Chương 22: OÁN NGÚT TRỜI, SÉT KINH THIÊN

[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Chuyện thứ hai, là thiên tai!

Nhà thợ mổ lợn chuyển đi, ra chỗ khác ở, nhưng móng đường thì làm kiểu gì cũng không xong được!

Nhìn như móng đã xong rồi, nhưng đổ bê tông lên, là liền sụp luôn! Thậm chỉ chỉ cần đoạn đường chỗ cổng thôn sụp, thì những đoạn khác cũng xuất hiện chuyện lạ.

Ông nội sốt ruột đến mức bạc hết cả tóc,thức nguyên cả đêm không ngủ được.

Theo quẻ của ông nội, thì đây là cái hạn của thôn! Cũng là kiếp nạn của tôi!

Có người đổi phong thủy của thôn, khiến người cả thôn đều nhiều bệnh nhiều hạn, nghèo khó cả đời! Mắt nhìn cái bụng mẹ tôi ngày càng to, ông nội lại đưa ra một quyết định.

Con đường này của thôn, bắt buộc phải làm cho xong! Như thế mới có thể thành phúc duyên của tôi, để bù trừ cho kiếp nạn sinh tử đầu tiên. Ông nội quyết tự mình nhảy xuống dưới móng đường của thôn! Dùng mạng sống của ông để phá vỡ bố cục phong thủy này!

Bút tích của ông nội trong di thư, đến đây thì bất chợt dừng lại!

Phần chữ viết phía sau đẹp hơn rất nhiều, chắc là do bà nội viết.

Đại khái là nói, sau khi ông nội dùng thân mình làm móng, thì đường làm xong không còn bị sụp nữa.

Chỉ có điều, thái độ của người trong thôn lại thay đổi. Cứ có người nói ông nội làm điều ác, nên mới làm đường để đền tội, nhưng kết quả là đền không hết tội.

Cả thôn nghèo như thế, lại cứ hay gặp chuyện, nguyên nhân đều từ ông nội mà ra, ông tạo quá nhiều nghiệp. Ông nội chết đường mới hoàn thành được, là vì nguyên nhân này!

Tuy rằng ông nội vì tích đức tích phúc cho tôi, nhưng ông đi làm móng đường, cũng là làm chuyện càng tốt hơn cho thôn. Người trong thôn nhận định ông nội như vậy, nhìn nhà tôi như vậy, thì thật có lỗi với mạng sống của ông!

Những lời trong đoạn cuối cùng thể hiện rõ sự bế tắc bất lực của bà nội, và nỗi thất vọng đối với người trong thôn, nội dung di thư đến đây cũng hoàn toàn kết thúc.

Tôi cẩn thận gấp di thư, rồi nhét lại vào trang giữa của quyển Trạch kinh.

Ngẩn ngơ ngước mặt nhìn trời, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.

Cái chết của ông nội, hóa ra ý định ban đầu là để tôi được bình an ra đời, còn một nửa nữa là để cứu người trong thôn, thay đổi phong thủy của thôn...

Tôi sống sót được, không phải vì vận may! Mà là nhờ ông nội bỏ mạng vào móng đường của thôn!

Tôi chợt nghĩ ra, cái thái độ của nhà thợ mổ lợn với tôi, sợ là cũng có liên quan đến chuyện ông nội bảo nhà nó chuyển đi! Bà nội giao những thứ này cho tôi, là vì cảm thấy, nên cho tôi biết những chuyện này rồi?

Tôi nắm chặt nắm đấm.

Tôi không chỉ là mạng sống của mẹ, trên người tôi còn có mạng sống của ông nội!

Kể từ khi ra đời, tôi đã nặng mang hai sinh mạng để sống!

.....

Chẳng biết từ lúc nào, trời đã tối hẳn... Bên ngoài ồn ồn ào ào, là người nhà họ Vương đến rồi!

Lưu Văn Tam từ trên ghế dựa ngồi dậy, gọi tôi cùng đi ra ngoài.

Tôi nén những suy tư phức tạp trong đầu xuống, theo Lưu Văn Tam đi ra ngoài cổng.

Nhà họ Vương chỉ có hai người đến, là đôi vợ chồng già - bố mẹ của Vương Mộng Kỳ. Lần trước đến cũng chỉ có thêm Vương Thành Hâm, gã cũng đã phải trả giá, mất mạng, đương nhiên không đến được nữa.

Người trong thôn quây thành một vòng tròn, cũng không đến gần quá, chỉ đứng từ xa nhòm ngó.

Đôi vợ chồng già ấy đứng trước giá lửa trại, nhìn xác Vương Mộng Kỳ, ngẩn ngơ như mất hồn.

Trời tối xong, trên người Vương Mộng Kỳ như lại bắt đầu mọc lông trắng. Cô ta vẫn cứ chết không nhắm mắt, chằm chằm nhìn trời đêm như cũ, tuy có rất nhiều người vây quanh, nhưng cái cảm giác âm u u ám ấy, vẫn khiến người ta thấy rất bức bối khó chịu.

Bên cạnh giá lửa trại có một đống lửa nhỏ, đốt mấy cây củi, lửa cháy sáng rực.

Lưu Văn Tam cầm lấy một cây củi, đi đến trước mặt đôi vợ chồng già, nói: “Vương gia chủ, những gì cần nói tôi đã nói qua điện thoại hết rồi, Vương Mộng Kỳ hại chết mạng người, không đầu thai được. Phải dùng lửa đốt xác, ngọn lửa này tôi châm không cháy được, phải ông châm mới được.”

Vương gia chủ lau nước mắt, nhận lấy cây đuốc củi, đi đến trước giá lửa trại, thuận theo chỗ củi khô phía dưới mà châm lửa.

Nhưng vừa châm lửa, thì có chuyện lạ xảy ra...

Ngọn lửa vốn màu vàng cam, lại ánh lên mấy mấy phần xanh âm u! Hơn nữa, ngọn lửa mới cháy chưa được bao lâu, đã tắt ngóm!

Vương gia chủ giật nảy người, có điều ông ta không lùi lại, mà chỉ ngẩn người nhìn xác chết bên trên.

Tôi nhìn cũng không hiểu chuyện gì, dè dặt đi đến bên cạnh Lưu Văn Tam, cẩn thận nhìn xung quanh...

Rõ ràng Lưu Văn Tam nói, người nhà họ Vương đến là đốt được xác, sao lại không châm được lửa? Lẽ nào là, cái âm thai đến rồi? Đang ở cạnh tác quái?

Dân thôn ngơ ngác nhìn nhau, cùng bắt đầu rì rầm bàn luận.

Lưu Văn Tam bất ngờ lấy ra một sợi thừng đỏ chu sa, trải thẳng một vòng quanh giá lửa trại!

Cảm giác như thừng đỏ chu sa quây lấy cái giá lửa trại vậy.

Tiếp đấy lão lại vào cổng lấy cái trảm quỷ đao đang treo xuống!

Đi đến trước giá lửa trại, ánh mắt Lưu Văn Tam còn có mấy phần ác liệt.

Lưỡi đao kề vào cổ Vương Mộng Kỳ, lạnh giọng bảo: “Vương Mộng Kỳ, mày đã không còn được làm người nữa! Quỷ tốt, mày cũng không làm được!”

“Hại chết mạng người, hồn phách của mày bị giam trong xác chết không siêu sinh được, bố mẹ mày châm lửa, đốt xác mày đi, hồn phách mày còn có cơ hội rời xác, đến giờ thì theo âm sai lên đường, xuống âm ti chịu khổ! Đây đều là cái nghiệp do mày tạo ra!”

“Nếu mày vẫn quyết không chịu đi, thì đừng trách tao chặt đầu thị chúng! Chặt đầu mày, là cắt hồn mày! Là cho mày tan thành mây khói!” Tim tôi đập thình thịch, Lưu Văn Tam quả nhiên có cách giải quyết! Đây hóa ra là do Vương Mộng Kỳ không muốn bị đốt? Chứ không phải là do âm thai?

“Châm lửa đi Vương gia chủ! Tiễn Vương Mộng Kỳ lên đường!” Lưu Văn Tam trầm giọng nói một câu.

Vương gia chủ lại đưa cây củi xuống dưới giá lửa trại.

Nhưng lần này, không những giá lửa trại không bị châm lửa.

Mà đến cây củi trong tay ông ta, cũng tắt ngóm luôn!

“Vương Mộng Kỳ, mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Lưu Văn Tam lạnh lùng nói xong.

Liền vung mạnh trảm quỷ đao, chém mạnh xuống đầu Vương Mộng Kỳ!

Mí mắt tôi giật tưng bừng, tôi chưa từng thấy cảnh này bao giờ, chỉ trong phim cổ trang, mới có cảnh chặt đầu!

Đúng lúc này, một âm thanh run rẩy chợt vang lên: “Đừng chặt!”

Người hét câu này là mẹ của Vương Mộng Kỳ, Vương gia mẫu!

Bà ta nước mắt giàn giụa, lập cập bước đến bên cạnh Lưu Văn Tam.

Dùng sức nắm lấy tay lão, khóc nấc: “Không được chặt, cứ để cho xác Mộng Kỳ được hỏa thiêu nguyên vẹn đi!”

Lưu Văn Tam thở dài: “Vương gia mẫu, đây không phải do Lưu Văn Tam tôi bất nhân bất nghĩa, mà là Vương Mộng Kỳ từng hại chết người, cô ta bắt buộc phải thiêu, xác sát không đứt đầu, thì không đứt được hồn.”

“Bây giờ đến ông bà cũng không châm được lửa! Thái độ của cô ta đã rất rõ ràng! Thà hồn phi phách tán cũng không tự nguyện lên đường! Sau này tuyệt đối không được để cô ta hại người nữa, tôi bắt buộc phải xuống tay!”

Vương gia mẫu quỳ sụp xuống trước mặt Lưu Văn Tam, khóc không thành tiếng.

“Mộng Kỳ chết rất oan uổng, tất cả đều không trách nó được, không trách nó được! Có trách thì trách chúng tôi sắp xếp, gả nó cho một thằng đàn ông lòng dạ độc ác.”

“Nó không phải gặp bất trắc mới rơi xuống vũng Lương! Đều là bị người ta hại cả!” Đột nhiên, Vương gia mẫu vừa nói dứt câu này xong, trời không vang lên một tiếng sét!

Ngoài tiếng sét ầm ầm, còn có một ánh chớp rạch qua!

Cảnh này, khiến dân thôn đều khiếp sợ.

Trong chớp mắt, bầu trời đêm vốn đen kịt bị ánh chớp trắng lóa ấy chiếu sáng!

Tôi cũng nhìn thấy, không biết từ lúc nào, cái tượng gốm xương mèo đã xuất hiện, nằm trong lòng xác của Vương Mộng Kỳ...

Cái tượng gốm xương mèo ấy âm u không tả được.

Tuy chỉ là tượng gốm, không có động tác gì, nhưng khiến tôi có cảm giác như sống vậy.

Sống lưng tôi như có luồng khí lạnh chạy dọc.

Từ khi cái tượng gốm xương mèo xuất hiện, trên người Vương Mộng Kỳ lại bắt đầu mọc lông trắng...

Trên trán Lưu Văn Tam cũng vã mồ hôi, có điều lão lại nhìn chằm chằm Vương gia mẫu, hai con mắt trợn tròn, còn nổi cả mạch máu.

“Bà nói thế là ý gì? Vương Mộng Kỳ không phải chết ngoài ý muốn?”

“Thế rốt cuộc cô ta chết như thế nào? Nói!” Giọng nói của Lưu Văn Tam sắc lạnh.