Chương 3: Chuần bị chiến tranh

Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng ta lại biết rõ có rất nhiều người không ngủ. Như Lai không, Ngọc Hoàng không, sư phụ không và ta cũng không. Chắc người ngủ say nhất cũng chỉ có Bát Giới, tên ngốc đấy lại rất thoải mái, từ năm đó gặp được hắn ở Cao lão trang rồi cho hắn một mồi lửa đốt cháy động Vân Sạn thì hắn đã một mực đi theo ta cho đến tận bây giờ, tính ra thì cũng đã mấy trăm năm.

Không biết rốt cuộc là đúng hay sai, nếu không có ta, sư phụ vẫn là một hòa thượng luân hồi muôn đời chỉ vì đi thỉnh kinh, Bát Giới vẫn một con Trư Yêu một lòng muốn vào cung Quảng Hàn , Sa sư đệ cũng vẫn còn ở Lưu Sa Hà tìm những mảnh vỡ đèn lưu ly của hắn, Tiểu Bạch Long sẽ làm Long Vương ở vùng biển của hắn. Nhưng nếu trước sau vẫn là nếu, bắt đầu không phải như vậy, kết quả cũng không phải như vậy. Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị sẵn sàng vì cuộc đại chiến sắp tới.

Tại Đại Lôi Âm Tự trên Linh Sơn.

“Già Diệp, Đấu Chiến Thắng Phật hắn đã chuẩn bị thế nào rồi?”

“A di đà phật, thưa Phật Tổ, Đấu Chiến Thắng Phật đã chém được hai thi trong tam thi đầu, bụng, ngực. Chỉ còn chưa chính thức niết bàn chứng bàn. Có thể sợ kinh động đến Ngọc Hoàng.”

“Ừm, vậy thì tốt rồi, ngươi cũng đi chuẩn bị chút đi. Linh Sơn chúng ta cũng không nhất định sẽ có thể đứng ngoài cuộc. Truyền tin cho Tam Thế Phật, Tam Thời Phật, Tứ Đại Thiên Vương, Ngũ Phương Phật, Bát Đại Bồ Tát, Thập đại đệ tử, mười tám bị La Hán, mười tám Già Lam, hai mươi Chư Thiên đến chỗ của ta, ta có lời muốn nói. A di đà phật, đi thôi đi thôi.”

“Vâng, Phật Tổ.”

Vạn Thọ Sơn, Ngũ Trang quan.

Cùng Dữ Thế Đồng Quân Trần Nguyên Tử vẩy tay áo lẩm bẩm nói với Nhân Sâm Quả Thụ: “Năm đó tên Tôn hầu tử kia dùng một gậy đánh bật góc ngươi, tuy đã được Quan Âm cứu chữa nhưng vẫn cần thời gian tu dưỡng. Cũng vì cái nghiệt duyên này, mà lần này phải giúp con khỉ kia một tay. Dù sao năm đó cũng đã từng kết nghĩa huynh đệ với hắn. Phật Vô Lượng Thọ, không biết là đúng hay sai đây.”

Ông ta chầm rãi thở dài một hơi, dường như mong chờ các Phật trong thiên địa có thể trả lời. Nhưng đáp lại lời ông tựa hồ chỉ có Nhân Sâm Quả Thụ trên cây kia.

Trong động Ba Tiêu ở núi Thúy Vân.

“Phu quân, chàng đã thật sự nghĩ kỹ chưa? Thật sự đoạn tuyệt với con khỉ kia sao?”

“Ái thê, vi phu biết rõ trong lòng nàng bất mãn với con khỉ đó, nhưng lúc trước hắn cũng không còn cách nào. Nói nữa thì đã trôi qua nhiều năm như vậy, không phải Hồng Nhi không bị gì sao? Tuy rằng bị Quan Âm dẫn về Nam Hải nhưng may mắn là không cần lo lắng về tính mạng. Hơn nữa ta vẫn là huynh đệ kết bái với con khỉ kia, không thể không giúp. Cho dù không nhắc đến chuyện này thì xem như là báo thù cho Hồng Nhi, ta cũng phải đi đại náo một phen. Để cho chư thiên thần phật biết Ngưu Ma Vương ta cũng không phải hạng người sợ phiền phức.”

“Ôi, ta biết sẽ không khuyên nổi chàng, chỉ có thể lo lắng mà an ủi chàng, lần này không giống trước kia, một khi thua sẽ vạn kiếp bất phục.”

“Thì đã làm sao? Lão Ngưu ta không sợ những thứ đó, năm đó bảy huynh đệ ta kết bái cũng vì tiêu dao tự tại. Nhưng tiếc rằng đám người Thiên Cung khinh người quá đáng, khiến huynh đệ bọn ta phải chạy trốn tứ tán, hơn một ngàn năm cũng từng gặp lại nhau. Còn châm ngòi khiến ta đại chiến với hầu tử, cục tức này nói thế nào cũng phải trút hết ra một phen. Phu nhân, đợi sau khi ta đi rồi, nàng phải bảo vệ động phủ của ta thật tốt, đừng để nhưng yêu quái khác lợi dụng thời cơ chiếm đọt hang ổ.”

“Phu quân, vi thê đã biết.”

Dứt lời, Ngưu Ma Vương đã ra ngoài động phủ, giữa đám yêu quái đông đến rợp trời nhưng lại không có người nào ồn ào.

“Chúng tiểu yêu!”

“Ở!”

Một tiếng hô rung trời vang vọng trong thiên địa.

“Được, lần này chúng ta sẽ tương trợ Hoa Quả Sơn đánh lên Thiên Cung, để mọi người biết yêu tộc chúng ta không phải dễ ức hiếp. Nhưng mà có khả năng sẽ có người chết, các ngươi có sợ không?”

“Không sợ.”

“Nếu kẻ địch quá nhiều thì sao?”

“Chỉ cần còn lại một người thì vẫn quyết chiến đến cùng!”

“Ha ha ha, chúng tiểu yêu, nói cho ta biết các ngươi là yêu quái ở nơi nào, là yêu binh của ai?”

“Núi Bình Đỉnh, động Ma Vân, Ngưu Ma Vương. Chiến, chiến, chiến.”

“Ha ha ha, hầu tử, lão Ngưu ta tới đây.”

Thủy cung Thương Minh, Bắc Hải.

“Bẩm báo Đại vương, năm mươi vạn thủy binh đã chuẩn bị ổn thỏa, động phủ cũng đã sắp đóng cửa, tùy thời theo Đại vương xuất chinh.”

“Được, nói với mọi người, sáng sớm mai sẽ xuất chinh, nơi đến chính là Hoa Quả Sơn.”

Hầu tử, không phải ta sợ chết, chẳng qua thế lực của Thiên Cung quá lớn, ta khó có thể lay động cho nên chạy đến bờ Bắc Hải nghỉ ngơi dưỡng sức. Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể có tác dụng.

Phúc Hải Đại Thánh Giao Ma Vương, rốt cuộc cũng xuất thế. Hầu tử, ngươi nhất định phải chờ ta.

Phía tây sao Khuê Mộc Lan.

“Khuê Mộc Lan, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

“Lão đại Giác Mộc Giao, ta đã nghĩ kỹ rồi. Lần này, nhất định phải đi trợ giúp Đại Thánh. Thứ nhất là tuy rằng chúng ta là hai mươi tám vì tinh tú trên bầu trời, nhưng bản chất của chúng ta vẫn là yêu tộc. Từ khi đám yêu chúng ta lên trời, có vị thần tiên nào liếc nhìn chúng ta một lần sao? Lần này chính là một cơ hội, ta thà rằng sau khi thất bại sẽ chịu vạn kiếp bất phục, cũng không muốn tiếp tục làm một vị thần tiên ngu ngốc vô tri trên trời nữa.”

“Lang ca, ta biết lý do thứ hai nha, là vì Bách Hoa của ngươi, hì hì.”

Mặt Khuê Mộc Tú đỏ lên, nói với Tâm Nguyệt Hồ: “Ngươi chưa từng yêu nên nào biết nỗi khỗ tương tư đâu.”

“Được, từ trước đến nay hai mươi tám vì tinh tú chúng ta đều là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Dù sao chúng ta cũng đã làm thần tiên mấy trăm năm mấy nghìn năm rồi, làm tiếp nữa cũng không có gì khác biệt. Nếu lần này là một cơ hội, vậy đi theo Đại Thánh cùng đại náo một trận vậy. Cho dù cuối cùng thất bại, cũng sẽ khiến người ta biết rõ hai mươi tám vì tinh tú chúng ta cũng là kẻ có máu có thịt có tình có nghĩa.”

Chúng tinh tú hô to: “Được.”

Ở Tử Trúc Lâm, Nam Hải.

“Mộc Tra, đi gọi Hắc Hùng Tinh đến đây.”

“Vâng.”

Một lát sau.

“Bồ Tát, Hắc Hùng Tinh đã đến.”

“Hắc Hùng, ngươi đã đến chỗ của ta bao lâu rồi?”

“Hồi Bồ Tát, đã hơn ngàn năm.”

“Có từng nghĩ rời đi không?”

“Cái này…”

“Tính tình ngươi thành thật. Bổn tọa biết ngươi từ lâu đã sinh lòng muốn rời đi. Lần này bổn tọa ra lệnh cho Mộc Tra dẫn đến Thiên Cung, đi theo Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, nghe theo mệnh lệnh của Thác Tháp Thiên Vương.”

“Vâng, cẩn tuân pháp chỉ Bồ Tát.”

“Mộc Tra, các ngươi đi đi.”

“Vâng, Bồ Tát.”

Trong phủ Thác Tháp Thiên Vương, Thiên Cung.

“Cha, ngài, ngài nói đều là thật sao?”

“Ừ, cha đã nói dối khi nào chưa?”

“Nhưng mà, chúng ta không phải người của Thiên Cung sao? Vì sao… Vì sao phải trợ giúp Tôn Ngộ Không yêu tộc kia, tuy rằng hài nhi cũng không có ác cảm với hắn.”

“Na Tra, con có biết vì sao con thân là Tam Đàn Hội Đại Thần của thần tộc lại không hề có ác cảm đối với yêu quái mà thậm chí trong lòng còn có hảo cảm không?”

“Phụ vương, hài nhi không có hảo cảm với hắn. Hắn là yêu, chúng ta là thần, thần và yêu không đội trời chung.”

“Ha ha, đúng thật là không sai, con quả thực không phải Na Tra con của ta. Nếu là Na Tra thì khẳng định nó sẽ thừa nhận.”

“Hả? Phụ Vương, ngài, ngài nói cái gì? Con là Na Tra, con là đứa con thứ ba của cha Na Tra đây. Phụ vương ngài không nhận ra con sao? Hay là hài nhi đã làm sai cái gì?”

Vừa dứt lời, Na Tra đã hoảng loạn quỳ xuống đất, dáng vẻ kinh hoảng đó không giả chút nào.

“Đứng lên đi, tuy rằng con không phải Na Tra kia, lại là Na Tra này.”

“Phụ vương, con không hiểu lời ngài nói.”

“Không hiểu cũng không sao, vi phụ kể cho con nghe một câu chuyện. Năm đó trận đại chiến của hỏa thần Chúc Dung và thủy thần Cung Công, Cung Công đã không địch lại, dưới cơn giận dữ đã đâm vào Bất Chu Sơn, làm sụp đổ trụ trời, trời thủng một lỗ to. Vì thế thủy tổ của yêu tộc là Nữ Oa đã luyện ra ngũ thải thần thạch để vá trời, nhưng vào lúc vá trời bởi vì mưa gió quá lớn, Nữ Oa đã vô ý khiến một viên ngũ thải thần thạch nhỏ rơi ra khỏi mai rùa khổng lồ. Bởi vì ngũ thải thần thạch đã trải qua Cửu Vị Chân Hỏa thiêu đốt, khiến cho nó cực kỳ nóng. Một khối nhỏ cũng đủ khiến sinh linh lại lần nữa gặp tai họa ngập đầu, vì thế Nữ Oa không màng Ngũ Thải Thạch cực kỳ nóng vẫn nuốt vào miệng, lúc này mới tránh được một cơn hạo kiếp khác.”

Nói đến đây, Lý Tịnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, ông trầm tư một hồi rồi tiếp tục nói: “Sau khi Nữ Oa vá trời xong thì mai rùa còn thừa ra một khối thần thạch nhỏ, vì thể Nữ Oa đã đem nó đặt ở đỉnh núi Hoa Quả Sơn, hy vọng có thể mượn linh khí trong thiên địa hạ xuống ngọn lửa trong Thần Thạch. Mấy vạn năm sau, từ khối thần thạch này đã ra đời Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương bây giờ.”

“Phụ vương, trong miệng của Nữ Oa không phải vẫn còn một viên đá sao? Viên đá đó đâu?”

“Viên đá đó, Nữ Oa đã đặt ở Trần Đường Quan. Hy vọng mượn nước của tứ hải để diệt đi ngọn lửa của nó.”

“Hả? Phụ vương vậy viên đá kia, không phải, không phải…”

“Đúng vậy, viên thần thạch kia chính là con. Bởi vì lúc ấy được Nữ Oa dùng linh vận tẩm bổ nên con xuất thế sớm hơn tên hầu tử kia, rồi vào bụng mẹ con sau đó hóa thành hình người.”

“Phụ, phụ thân, làm sao ngài biết được?”

“Bởi vì vào ngày con sinh ra đời, Nữ Oa đã đến Trần Đường Quan nói cho ta biết một vài chuyện. Nữ Oa nương nương còn nói, trời sinh con đã có phản cốt, con sống chính là vì hủy thiên diệt địa. Nhưng mà con đường sau này con đi sẽ có rất nhiều trắc trở, nếu vượt qua sẽ thành Thiên Chi Linh, nếu không vượt qua được sẽ tan thành mây khói.”

Na Tra nghe đến đây thì đã đứng chết trân tại chỗ. Nhưng Lý Tịnh lại làm như không thấy mà tiếp tục nói: “Sau khi con sinh ra, Thiên Cung đã lập tức biết đến tồn tại của con. Bọn hắn sợ, những chuyện đó sẽ trở thành sự thật, sợ con sẽ thật sự hủy thiên diệt địa. Vì thế Ngọc Hoàng đã thuyết phục Đông Hải Long Vương sắp đặt mọi thứ để hãm hại con, dẫn đến việc con dưới cơn tức giận đã giết chết con của Long Vương. Như vậy, đã có đủ lý do, mà đằng sau tất cả những chuyện đó đều do một tay Ngọc Hoàng đã sớm sắp đặt. Cuối cùng đẩy con vào đường cùng, khiến con phải tự vẫn trên tường thành.”

Nói đến đây, Lý Tịnh giàn giụa nước mắt hối hận. Nhưng ông ta không hề dừng lại mà tiếp tục nói: “Đáng giận là năm đó ta nhát như chuột, biết rõ đây là âm mưu lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn con chết đi. Sau đó, xác của con được Thái Ất chân nhân lấy đi, lão ta đã dùng củ sen làm thân thể để con sống lại. Thế nhưng, thế nhưng vi phụ thừa biết, cái kia không phải con, đó chẳng qua là một hồn ba vía của con và một cơ thể con rối mà thôi.”

“Phụ vương, vì sao bọn họ dồn ép con? Vì sao không trực tiếp phái thần tiên đến giết con?”

“Bởi vì giữa trời đất này, ngoại trừ bản thân con, sẽ không có người nào có thể cướp đi tánh mạng của con. Nhưng may mà Nhiên Đăng Cổ Phật đã ban cho ta Linh Lung Bảo Tháp, lúc ấy tuy rằng con chỉ còn một hồn ba vía nhưng trải qua mấy ngàn năm ôn dưỡng trong bảo tháp này, thì bây giờ con đã có đầy đủ ba hồn bảy vía chẳng qua con đã mất đi rất nhiều ký ức mà thôi.”

“Vậy phụ vương, liệu có cách nào giúp con khôi phục ký ức không? Con muốn trở lại làm con ban đầu, mà không phải con rối như bây giờ.”

“Chỉ có một cách, đó là làm Tôn Ngộ Không hóa thành Ngũ Thải Thần Thạch, sau đó con đưa linh vận vào Ngũ Thải Thần Thạch, như vậy con sẽ có thể trở lại là con ban đầu. Vì vậy lần này chúng ta phải giúp Tôn Ngộ Không, giúp hắn thắng trận chiến này. Đúng rồi, ca ca của con cũng sẽ trở về, cùng chúng ta tương trợ Hoa Quả Sơn.”

“Vâng, phụ vương, hài nhi lập tức đi chuẩn bị, ngày mai trước tiên đến Hoa Quả Sơn.”

Một đêm này, Na Tra nằm mơ một giấc mộng, trong mơ hắn và một con khỉ cùng nhau vui vẻ tự đắc giữa đất trời, tùy ý rong chơi khắp nơi.

Cách đó tám trăm dặm trong động Sư Đà ở Sư Đà Lĩnh.

“Đại ca, đã mấy trăm năm chúng ta không trở lại rồi, nhớ năm đó chúng ta chiếm núi làm vua, ung dung tự tại vui vẻ biết bao, chỉ tiếc!”

“Tam đệ ngươi vẫn còn tốt, mỗi ngày ở bên cạnh Như Lai nghe một chút phật pháp đạo hạnh cũng tăng lên. Ta và nhị đệ thì thảm phải làm tọa kỵ mấy trăm năm cho Văn Thù và Phổ Hiền, mỗi ngày chỉ có thể ăn cỏ, ta sắp quên mất mùi vị thịt là gì rồi.”

“Đại ca, một hồi chờ con chuột kia tới, bốn người chúng ta cùng xuống dưới chân núi ăn một bữa no nê đi. Dù sao lần này ta cũng không định quay về. Ta thà chết trận cũng không muốn trở thành tọa kỵ. Tam đệ, nhị ca mấy năm nay rất nhớ ngươi và đại ca.”

“Nhị ca nói đúng, ta cũng không muốn về Tây Thiên, lần này ba người chúng ta tự lập làm vương đi, cùng đi đánh một trận với con khỉ kia.”

Ba Yêu Vương đang nói chuyện thì một trận hoàng phong thổi đến, một bóng người đáp xuống.

“Sư đại ca, Tượng đại ca, còn có Bằng đại ca, tiểu đệ đến trễ mong mọi người đừng trách tội.”

“Ha ha, ngươi cái con chuột ăn trộm dầu này, sao lại đến muộn như vậy.”

“Ha ha, không ăn trộm dầu thì nào có tu vi đạo hạnh như hôm nay. Thật không dám giấu diếm, lần này tiểu đệ không định về Linh Sơn nữa, cho nên đã dàn xếp ổn thỏa cho đám chuột tử chuột tôn rồi.”

“Thì ra con chuột ngươi cũng nghĩ như vậy, ba huynh đệ chúng ta cũng có tâm tư như vậy. Cái Linh Sơn kia chúng ta thực sự không muốn quay về. Cũng tốt, lần này bốn người chúng ta, sẽ đến Hoa Quả Sơn đi theo hầu tử kia đại náo một trận. để người đời biết đến uy phong của yêu tộc chúng ta. Đại Bàng ngươi bay mau, nên mang theo tứ đệ, còn chúng ta tự đi.”