Lại một ngày trôi qua với nhiều điều thú vị. Đêm nay, Ly Ly có thể vui vẻ ôm lấy Ma Kim mà ngủ, không còn trằn trọc, lo âu mà chỉ có niềm tin về tương lai tươi đẹp.
Ma Kim nằm đó nghịch ti mẹ, hắn đang thắc mắc tại sao trong tiềm thức của mình lại chứa nhiều kiến thức uyên thâm như vậy. Hắn nghĩ mãi không ra, nhìn lên gương mặt khả ái của mẹ say giấc, cảm thấy được sự an yên.
"Thôi, nghĩ ngợi làm gì, có kiến thức vậy là mừng rồi, sau này ta nhất định phải khiến những người ta yêu sống hạnh phúc." Hắn cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
.
.
Mỹ nhân tóc trắng xinh đẹp tuyệt trần từng xuất hiện trong giấc mơ của Ly Ly giờ lại đang ở trong mộng cảnh của Ma Kim. Nàng ấy hớn hở đón tiếp:
-Nè cục cưng. Hôm nay anh được pha gáy sướng quá nhở.
Trong mộng cảnh, Ma Kim tạo ra một ngai vàng uy nghi, rồi ngồi nghênh ngang trên đấy, ngón tay khiêu gợi mời gọi:
-Ha ha, con nô lệ không mau lại đây cho chủ nhân ăn thịt mà còn đứng đó cà khịa.
Mỹ nhân bỗng tan biến, rồi lập tức xuất hiện nằm trên đùi của Ma Kim, một tay nàng mân mê trên khuôn mặt của hắn, tay còn lại sờ soạng từ cổ xuống, nói bằng cái giọng ngọt ngào:
-Nè, chủ nhân có thể chuyển đổi sang thể xác thứ năm đi, lâu rồi em chưa thấy.
Lúc này, cơ thể Ma Kim biến đổi thành một nam nhân vóc dáng lực lưỡng, uy nghi chứ không còn là cậu bé thiếu niên ngây ngô. Ma Kim nói:
-Lúc nào em cũng đẹp hết, nhưng khó chiều quá đó, có bao giờ anh đòi em đổi sang hình dạng khác đâu.
Mỹ nữ nũng nịu:
-Anh đó, chỉ giỏi trách móc em thôi, em đâu được phép có cả dàn hậu cung xịn xò đến từ khắp vũ trụ như anh đâu, được thế thì em đã hông cần anh đổi dạng rồi.
-Ai bảo em không được phép, anh có bao giờ cấm em đâu.
-Thế nếu em có người khác, anh còn yêu em hông?
-Không, tất nhiên là không.
-Đấy, trên đời làm gì có ai ích kỷ như anh chứ.
-Không so sánh với Đấng Tối Cao là điều luật thứ nhất của bộ luật Liên bang vũ trụ, nhớ chưa?
-Em thích so thì anh làm gì được em.
-Thế thì xem anh đây.
Vừa dứt lời, hắn cúi người cắn xé bộ ngực căng tròn của mỹ nhân, miệng nhai nhồm nhoàm. Mỹ nhân thế mà không hề biểu lộ chút đau đớn, ngược lại vẻ mặt như đang hưởng thụ khoái lạc. Ả ta nói với cái giọng gợi dục:
-Anh à, nay anh cho em bốn hiệp nha.
Ma Kim đang cố nhai xong miếng thịt ngon ngọt đấy nên chưa đáp lời.
Hắn một tay sờ lên gương mặt của đối phương, đưa ngón tay thọt vào miệng nàng, nó ngay lập tức bị quấn chặt bởi chiếc lưỡi ẩm ướt của đối phương, phát ra những tiếng liếm láp trông cực kì dâm đảng. Tay còn lại thì hắn bắt đầu mân mê từ từ chạm tới thác nước phía dưới. Mỹ nữ vội nắm lấy cái tay hư hỏng kia, nhưng không phải là cứu nó khỏi chết chìm, mà nhẫn tâm ấn đè nó xuống dòng nước lênh láng đó.
Nuốt xong bầu ngực, Ma Kim nhìn xuống, âu yếm nói:
-Ba hiệp thôi, không thì khi anh trở về thể xác kia sẽ không vượt qua cám dỗ mất.
Nàng ta tiếp tục làm nũng:
-Đi mà, dù sao lúc anh thức giấc, anh cũng chẳng có nhớ gì về chuyện hai chúng ta....
-Hôm nay ngoại lệ chiều ý của cưng đấy!
.
.
Mỗi khi vào mộng cảnh, Ma Kim sẽ trở lại thân phận thật sự của mình, Ngài là Đấng Tối Cao.
Quay về ngày đầu tiên.
Đấng xuất hiện với hình hài em bé, đứng trước tấm gương lớn tạo đủ kiểu dáng, mỹ nhân đứng sau Ngài tỏ vẻ háo hức, trông chờ nhận được lời khen. Ngài thấy thế cũng đành chiều nàng mà khen vài câu:
-Tạo hình ngầu lòi đấy, em cũng phù hợp làm Đấng Sáng Tạo quá chừng.
Mỹ nhân sung sướng, ra vẻ tự luyến, cái miệng cứ chu chu ra:
-Em đây tất nhiên là tài giỏi rồi, sao lại lấy mấy tên hạ đẳng Đấng Sáng Tạo so với em.
Ngài đứng cách xa nên xoa đầu mỹ nhân bằng một lực từ trường, vui vẻ nói:
-Ơ nhỏ này nay láo nhở, khinh thường đến cả Đấng Sáng Tạo.
Mỹ nhân cười hì hì, đáp lời:
-Đặc quyền của Ici mà.
Rồi nàng tỏ thái độ hờn dỗi:
-Anh gọi em bằng cái tên Thần Chết Trắng đi, em không phải lũ phàm nhân mà gọi mỹ nhân này mỹ nhân nọ, mặc dù nghe cũng thích đó.
Đấng tiếp lời:
-Ừa, em muốn sao cũng được, em là người đầu tiên đổi hoa vàng để lấy cơ hội làm Đấng Sáng Tạo thay vì thưởng thức Đêm Hoan Lạc đấy. Nào, cho anh thấy sự sáng tạo của em đi.
Bạch Tử Thần vẫy tay một cái, toàn bộ vật chất hiện ra, nàng giải thích tường tận về quy luật chung của thế giới này, thứ mà nàng tạo ra cho Đấng Tối Cao trải nghiệm.
Nàng tốc biến đến ẳm cơ thể trẻ sơ sinh của Ngài lên, lắc lư hỏi:
-Sao, thấy thế nào, có phải em tuyệt vời lắm không? Anh khen em đi chứ chờ gì nữa.
-Cũng khá đó, nhưng nhân vật của anh trong vai nào đây?
Bạch Tử Thần thả Ngài xuống rồi lấy tay làm động tác vuốt vuốt, kéo thả vào hư vô. Động tác đó đã thay đổi hình dáng của Ngài từ hình hài bé bỏng sơ sinh cho đến to cao trưởng thành. Nàng ấy tự tin nói:
-Thực chất, sự thay đổi không quan trọng lắm, vì cơ thể anh lớn nhanh gấp năm lần người thường, mà lúc thay đổi anh sống với mẹ là chủ yếu.
Ngài ngạc nhiên:
-Ơ, mẹ? Con hâm này sao lại cho ta có mẹ, thật đấy à, cái con khổ dâm này bộ muốn bị chặt đầu sao?
Bạch Tử Thần lại tỏ ra vẻ nũng nịu:
-Chả phải anh cho em điều ước sao, em chỉ muốn tạo niềm vui nhỏ bé cho anh thôi mà.
Ngài hạ giọng muốn thuyết phục nàng:
-Nhưng mà anh lỡ ghi giáo điều về bộ ba cấu trúc Đấng Tối Cao, Đấng Sáng Tạo, đấng sinh thành. Em làm thế thì lại đi ngược điều đó rồi.
Bạch Tử Thần rươm rướm nước mắt:
-Em không làm ngoại lệ được sao, em cũng không phải là Đấng Sáng Tạo, em đâu cần phải tôn trọng nguyên tắc đó. Em đã hi sinh điều ước của mình rồi mà.
Ngài bất lực với thái độ làm nũng của nàng:
-Thôi, tùy em, chuyện có mẹ cũng không sao, coi như anh kí sinh tạm trong cơ thể phàm nhân. Nhưng không có cha đâu đấy. Và người phụ nữ đó nên chết khi anh sinh ra.
Bạch Tử Thần vui vẻ trở lại, liền nói:
-Em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, linh hồn mẹ anh là xử nữ đồng trinh, còn số phận của cô ta do anh tùy ý quyết định. Giờ thì trọng sinh đi!
Dứt lời, nàng gửi "linh hồn" Đấng vào trong bụng của Ly Ly, năm phút sau Ngài bị bắt trở lại mộng cảnh:
-Gì lẹ vậy, anh còn chưa kịp bú sữa mẹ.
Bạch Tử Thần cười đáp:
-Trẻ sơ sinh ngủ nhiều mà. Lần này em muốn hỏi quyết định của anh.
Ngài ngạc nhiên:
-Quyết định gì?
Bạch Tử Thần lườm mắt:
-Anh muốn cô ta chết hay sống đây?
Ngài vờ ho một tiếng, nhắm hờ mắt trầm tư suy nghĩ:
-Hmm, ngoại hình của cô ấy khá đẹp đó, chết thì phí lắm.... để cô ta vô dàn hậu cung của anh cũng được, dù sao cũng là đặc quyền của xử nữ đồng trinh.
Bạch Tử Thần cười nói:
-Tưởng cứng thế nào, chỉ giỏi khoản háo sắc thôi. Dù sao nhỏ này là do em đích thân tạo hình, để đó cho anh từ từ thưởng thức vậy.
-Thế anh quay lại thế giới thực nhé, cơ mà cứu mẹ bằng cách nào đây, chỉ bé.
-Vội làm gì, đây là không gian kín mà. Anh hiện giờ không có điều khiển được cơ thể sơ sinh đâu, để em làm.
Dứt lời Bạch Tử Thần điều khiển thể xác Ma Kim. Cơ thể đứa nhỏ phát ra vũ hồn Hắc Long, rồi tách đôi nó ra, nhập vào cơ thể Ly Ly, vết thương ở bụng lành lại, hoa văn vũ hồn trấn giữ ở đó. Tiếp tới, nàng để đứa trẻ liếm những vết máu xung quanh.
-Nãy em quên nói về đặc quyền của anh, anh sẽ thu thập những dữ liệu thông qua trải nghiệm của bản thân, sau đó đem về đây để em phân tích kỹ càng. Anh sẽ ghi nhớ những kiến thức này để áp dụng với thế giới thực. Còn thứ khác thì chắc chắn sẽ không nhớ cho đến khi anh quay lại mộng cảnh. Đây là ví dụ.
Thế là nàng từ tốn giải thích kiến thức về huyết khí ở vũ trụ này, sau đó tất nhiên mây mưa với chủ nhân thêm vài lần nữa cho thỏa thích.
Đấng tỏ vẻ dễ thương với hình hài trẻ sơ sinh, úp mặt vào bộ ngực của Bạch Tử Thần vòi vĩnh:
-Tỷ tỷ xinh đẹp không cho bé thêm một đặc quyền nào khác sao?
Bạch Tử Thần xiêu lòng, nói với cái giọng chơi đùa với con nít:
-Ỏ, tục tưng muốn thêm hả. Thế thì tỷ tỷ khóa sức mạnh của bé ở nhị giai sơ kỳ nha. Thiên tài bậc nhất của thế giới này bẩm sinh chỉ có nhất giai hậu kỳ thôi đó!
Ngài vui vẻ đáp lời:
-Dạ, bé cảm ơn tỷ tỷ đã phóng khoáng, giờ tỉ cho bé về với mẹ đi.
Bạch Tử Thần bất ngờ:
-Hở, bé đòi về giờ luôn á, không có thắc mắc gì sao?
Ngài vẫn cười nói:
-Dạ vâng, bé không tham lam đâu. Trò chơi dễ quá thì chán chết.
Bạch Tử Thần hỏi lại:
-Ngài chắc chưa đó, thực sự là không có vấn đề gì sao?
Ngài ra vẻ nghiêm túc:
-Chắc mà, đưa ta về mau lên, lần đầu tiên trong đời bú sữa mẹ, trải nhiệm đó chắc sẽ tuyệt vời lắm đấy, thả ta ra.
Bạch Tử Thần chớp chớp mắt, níu kéo:
-Sau này có vấn đề gì anh cũng đừng chửi em nha, em đã hỏi kỹ lắm rồi đó!
Ngài bực nhọc dáng vẻ đùa nhây của nàng ta:
-Cút lẹ lên, ta thu lại quyền hạn bây giờ.
Bạch Tử Thần bằng một điều kì diệu nào đó vẫn cười tươi như hoa:
-Chúc Ngài có trải nghiệm tốt với thế giới này!
.
Và không lâu sau đó. Đấng Tối Cao ra vẻ bực nhọc trong mộng cảnh:
-Này, sao ma khí của anh đạt đến cực hạn xong biến mất vậy?
Bạch Tử Thần cười cười giễu cợt:
-Chả phải đó là nguyện ý của Ngài sao?
-Nguyện ý cái éo gì, thế này thì sao lên cấp.
-Nhớ lại đi, em chả phải đã bảo khóa sức mạnh của anh ở nhị giai sơ kỳ à. Em cũng nhiều lần hỏi lại anh còn gì. Giờ lại ở đây kêu ca cái chi.
-....
"Bùm."
Mộng cảnh xinh đẹp biến mất, thay vào đó xung quanh là khung cảnh địa ngục, ngôi nhà quen thuộc của Bạch Tử Thần, nơi mà Đấng Tối Cao giao cho nàng ta cai quản trước khi nàng đòi làm thử Đấng Sáng Tạo một lần. Lúc này Bạch Tử Thần mới biết mình đùa hơi nhây, vội quỳ xuống bên chân của Ngài và khẩn cầu tha thiết:
-Em xin lỗi mà!!! Tha cho em lần này thôi, em chưa muốn quay về nơi chán ngắt này đâu!!!
Đấng Tối Cao cười đáp:
-Anh đâu bắt em trở về đâu. Chỉ là anh thích mộng cảnh biến thành nơi này cho đẹp, sau này Đấng Sáng Tạo em gặp anh ở chỗ này nhé.
Bạch Tử Thần tiếp tục ôm lấy chân Ngài lắc lắc, hôn lấy hôn để:
-Em biết lỗi rồi mà, anh trả lại quyền sáng tạo cho em đi, em sẽ xóa bỏ cái lời nguyền kia.
Đấng ngồi bệt xuống, dùng hai ngón tay vẹo má Bạch Tử Thần và nói:
-Dễ dàng thế à, giữ lại lời nguyền đó và điều chỉnh sao cho hấp dẫn đi. Ngoài ra đưa anh thêm khả năng tùy biến tuổi tác. Anh muốn dùng nó đi...
Đấng chưa kịp dứt lời, Bạch Tử Thần đè Ngài ra hãm hiếp.
-Con thần kinh này...