Chương 22: Luân hãm

Trong lòng Băng Đế lúc này cũng phức tạp không thôi, rồi nàng bắt đầu nhớ về hai tháng trước.

đầu tiên nàng cùng Tiểu Bạch bị tên trước mắt này nhốt vào một vùng không gian vô định, được một lúc thì nhìn thấy Tiểu Bạch biến mất tăm. Lo lắng một hồi nàng cũng được thả ra nhưng lại là một nơi vô cùng xa lạ.

Mơ hồ một lúc nàng mới nhìn thấy người đã nhốt mình vào chỗ quỷ quái kia nên không do dự Băng Đế trực tiếp lao lên tấn công, nàng biết chỉ cần đánh bại tên trước mắt này mọi thắc mắc đều sẽ được giả quyết.

Ai ngời đâu đời không như là mơ, kẻ địch mạnh một cách không tưởng, nhẹ nhàng chế trụ nàng. Không dừng lại ở đó hắn còn cho nàng ăn một thứ đồ vật lạ khiến nàng quằn quại đău đớn, lúc đó Băng Đế cứ nghĩ thứ mình ăn là độc dược và tên trước mắt muốn dằn vặt mình rồi mới giết đây mà. Trước khi mất đi ý thức nàng nhớ về Tuyết nữ tỷ tỷ nhớ về Tiểu Bạch trong miệng thì lẩm bẩm.

-Tuyết nữ tỷ tỷ ơn cứu mạng của ngươi ta xin trả lại ở kiếp sau.

Lúc đó làm cho sắc mặt Long Thiên đen lên một hồi, có cảm giác như hắn là nhân vật phản diện vậy.

Khi Băng Đế tỉnh lại nàng cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, mình không những không chết mà còn bị biến thành một đứa con nít nhân loại, hơn nữa nàng cảm giác được bản thân có thể tùy ý chuyển đổi giữa hình thái hồn thú và con người.

Chư kịp hồi thần khỏi sự ngỡ ngàng thì nàng đã bị một vòng tay ấm áp bế lên, ngay lập tức nàng nhìn sang thì thấy kẻ ôm mình chính là tên đáng ghét đã biến mình thành hình dạng này.

Đang định phản kháng thì Băng Đế cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp phả vào mặt cùng với ánh mắt thâm thúy kia khiến cho nàng không thể nhấc lên nổi địch ý với người trước mắt này, điều đó làm Băng Đế trở nên thất thần một lúc. Nhưng rồi cũng nhanh chóng phục hồi lại, nàng lập tức lắc lắc đầu cho xua đi cảm giác lạ lẫm kia rồi lại quay sang hung dữ nhìn Long Thiên, đang định hóa lại bản thể thì cảm nhận được trong khi mình thất thần tên này đã phong ấn hồn lực của mình từ lúc nào không hay.

Tức giận không thể phát tiết, Băng Đế đành sử dụng đến tất cả những gì còn lại để phản kháng. Nào là tay chân giẫy dụa đấm đá, rồi dùng răng cắn lên vai Long Thiên nhưng khổ nỗi sức phòng thủ của hắn đã cao không tưởng tượng nổi đừng nói là lúc đã bị phong ấn hồn lực, cho dù lúc toàn thịnh thì hắn có đứng yên đó nàng cũng chẳng làm gì được hắn.

Giãy dụa một hồi lâu thấy Long Thiên như không có việc gì Băng Đế lại càng tức tối hơn. Cuối cùng nàng bèn dùng đến vũ khí cuối cùng là khẩu nghiệp. Nhưng mà tâm lý của nàng bây giờ cũng giống như đứa trẻ mười tuổi nhân loại mà thôi thứ thốt ra cũng chỉ là “bỉ ổi, đáng ghét, xấu xa” vân vân so với mặt dày Long Thiên mà nói cũng chẳng xi nhê gì.

Nhưng thấy nàng nheo nhéo phiền phức quá lúc đó Long Thiên bè dùng miệng chặn lại môi nàng không cho phát ra tiếng. Băng Đế lúc đó cũng ngây thơ chưa biết chuyện đang phát sinh ý nghĩa thực sự là gì , nàng chỉ cảm thấy có một con lưỡi cạy ra hàm răng rồi cuốn lấy lưỡi mình. Không chịu thua kém Băng Đế cũng dùng lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi hắn như đây là một cuộc chiến ai là người chịu khuất phục trước sẽ thua vậy.

Nhưng rồi con cừu non làm sao có thể chiến thắng được lão sói xám, chỉ với vài ba đường đá lưỡi điêu luyện Long Thiên đã khiến cho Băng Đế mất đi thần trí trở nên mê ly lên, mãi hồi lâu mới buông ra.

Băng Đế lúc đấy chỉ thấy trời đất quay cuồng, linh hồn như được phiêu dạt trên chín tầng mây. Lúc bình tĩnh lại nhìn Long Thiên thì bất chi bất giác mặt nàng đỏ lên trong ngực tim đập thình thịch, nàng không hiểu cảm giác lúc này của mình là gì chỉ có thể tiếp tục biểu hiện ra bên ngoài vẻ ngạo kiều mà quay mặt sang một bên, nhưng thực chất là do không giám nhìn đối diện vào mắt hắn.

Từ ngày đó trở đi ngày nào nàng cũng bị hắn ôm vào ngực như một con búp bê vậy. Cứ hễ nàng phản kháng nhẹ thì chặn môi đá lưỡi nặng thì bị sờ mó khắp toàn thân. Mà cứ mỗi lần bị hắn làm vậy đầu óc nàng lại cảm thấy phê phê, hạ thân lại bất tri bất giác dỉ ra một ít nước. Băng Đế vẫn không hiểu nước này thực chất là gì chỉ đơn thuần nghĩ là mình thất thố tè dầm lên người Long Thiên mà thôi, nhưng điều này cũng khiến cho nàng xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui vào, mà một điều không tưởng tượng nổi nữa đó là Băng Đế giường như thấy thích cảm giác đó nên lại khiên cho nàng càng thêm xấu hổ.

Quay lại hiện tại. Long Thiên mở mắt ra nhìn thấy Băng Đế đang hằm hằm nhìn mình nhưng suy nghĩ đang bay về phương nào. Hắn cũng cười cười rồi thò tay nhéo lấy hai má của nàng rồi hỏi.

-Ha ha Băng nhi đang thất thần nghĩ về ai vậy.

Cái nhéo má cùng câu hỏi của Long Thiên khiến Băng Đế từ trong suy nghĩ hồi thần lại. Nhìn ánh mắt của hắn Băng Đế mặt lại đỏ lên rồi quay đầu đi chỗ khác bối rối đáp.

-ta ta mới không thèm nghĩ về tên hỗn đản nhà ngươi đây.

Nghe thấy vậy Long Thiên lại cười càng tươi hơn rồi hỏi.

-ta làm gì nói Băng nhi nghĩ về ta đâu, chẵng lẽ ngươi đúng là nghĩ về ta thật.

Băng Đế nghe vậy cũng càng thêm xấu hổ rồi không biết làm gì khác, cuối cùng thẹn quá thành giận chỉ có thể quay sang dùng nắm tay nhỏ đấm liên tục vào ngực hắn hét lớn.

-không phải không phải.

Thấy biểu cảm dễ thương đó của nàng Long Thiên chỉ biết cười ha ha rồi như những lần khác gia pháp phục vụ. Một hồi lâu sau Long Thiên mới buông tha nàng, Băng Đế cuối cùng cũng yên tĩnh sụi lơ trong ngực hắn, hai môi đỏ bừng miệng thở dốc, không nói cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Long Thiên cũng sớm đã dùng hảo cảm kính mắt đánh giá nàng rồi, với độ hảo cảm lên đến 75 thì thực ra trong lòng nàng đã có hắn, chỉ là do không biết cảm giác đó là gì cộng thêm tính cách tsundere bẩm sinh nên mới không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Nhìn vào trong ngực Băng Đế rồi lại ngửa mặt lên trời Long Thiên đột nhiên có cảm giác ngày ngày bồi một chút các lão bà rồi chêu chọc một chút Băng Đế, cuộc sống như vậy cũng không tệ.

.......

Nửa năm său đó ở cực bắc chi địa.

Bên trong đại điện của mình, Tuyết Đế đang không biết nói gì mà nhìn về phía vương tọa, nơi đó có một bóng người đang ngồi vắt chéo hai chân. Chính là Long Thiên

Kể từ mấy tháng trước vì biết chắc thái độ của Tuyết đế nên Long Thiên cũng không hề kiêng kỵ mà cử đi hơn 1000 đạo phân thân đến đây, thăm dò một cách trắng trợn. Mà đừng hỏi hắn tìm gì, dĩ nhiên là vạn năm huyền băng tủy rồi.

Tuyết Đế lúc này cũng bất lực rồi. Cứ tưởng sau khi trở về thì một năm sau mới có thể gặp lại hắn nhưng không đợi hết một tháng thì nàng đã có thể nhìn thấy không chỉ một mà một đống Long Thiên ngày ngày chạy qua chạy lại. Cứ mỗi khi hỏi hắn muốn làm gì, thì hắn lại cho nàng một nụ cười bí hiểm rồi nói muốn cho nàng một niềm vui bất ngời, với lại tên này còn không biết xấu hổ cứ thỉnh thoảng lại chạy đến đây trêu chọc nàng nữa chứ. Mặc dù như vậy nhưng không biết tại sao nàng lại không sinh nổi ra sự tức giận, hơn nữa sâu trong lòng lại cảm thấy có chút mừng thầm đây.

Lúc này Tuyết Đế cũng bất đắc dĩ hỏi.

-này Long Thiên mấy hôm nay ngươi để phân thân dò xét trắng trợn như vậy ở đây, có biết đã gây cho ta bao nhiêu phiền phức sao.

Nghe vậy Long Thiên cũng chỉ cười cười đáp.

-ha ha ta dò xét địa bàn của lão bà tương lai của ta có gì sai sao, với lại nhanh thôi ta sẽ cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Tuyết Đế nghe vậy cũng đỏ mặt lên, nàng rất muốn phản bác một chút nhưng lời đến cổ lại nuốt trở vào như kiểu ngầm đồng ý vậy. Nàng chỉ có thể quay đầu sang một bên để che dấu đi sự bối rối của mình.

Thấy biểu cảm đó của Tuyết Đế, Long Thiên cũng chỉ vui vẻ trong lòng. Hắn đã biết nàng vốn đã phương tâm ám hứa. Nếu như bây giờ hắn ngỏ lời thì nàng cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng đã nói là chờ một năm thì phải nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn đột nhiên đừng dậy lại gần Tuyết Đế, trực tiếp vòng tay qua eo ôm nàng vào ngực.

Tuyết Đế cũng hoảng hốt một hồi nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đơn giản bởi vì việc này cũng không phải lần đầu tiên hắn làm vậy. Mới đầu nàng cũng có chỗ phản kháng nhưng rồi do chẳng có tác dụng gì nên cũng mặc kệ cho hắn ôm.

-hừ dù gì cũng không mất miếng thị nào.

Tuyết Đế lại không biết lần thứ bao nhiêu tự khuyên mình. Nàng mới không thừa nhận mình cũng rất thích cảm giác này đây.

Đột nhiên Long Thiên cúi xuống hít lấy khí tức hấp dẫn tỏa ra từ cơ thể Tuyết Đế rồi nói nhỏ vào tai nàng.

-Tuyết nhi à, nàng không cần phải giấu diếm cảm xúc như vậy đâu, ta đã biết hết rồi. Nhưng mà dù sao lời thì đã nói ra nên đúng đến thời gian ước định ta muốn nghe câu trả lời từ chính miệng nàng nói, được không nào.

Tuyết Đế lúc này chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào tai kèm theo lời nói thâm tình của hắn khiến cho mặt nàng đã đỏ nay càng đỏ hơn. Cuối cũng chỉ có thể bối rối úp mặt vào ngực hắn giọng lý nhí nói.

-ừm

Long Thiên nghe vậy trong lòng vui mừng không thôi, hai tay bất tri bất giác lại ôm nàng chặt hơn, rồi cũng im lặng mà hưởng thụ khoảng khắc ấm áp này.

Băng hùng vương Tiểu Bạch từ ngoài bước vào nhìn thấy hình ảnh tình tứ trước mắt cũng hiểu ý mà nhẹ nhàng lui ra, nó sớm đã biết người nam nhân kia là kẻ mà cả cực bắc chi địa không trêu chọc nổi, rất có thể là thần cảnh trong truyền thuyết, Tuyết nữ đi theo người như hắn cũng chẳng có gì là thiệt thòi.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua cuối cùng kỳ hạn một năm ước định đã đến.