Chương 38: Trở Lại

Cả khán đài dều ồ lên một tiếng vô cùng thất vọng sau lời của của tên MC. Sau đó là những tràng cười ở trên một căn phòng lớn, bao gồm ngũ đại viện trưởng của các học viện lớn, còn có những tán tu có công lao lớn cho đất nước.

Lão Lâm Thạch cười lớn nhất:

“ Khặc khặc khặc ! Không ngờ các ngươi lại làm như này, thật không thể tin được!”

Tuy nhiên ở bên cạnh, Ánh Tuyết nghiêm trọng nói:

“ Làm như vậy há chẳng phải là giảm đi sức lực của người tham gia sao?”

Minh Thu lấy khăn che đi nụ cười của mình, nói:

“ Không sao! Chỉ là vài khảo nghiệm cỏn con thôi mà, mấy trăm người tham gia cũng đã sàng lọc kĩ lắm mới cho vào mà, bất mãn với một trò đùa thì có hơi ….!”

Giữa khung cảnh ấy, một lão già ngồi ở trung tâm, có lẽ mang địa vị cao nhất, sắc mặt lại trầm trọng. Lão bên cạnh dường như cũng nhận thấy vẻ mặt của lão, liền châm chọc:

“ Huynh bất mãn thay cho thí sinh à! Ha ha ha!

Lão già nghe lời châm chọc liền hừ lạnh một tiếng. Tràng cười của mấy lão già chỉ kết thúc khi trong không khí truyền đến một mùi tanh tanh của máu.

Lão già hồi nãy đứng dậy, sửng sốt nói:

“ Là hắn …. !”

Lão vừa nói xong hơn mấy thân ảnh hắc y từ bóng tối phi nhanh ra đứng trước cửa của võ đài.

Dường như khán giả và thí sinh nhận thấy được điều đó liền chuyển sự chú ý sang cánh cửa. Cả khán đài lặng ngắt như tờ, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng lá bay xung quanh.

Mấy đạo hắc y nắm chắc binh khí trong tay, nhưng cũng đã có phần run lên. Bỗng nhiên một ngọn gió thoảng đến, hai đạo rồi ba đạo, kết hợp thành một cuồng phong xông thẳng vào khán đài.

Tiếng rít của gió xiu xiu càng mãnh liệt hơn, nhưng còn thêm vào đó là tiếng hét thảm thiết. Tất cả các trưởng lão trong gian phòng liền đứng phắt dậy, thi thoảng còn thấy cả nhưng thân ảnh hắc y phất phơ trong gió.

Lão già có địa vị cao nhất liền lao ra, nâng hai cánh tay lên, quát lớn:

“ Linh Thuẫn!”

Ngay lập tức, linh khí xung quanh lão liền tụ lại thành một cái thuẫn khổng lồ, như một cái ô đón hết trận cuồng phong mới đến. Trận cuồng phong tuy mãnh liệt nhưng dần cũng lùi xuống. Từ những hạt bụi mịt mờ, xuất hiện ra bốn đạo thân ảnh. Tất cả khán giả và thí sinh đều lùi về phía sau, mùi máu tanh truyền đến càng nồng nặc hơn.

Đạo ảnh đứng thứ nhất hô lớn:

“ Chấp Pháp Trưởng Lão của Huyết Nguyệt hội – Lãnh Vương tham kiến!”

Một tiếng chấn động toàn khán đài, Lãnh Vương. Lãnh Vương là ai? Tên ác ma chuyên hút máu người, cả vùng Hải Phòng – Ninh Bình – Thanh Hóa , các bang phái đều bị hắn san phẳng, ai đối đầu với hắn đều chỉ còn lại thi vô huyết.

Hắn cười hắc hắc cùng bước vào, sau hắn chính là Vũ Thánh - Ảnh Mị và Lực Vương, đều là thành viên nòng cốt của Huyết Nguyệt Hội. Lãnh Vương lại tiếp tục nói:

“ Đại Soái – Vương Khiến, ta lại khiến ngài cất công ra tận đây nghênh tiếp, thật sự quá hổ thẹn!”

Mấy lão già trên kia đều tức ói máu, chính hắn mới khiến ra nông nỗi này còn mặt dày nói như thế. Thật bi ai! Hắn cùng ba đạo ảnh nhanh chóng tìm một chỗ mát mẻ ở trên khán đài, yên vị ngồi xuống. Tất cả khán giả liền cách hắn xa mấy mươi mét. Duy nhất chỉ có một thanh niên mang khăn che mắt vẫn ngồi im thin thít,ngay cạnh Lãnh Vương.

Lão già đứng trên không chính là Vương Khiến, bất đắc dĩ lắc đầu, liền quay trở về chỗ của mình. Tên MC run cầm cập, nhưng cũng nói:

“ Tôi xin thông báo, năm nay đại hội chỉ cần hai vòng, Vòng một loạn đấu, anh em cứ đấu nhau cho đến khi chỉ còn tám người trên bàn đấu sẽ kết thúc! Cuộc thi sẽ chính thức ...!”

Tên MC chưa kịp nói xong, hai luồng kình phát ra khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. Cả Vương Khiến cũng phải chưng hửng. Tất cả khán giả nhìn về nói xuất phát, chính là chỗ của Lãnh Vương và người còn lại là tên thanh niên mang khăn che mắt.

Có mấy tên khán giả đã xì xầm.

“ Bỏ mẹ nhà chúng mày, về nhà chơi đê!”

“ Bà nôi cha, để tao xem coi!”

Hai luồng kình vẫn không thuyên giảm, Vũ Thánh – Ngụy Không đứng bên cạnh cũng không dám tham gia. Lão già Vương Khiến tính bước đến can ngăn nhưng cũng bị hai luồng kình đánh bay ra xa. Lão già phun một búng máu, lắp bắp:

“ Hai luồng kình lại đối lập với nhau, không thể tìm cách ngăn lại!”

Trong lúc đó, Lãnh Vương khè khè:

“ Không ngờ chỉ hai năm, cậu đã tiến bộ thế này! Thật là .. Ha ha ha !”

Tên thanh niên còn lại nói:

“ Tớ không muốn lần nữa hoán đổi với cậu, không muốn bàn tay này nhuốm nhưng dòng máu vô tội đó, tớ che cặp mắt này cũng bởi vì không muốn thấy những oan hồn!”

Hai luồng kình càng mạnh hơn, một tên thí sinh không chịu được liền xông đến, ngạo nghễ:

“ Hai ngươi thật phiền phức! Để Hoàng Kiên đại gia ta đây cho các ngươi một bài học!”

Lão già Vương Khiến gắng sức đứng dậy nói:

“ Thái tử! Đừng!”

Lão vừa dứt lời, tên Thái tử Hoàng Kiên liền văng ra xa, trên không trung Vũ Thánh bĩu môi:

“ Ngươi mới là phiền phức!”

Hai luồng kình đang trong cao trào thì bỗng dưng ngừng lại, một thân ảnh khắc lại xuất hiện đằng sau hai người, khẽ đặt lên vai. Lãnh Vương cũng vị thanh niên lắp bắp:

“ Lưỡng Diện! Ngươi đã trở lại!”