáng được đưa tới trước mặt, đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển.
Loại bia đỡ đạn mà gia tộc đưa đến Thế Đao đường như Trương Thanh mà cũng có thể nhận được phần thưởng?
Vậy thì...
Rất có thể Trương Thanh đã lọt vào mắt xanh của đại nhân vật nào đó!
Như vậy mới khiến đội trưởng của hắn không dám khấu trừ phần thưởng.
Nếu không, chỉ dựa vào đức hạnh của những tên đội trưởng kia.
Có thể lấy được ngân lượng mới là lạ!
Cho nên,
“Lão đệ, ngươi làm gì vậy!” Xuyên Phạt cười càng thêm nhu hòa, vội vàng đẩy ngân lượng trở về:
“Tàng Kinh Các mà thôi, ta dẫn ngươi đi một chuyến là được.”
“Giữa hai ta không cần phải như vậy.”
“Vậy thì làm phiền Xuyên đầu rồi!”
“Còn gọi là Xuyên đầu gì nữa? Hiện tại ngươi đã là võ giả Vi Quang cảnh, nói không chừng ngươi cũng sẽ trở thành đầu lĩnh giống như ta, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, cứ gọi Xuyên ca là được.”
“Vậy thì đa tạ Xuyên ca!”
Trương Thanh cảm khái.
Kiếp trước giai đoạn đầu của Ám giới khó khăn vô cùng, nhưng vì sao nó vẫn có thể hot như vậy?
Đó là bởi vì, mỗi một NPC ở đây đều không phải là NPC công thức hóa!
Ví dụ như Xuyên Phạt này chẳng hạn.