Chương 24: Chung Kết

*Thông báo: thưa toàn thể anh em đã đón đọc bộ truyện này của ta,

ta xin chia sẻ vài ý kiến : ta đã đọc rất nhiều truyện hệ thống xuyên không + hệ thống. Hầu hết các truyện đều có cách mở đầu khá giống, nhưng dần đi xa , nó lại hoàn toàn thay đổi, các bạn không thể đặt cốt ở một bộ truyện rất nổi tiếng, có hàng triệu lượt view, lượt like để làm nền cho một bộ truyện ít chương của một tác giả tèm. Xin đừng bao giờ đưa tiêu chí của bộ truyện này cho bộ truyện kia. Sự khác biệt của các bộ truyện chính là triển khai cốt truyện ở tất cả các chương chứ không phải chỉ nằm ở mấy chương lắt nhắt. Xincamon*

Thanh Thành

Náo nhiệt phồn vinh, người người đi lại tấp nập. Cổng thành Thanh Thành, ba thân ảnh khoác trên mình một chiếc áo khoác màu đen, trùm mũ, không ai có thể nhìn thấy được dung mạo bên trong.

Sau lưng áo khoác, một hình bán nguyệt to lớn, chính là điểm nhấn. Một tên nhỏ nhắn nhanh nhẹn phía sau ôm quyền nói:

“ Bang chủ! Chúng ta xuất hành thôi!”

Tên hắc y đứng đầu, ngước cổ nhìn lên mặt trời chói chang, khẽ nói:

“ Được rồi! “

Ba thân ảnh hắc y bắt đầu di chuyển. Tên cầm đầu phóng nhanh, áo khoác phất phơ trong gió, thanh kiếm màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện bên lưng. Hai tên phía sau cũng đi rất nhanh, nhưng vẫn thua tên cầm đầu một khoảng khoảng mười mấy bộ. Tên ở cuối cùng lòng thầm nghĩ:

“ Bang chủ chỉ là Linh Đồ cấp chín mà lại có tốc độ như thế này, thật không thể tin nổi!”

Trời càng nắng, thời gian cũng đã đến quá giờ Ngọ, ba hắc y dừng lại ở một khách điếm. Trong khách điếm toàn những lời bàn tán sôi nổi, tên tiểu nhị tiến đến bàn của hắn, tên nhỏ nhắn liền khẽ hỏi, còn đút cho hắn một lượng bạc. Tên tiểu nhị thấy tiền, mắt sáng như sao, hớn hở:

“ Ba vị không biết thôi! Nghe nói hôm nay, trong cuộc Thiếu Niên Hội Đấu là vòng chung kết, giữa Dạ Kim Long của Học Viện Thăng Long và Lăng Tuyết của Học Viện Tinh Túy! Căng lắm a!”

Tên cầm đầu nghe xong, bỗng nhiên nắm chặt tay lại, ly nước trên tay liền vỡ vụn.

Tên nhỏ nhắn liền ra hiệu cho tên tiểu nhị rồi đi. Tên còn lại liền hỏi:

“ Bang chủ sao vậy?”

Tên bang chủ cười trừ:

“ Không có gì! Chỉ là hơi xúc động tý thôi!”

Trung tâm ngôi làng, hàng ngàn người tập trung trước một hồ nước lớn. Tiếng xôn xao còn gấp mấy lần ở Thanh Thành.

Bất ngờ, một tia sáng vút lên từ dưới đáy hồ, một hình chữ nhật to lớn hiện lên. Sau đó là những hình ảnh dần hiện ra, tiếng la hét càng vang vọng. Bên dưới, ba tên hắc y ngồi trên một cây cổ thụ gần đó, cũng quan sát.

Những hình ảnh, dòng chữ Thiếu Niên Hội Đấu xuất hiện đầu tiên, sau đó là gương mặt rất đỗi quen thuộc, Lăng Tuyết.

Hiệu ứng gái xinh nổi dậy, thanh niên trai tráng ánh mắt thẫn thờ nhìn lên tiên cô trước mắt mình, tim không khỏi loạn xạ. Trên cây cổ thụ, tên bang chủ bỏ mũ, chính là Lâm, bên cạnh là Trung Tần và Ngụy Không. Trung Tần dùng bàn tay của mình, đánh đen đét vào bàn chân tấy đỏ, miệng khong ngừng chửi rủa:

“ Mịa nó chứ, ngồi đây đã xem không rõ còn toàn muỗi muỗi nữa chứ!”

Ngụy Không hiểu ý, liền khẽ nói:

“Phong Ưng – triệu hồi!”

Bụp … một con chim khá lớn từ làn khói bay ra, liệng liệng ra giữa không trung, ánh mắt nhìn vào màn hình.

Hình ảnh được thu đến, Ngụy Không liền đưa ra, một màn hình mini. Trung Tần mừng rỡ:

“ Không ngờ đệ lại có chiêu vậy nha! Thật tiện lợi hại a!”

Ngụy Không cười mắc cỡ. lâm chăm chú nhìn vào màn hình mini, lại là cái mặt đểu cán của thằng cờ hó Dạ Kim Long. Tiếng nói của tên dẫn chương trình mỏ nhọn vang lên:

“ Trận chung kết giữa Dạ Kim Long và Lăng Tuyết … Chuẩn bị …. Bắt đầu .. !”

Lăng Tuyết là người chủ động, nàng cầm hai thanh đoản kiếm lao nhanh vào người Dạ Kim Long. Dạ Kim Long hừ lạnh một tiếng, giơ bàn tay trái lên đỡ.

Keng … Đoản kiếm của Lăng Tuyết vừa chạm vào tay hắn, liền bị hất văng. Mọi người ồ lên ngạc nhiên. Tên dẫn chương trình ở bên tren không bỏ qua, hô lớn:

“ Nhân Thú Hợp Nhất, bý kỹ Linh Sĩ cấp năm! Thật không ngờ, Dạ Kim Long đã có thể lĩnh ngộ!”

Lâm Thạch ở trên cao ngồi trên bàn tròn cùng bốn người, lão đầu vuốt râu thỏa mãn. Ánh Tuyết đưa ánh nhìn mong đợi vào người cô gái. Còn ba người còn lại, họ đang đánh mạt chược, ba vị viện trưởng chẳng quan tâm mấy, vì học viên của họ đã bị loại lâu đời còn đâu mà nhìn, xem chỉ tổ rước nhục.

Trên tay Dạ Kim Long, từng vảy rồng màu lam hiện lên, tiếng hô hát của nhũng người con gái vang rõ, đúng chuẩn cool ngầu. Dạ Kim Long không thèm để ý, lẩm bẩm:

“ Thanh Long – Triệu Hồi!”

Con Thanh Long quấn xung quanh thân hắn, hắn tiếp tục lẩm bẩm:

“ Hoàn thiện Nhân Thú - Hợp Nhất!”

Ánh sáng chói lóa phát ra, tát cả người đang xem liền che mắt lại, không ngoại trừ cả Dương Lâm.

Dạ Kim Long bước ra, mình tỏa ra luồng khí mạnh mẽ, trên tay cầm một thanh côn có hình rồng. Vảy rồng bọc xung quanh hai cánh tay hắn. Lăng Tuyết kinh hãi, lùi về phía sau, cũng triệu hồi yêu thú của mình, là một con Độc Xà, Độc Xà nhanh như thoắt lao đến người Dạ Kim Long, hai chiếc răng nọc độc cắn ngay vào bàn tay hắn.

Rắc … Rắc .. Hai chiếc răng vừa chạm đã vỡ vụn, con Độc Xà rì rì đau đớn. Liền xoay đầu trườn về Lăng Tuyết, Dạ Kim Long cười khinh:

“ Muốn chạy!”

Hắn dùng Thanh Long trượng của mình nện một phát, máu bắn tung tóe, tạo nên một lỗ giữa sàn đấu.

Lăng Tuyết thấy máu tanh, càng thêm phần kinh hãi, nhưng cũng nhanh chóng lượm lại hai thanh đoản đao tấn công lại tên ngạo nghễ phía trước.

Đoản đao nhanh nhẹn tấn công, trượng của Dạ Kim Long nặng nè chống đỡ. Nhìn thì như có vẻ Dạ Kim Long đang thất thế.

Lâm đang theo dõi, thì nhảy xuống khỏi cây cổ thụ, khoác lại chiếc mũ. Ngụy Không liền hỏi:

“ Sao vậy! Không xem nữa à bang chủ?”

Lâm gật đầu, rồi quay lại khách điếm. Miệng khẽ nói:

“ Tên đó quả thực mạnh a! Quán quân năm nay chắc chắn nằm trong tay Dạ Kim Long a!”

Lăng Tuyết hăng say tấn công Dạ Kim Long, bất ngờ hắn trượt ngã, Lăng Tuyết chớp thời cơ, chớp nhoáng đưa lưỡi dao kề cổ hắn. Tiếng thở dài thất vọng tràn trề từ số đông khán giả. Nhưng hắn – Dạ Kim Long ở Hà Nội cùng Lâm nhâm nhi trà ở cận biên Thanh Hóa đồng thanh nói:

“ Hai! Các ngươi quá dễ để bị lừa!”