Chương 33: Tà Nhãn tuyệt vọng

Gần trung tâm Tinh Đấu đại xâm lâm

Ầm....

Một tiếng nổ to lớn phát ra kèm theo một cỗ khí lãng quét sạch như có ai đó đang chiến đấu.

Lại gần chỉ thấy xung quanh nơi phát ra tiếng nổ có vô số thân ảnh nằm la liệt khắp nơi, hồn thú cũng có, hồn sư cũng có, chết cũng có, sống cũng có chỉ là không có bất cứ một thân ảnh nào là đứng thẳng.

Trung tâm vụ nổ phát ra khói bụi nghi ngút che khuất tầm nhìn, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trong đó đang có một bóng ảnh lơ lửng.

Đột nhiên có một cỗ khí tức bùng nổ quét bay bụi mù, Trực tiếp để lộ ra thân ảnh bên trong. Nhìn vào thì đây chính là Tà Nhãn bạo quân chúa tể.

Rõ ràng tất cả những kẻ ở đây đều do hắn đánh bại, khi nhìn kĩ chiến trường thì có thể thấy trận chiến này củng chẳng giằng co mà thuộc dạng nghiền ép cái loại kia.

Tà Nhãn lơ lửng trên cao nhìn xuống những kẻ bị mình đánh bại, nở một nụ cười khinh thường, giọng ngạo mạn đạo.

-hừ không ngờ sinh vật ở đại lục này đều yếu như vậy. quả nhiên trên lục địa ta chính là vô địch tồn tại.

Nói xong hắn trực tiếp quay người bay vào sâu trong rừng Tinh Đấu, còn những kẻ yếu đuối đó chết hay sống hắn mới khinh thường quan tâm, thứ duy nhất hắn để ý lúc này chỉ có chí bảo.

Trên đường đi Ta Nhãn cũng thể hiện rõ sức mạnh của bản thân, gặp bất cứ hồn thú hay hồn sư nào đều là một đòn giải quyết, một đường quét ngang không hề có chút khó khăn nào.

Mãi khi đi hơn một ngày thì Tà Nhãn mới đụng tớ một kết giới huyễn trận siêu to khổng lồ bao quanh một vùng.

Nhìn thấy huyễn trận trước mắt Tà Nhãn cũng có chút sững sờ, xong hắn cũng vui mừng lên trong lòng thầm đạo.

-ha ha đây chắc chắn là chỗ có chí bảo không sai, còn huyễn trận này chắc chắn là do bản thân nó tự động bảo vệ đi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tranh đoạt dị bảo, lúc còn chưa có tu vi cường đại hắn cũng đã từng xông pha, liều mạng chiến đấu qua thì mới có cảnh giới như bây giờ.

Theo kinh nghiệm của hắn thì mọi loại dị bảo đều có cách tự vệ khác nhău, nhưng đều có một đặc điểm chung đó là cách tự vệ càng mạnh mẽ, nguy hiểm thì dị bảo đó càng cường đại, trong mắt hắn kỳ ngộ luôn luôn đi đôi với nguy cơ.

Nên khi thấy được kết giới huyễn trận sau hắn không do dự mà lao thẳng vào. Điều đó cũng thể hiện sự tự tin tuyệt đối của hắn vào sức mạnh của bản thân, hơn nữa một đường đi đến đây không một chút khó khăn lại càng làm cho hắn tin tưởng, hiện nay trên tinh cầu này mình đã là vô địch.

Và cứ thế thời gian lại tiếp tục trôi qua nửa năm.

Trong căn phòng trên đỉnh tòa lâu đài, nơi này đang liên tục phát ra những âm thanh va đập kèm theo những tiếng rên tiêu hồn thực cốt.

Nhìn vào trong phòng chỉ thấy đã là một mảnh chiến trường. Bích Cơ cùng với Băng Đế đang trong cơn mê man, trần truồng nằm la liệt hai bên giường, miệng thở dốc, hạ thân thì không ngừng chảy ra sữa đặc, không nói cũng biết chuyện gì vừa sảy ra với hai người họ.

Phía dưới đuôi giường Tuyết Đế hiện đang đứng đó với tư thế cúi người, mặt áp xuống giường, hai tay nàng bị người kéo ra sau, miệng thì liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ đều đều theo từng nhịp điệu.

-A....ưm.....a....ưm......a.....ưm

Phía sau nàng không ai khác chính là Long Thiên. Hắn giờ đang đứng đó kéo tay Tuyết Đế, hông thì điên cuồng thúc vào mông nàng, khiến cho cự long của hắn mỗi lần đâm đều đạt đến chỗ sâu nhất của hang động.

Mãi một lúc sau Long Thiên mới tăng tốc độ dập lên thật nhanh, âm thanh rên rỉ của Tuyết Đế cũng biến đổi theo nhịp độ của hắn.

-a a a a a a a a

Khi đã đạt tới cực hạn sau hắn trực tiếp lấp đầy bụng nàng bằng sữa ông thọ, xong cũng buông nàng ra. Tuyết Đế trực tiếp sụi lơ xuống giường, từ trong huyệt động nàng từ từ trào ra ngoài hợp chất dịch thủy của hai người.

Long Thiên lúc này cũng có chút hạ hỏa, hắn ngay lập tức cúi xuống bế thân thể mềm mại của Tuyết Đế lên giường xong ôm vào lòng, vẻ mặt thỏa mãn.

Được một lúc thì hắn lại bắt đầu cười khổ lên xong nghĩ về nửa năm vừa qua.

từ khi thấy Cổ Nguyệt Na sinh hạ long đản sau, ba nữ còn lại không biết là có phải bị kích thích hay không mà như bị cho ăn thuốc kích dục vậy. Ngày ngày đêm đêm hễ lúc nào nhìn thấy hắn là đều nhào lên động tình xong lôi hắn vào phòng làm chuyện người lớn. Cổ Nguyệt Na thì cũng hiểu ý nên để chừa rất nhiều không gian cho hắn và ba nữ.

Đang hồi tưởng miên man thì cảm thấy thân hình trong ngực có chút động đậy. Long Thiên cũng hồi thần lại nhìn xuống, chỉ thấy Tuyết Đế lúc này đã mở hai mắt, xong đang cựa quậy tìm một tư thế thoải mái hơn mà nằm úp vào ngực hắn, khiến cho hai đôi tuyết nhũ bị ép biến hình.

Long Thiên dù đã trải qua cảm giác này không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần đều khiến cho hắn tà hỏa nổi lên, muốn đè nàng ra xúc động.

Lột bỏ đi vẻ băng lãnh trời sinh, thứ Tuyết Đế còn lại là một sự mỹ diễm tới cực hạn, nhất là khi bây giờ nàng đã đột phá thành thần. Vẻ đẹp đó đủ để khiến mọi sinh vật giống đực trở nên điên cuồng.

Tuyết Đế lúc này cũng không để ý tới việc mình bây giờ dụ hoặc thế nào cũng như ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Long Thiên, đơn giản chỉ vì nàng đã quá quen với việc này, mặc dù mỗi lần đều bị hắn đè ra làm cho rên lên cầu xin tha thứ liên tục.

Đang hạnh phúc nằm áp mặt vào ngực Long Thiên, thì đột nhiên ánh mắt Tuyết Đế trở nên phiền muộn lên, xong nàng ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn nói.

-Long sao chàng cùng với ta đã làm nhiều như vậy, xuất vào trong hạt giống cũng nhiều như vậy nhưng đến giờ bụng ta vẫn chưa có giấu hiệu gì. Có có phải là do ta không được hay không.

Càng nói nàng lại càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt không tự chủ rơi ra. Cũng không trách nàng nghĩ nhiều, đơn giản bởi vì hắn cùng với Cổ Nguyệt Na cũng đã có con với nhău qua, nên chứng minh rằng năng lực của hắn vẫn ổn, nhưng nếu hắn ổn nhưng đã nhiều năm như vậy cùng các nàng vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy thì theo Tuyết Đế nguyên nhân chỉ có thể là do bản thân. Cộng thêm việc qua nhiều năm như vậy ở cạnh nhău tình cảm của nàng đối với hắn không những không nhạt đi mà lại càng thêm sâu đậm, thậm chí nếu bây giờ có phải hiến tế cho hắn nàng cũng sẽ không một chút nhíu mày, nên việc không sinh hạ cho hắn hài tử càng khiến cho Tuyết Đế lo lắng.

Long Thiên thấy Tuyết Đế như vậy cũng trở nên bối rối lên, tay bất tri bất giác lại ôm nàng chặt hơn, vừa đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đi nước mắt vừa an ủi nàng đạo.

-Tuyết nhi nàng đừng khóc, đây cũng không phải lỗi do ngươi, mà là do Long tộc sắc xuất có con rất thấp cộng thêm việc tu vi của chúng ta cách biệt quá xa nên nàng không có động tĩnh gì là chuyện cực kỳ bình thường, hơn nữa nàng thấy đấy, Băng nhi cùng với Bích nhi cũng đã có động tĩnh gì đâu, với lại con đường chúng ta phải đi còn rất dài nàng làm gì phải vội vã vậy chứ.

Nghe hắn an ủi Tuyết Đế cũng nín khóc rồi cũng ngoan ngoãn mà nép vào ngực hắn, trong lòng một mảnh hạnh phúc, giọng nhỏ nhẹ đạo.

-vâng

Long Thiên thấy vậy cũng mỉm cười, rồi chôm mặt vào mái tóc của nàng mà hít lấy.

Đang một mảnh ấm áp thì đột nhiên Long Thiên dật mình, ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài, trong lòng có chút bất ngờ đạo.

-ưm. không ngờ bên ngoài vẫn còn hồn thú có thể vượt qua toàn bộ số huyễn trận mà ta đã bày ra. Có chút thú vị.

Ngay lập tức hắn truyền âm cho Đế Thiên hạ lệnh.

-Đế Thiên, có kẻ công kích kết giới ngươi mău ra ngoài chộp tên đó vào đây.

Đế Thiên đang tĩnh tọa thì bỗng nghe được chủ thượng truyền lệnh vội quỳ xuống trả lời đạo.

-Tuân lệnh chủ thượng.

Xong lập tức biến mất tại chỗ.

Tuyết Đế thấy Long Thiên có chút bất thường vội quay mặt lên tò mò hỏi.

-Long có chuyện gì vậy.

Thất hỏi hắn cũng nhẹ nhàng đáp.

-không có gì chỉ là có hồn thú nào đó vượt qua được huyễn trận công kích kết giới thôi.

Nghe vậy Tuyết Đế cũng không quan tâm nữa tiếp tục thoải mái nằm xuống.

..........

Bên ngoài

sau nửa giờ biến mất Đế Thiên dốt cuộc cũng trở về. Trên tay hắn lúc này đang kéo theo một con hồn thú hình cầu khổng lồ, không ai khác chính là Tà Nhãn bạo quân chúa tể.

Nhưng trông nó lúc này đâu còn vẻ bá khí, uy phong lẫm lẫm nữa chứ, trên thân thể nó giờ này đầy dẫy vết thương, xanh một khối, tím một khối trông cực kỳ thê thảm. Đấy là do Đế Thiên theo lệnh đã nhẹ tay giữ lại mạng cho hắn rồi.

Tà Nhãn lúc này cũng có chút sinh không thể luyến, đầu óc trống rỗng, ánh mắt thì vô thần mặc kệ cho bản thân đang bị lôi đi xên xển.

Những hồn thú khác cũng cảm nhận được Đế Thiên đang mang theo một cỗ khí tức lạ lẫm vào đây, nên cũng có chút tò mò lại gần xem xét lên, xong cũng mau hết hứng thú mà đi làm việc của mình đi.

Một lúc sau hắn mới mang theo tên này đến phía trước đại điện, xong cúi đầu hô.

-thưa chủ thượng thuộc hạ đã mang tên đó đến đây.

Trong đầu Đế Thiên bỗng nhiên vang lên âm thanh.

-tốt lắm để hắn đó được rồi ngươi có thể lui.

-vâng thưa chủ thượng

Nói xong Đế Thiên trực tiếp đi ra ngoài.

Tà Nhãn lúc này vừa tuyệt vọng vừa hối hận tới cực điểm. Hắn nhìn thấy gì, nơi đây hồn thú 10 vạn năm đâu đâu cũng có, những con có tu vi bằng hắn thì đi đầy đất, còn có rất nhiều những cỗ khí tức khác mà hắn chỉ cảm nhận thôi cũng thấy run rẩy, còn có kẻ dễ như trở bàn tay dần cho hắn một trận kia nữa chứ, chắc thần cảnh cũng chỉ đến như vậy đi. Mà tuyệt vọng hơn nữa là tên mạnh mẽ như thế cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi.

Tà Nhãn có chết cũng không ngờ tới trên tinh cầu này còn cất giấu một cỗ lực lượng khủng khiếp như vậy.

Hắn bây giờ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ chờ thẩm phán đến, trong đầu cũng nổi lên một tia hi vọng đạo.

- người chủ thượng kia không giết mình, chắc chắn bản thân có gì hữu dụng với hắn đi.