Chương 17: 17 : Đoạt Lấy Tư Cách

“Vương Đạo Thiên! Mười sáu tuổi, Đản giả bát giai! Ngươi qua bên kia đợi một chút”. Lại một cái thiên tài xuất hiện.

“Tô Vân! Mười tám tuổi! Đản giả cửu giai!”.

“...”. Lần lượt xuất hiện ba cái Đản giả cửu giai, phân biệt là Tô Vân, Hành Tử Huyên cùng Vương Đạo Thần, hai nam một nữ, bọn hắn đều là mười tám tuổi, chính thức là những kẻ có tu vi cao nhất ở đây, cũng chính là nhân vật đầu lĩnh ở Bạch Ngọc thành ah.

Hơn một canh giờ qua đi, đã không có người lại tham gia đến đây trắc thí, chủ sự đang định tuyên bố quy định thí luyện thì một tên thiếu niên ăn mặc lam lũ chạy đến. “Đợi chút! Còn ta còn chưa trắc thí đâu!”. Đản Thiên cười lười nhác nói.

“Huh! Nhanh một chút!”. Tên kia chủ sự nhíu mày.

“ha ha! Là cái kia Mã gia phế vật! Hắn đến đây bêu xấu Mã gia sao?”. Có người cười nói.

“Nghe nói hắn mấy năm nay một mực không thể đột phá Đản giả nhất gia! Mấy ngày trước còn bị Mã Nhạc ném vào hố phân ah!”. Một người cười nói.

“Ngươi đến đây làm gì? Lập tức cút về!”. Mã Nhạc nhíu mày nhìn Đản Thiên nói.

“Ha ha! Chỉ cần dưới hai mươi thì có thể tham gia thí luyện ah! Ngươi dám chống đối quy tắc thí luyện!”. Đản Thiên nhếch mép nhìn hắn cười nói.

“Ngươi...”. Mã Nhạc á khẩu, đừng nói hắn, Mã gia cũng không dám ah.

Không để ý bọn hắn nữa, Đản Thiên tiến lên chạm tay vào trắc khí đài rồi vận lực, lập tức trên màn hình hiện lên con số mười sáu cùng năm vạch đỏ, hắn ẩn nhẫn lại ah! Ban đầu hắn cũng định thả ra hết tu vi thế nhưng hắn đã không nhịn được nữa, hắn muốn trả thù!

“Đản Thiên! Mười sáu tuổi! Đản giả ngũ giai! Hợ cách!”. Trung niên chủ sự lạnh nhạt nói, hóa ra cũng chỉ là một cái tầm thường tu giả ah.

“Ah! Chuyện gì? Hắn làm sao lại có Đản giả ngũ trọng tu vi?”. Tên kia chủ sự không chút để ý thế nhưng Mã gia chi nhân lại giật mình vô cùng ah, nếu có Ngũ trọng tu vi hắn làm sao lại ở Mã gia chịu nhiều nhục nhã như vậy? Thế nhưng làm sao lại có thể giải thích hắn tu vi nhảy vọt từ nhất giai đến ngũ giai chỉ trong mấy ngày.

“Hừ! Ẩn nhẫn sao...”. Ma gia chỗ ngồi Mã Cẩu Nam lạnh lùng nhìn hắn gằn giọng nói.

“Ha! Tưởng có cái gì lợi hại! Nên cầu mong không gặp ta bên trong thí luyện...”. Mã Nhạc cười lạnh nói, tuy rằng có chút bất ngờ về tu vi của Đản Thiên thế nhưng hắn cũng chỉ bất ngờ mà thôi, Ngũ giai hắn tiện tay có thể đánh bại.

“Ta không tin hắn đạt đến Ngũ giai! Chắc chắn có gian lận?”. Một tên thiếu niên Tô gia đột nhiên hô lớn, hắn cũng có Đản giả ngũ giai tu vi, lấy hắn tu vi có lẽ không có cơ hội thông qua thí luyện, có thể lúc này đánh bại Đản Thiên không cho hắn tham gia thí luyện có lẽ sẽ đạt được chút gì đó.

]

Không để hắn thất vọng, Mã Nhạc cùng Tô Mộng đều nhìn hắn cười cười, tên kia rất thông minh ah.

“Gian lận?”. Tên kia chủ sự nhíu mày. “làm sao lại có thể gian lận?”.

“Hồi chủ sự đại nhân! Đản Thiên mấy ngày trước tu vi chỉ có Đản giả nhất giai mà thôi, mới mấy ngày làm sao có thể đạt đến ngũ giai? Ta xin được kiểm tra xem hắn có gian lận hay không!”. Tên kia Tô gia nói.

“Ồ! Có chuyện này sao?”. Chủ sự ngạc nhiên. “Nếu vậy, Đản Thiên, có kẻ nghi ngờ ngươi gian lận, có chấp nhận khiêu chiến?”. hắn quay sang hỏi Đản Thiên.

“Ah! Chấp nhận! Đương nhiên chấp nhận, dám nghi ngờ ta dĩ nhiên nên nhận trừng phạt!”. Đản Thiên nhếch mép cười, đã đưa đến cửa làm gì có đạo lí không nhận, xem như tên kia là kẻ đầu tiên đánh dấu hắn trở lại, trở thành một cái thiên tài sáng chói hơn bất kỳ ai!

“Tốt! Hai ngươi qua bên kia tỉ đấu một chút!”. Chủ sự gật đầu nói, không sợ khiêu chiến đó mới là con đường của tu giả ah.

“Ha ha! Đản Thiên ah Đản Thiên! Không biết ngươi làm sao lừa qua trắc khí đài, gặp phải ta là ngươi may mắn ah”. Tô gia thiếu niên cười lạnh nói.

“Hừ! Nói nhẩm thật nhiều! Đến đây!”. Đản Thiên đồng dạng lạnh lùng nói.

“Bạo Vân Quyền!”. Tô gia thiếu niên nghe vậy thì tức giận, lập tức ra sát chiêu.

“Ha ha! Đản Thiên trúng chiêu này chỉ sợ phế đi ah...”. Ma gia một cái thiếu niên cười lạnh nói.

“Hi vọng không chết! Bản thiếu gia còn chưa chơi đủ!”. Mã Nhạc lạnh lùng nói, dám cả gan chống đối hắn tuyệt không có kết cục tốt đẹp.

“Ah! Tô gia tiểu tử kia ra tay cũng nặng thật đi”. Đang ở ngoài quan sát mấy cái đời trước ngũ đại gia tộc bên trong Vương gia một người nói.

“Ha ha! Tu giả nên gặp chút khó khăn mới có thể lớn lên ah!”. Tô gia một người trưởng bối nói.

“Chậc! Mã gia người không một cái giúp hắn, Mã gia ah...”. Một người trào phúng nói.

“Hành gia ngươi thì tốt hơn sao?”. Mã gia người lập tức phản bác, đây xem như một cái sỉ nhục ah. ...

Nhìn thấy tên kia đang lao về phía mình, Đản Thiên nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên một cái, hắn như nhìn thấu tên kia ra quyền nhẹ nhàng tránh đi.

“Ah! Ngươi tránh được sao?”. Tô gia thiếu niên thấy Đản Thiên tránh được thì cũng có chút kinh ngạc sau đó lập tức biến chiêu. “Bạo thanh cước!”. hắn lập tức lại đá về phía Đản Thiên.

“Huh!”. Đản Thiên mắt lại lóe lên một cái rồi lùi lại né đi cái này một cước, cước kình còn không đụng được góc áo hắn dù chỉ một chút,

“Đản Thiên ngươi chỉ biết tránh thôi sao?”. Tô gia thiếu niên tức giận nói, hắn có chút giật mình rồi, Đản Thiên có lẽ thật có tu vi Ngũ giai ah.

“ah! Đã vậy không trốn!”. Đản Thiên dừng lại cười cười nói.

‘Hừ! Chết đi!”. Tô gia thiếu niên cười lạnh. “Bạo vân quyền!”. Hắn lại vung quyền về phía Đản Thiên.

“Huh! Là vậy sao?”. Đản Thiên nhíu mày một cái rồi tay cũng nắm lại vung ra, thần kì là giống như Tô gia thiếu niên như vậy, hắn sử dụng cũng là Bạo vân quyền.

“Ầm!”. Hai nắm đấm chạm vào nhau, tên kia Tô gia thiếu niên lập tức bay ra ngoài khiếp sợ nhìn Đản Thiên.

“Ngươi...làm sao có thể vận dụng Bạo vân quyền?”. Bạo vân quyền là võ kỹ của Tô gia ah, ít nhất trong Bạch Ngọc thành không có gia tộc khác biết.

Bên kia bọn người Tô gia quan chiến cũng đã đứng lên, tên kia vận dụng quả thật là Bạo vân quyền ah.

“Hừ! Ta biết còn nhiều! Bạo thanh cước!”. Đản Thiên hừ lạnh lại xuất thủ.

Tên kia Tô gia đang luống cuống không kịp phản ứng, lại thấy Đản Thiên vận dụng Bạo thanh cước thì không kịp né tránh đã bị trúng chiêu.

“Ầm!”. Tô gia thiếu niên lập tức bị đánh bay về phía sau, ho ra một ngụm máu mất sức chiến đấu.

“Huh! Còn cần kiểm tra nữa sao?”. Đản Thiên quay ra nhìn cái kia chủ sự nói