Bây giờ mọi người đã hiểu rồi chứ, vì sao bất luận là Thiên Cung hay Linh Sơn đều muốn chiếm ta làm của riêng, vì cái Linh Uẩn trong đầu của ta. Vì sao Linh Uẩn trong đầu của ta lại lợi hại như vậy? Bởi vì năm đó Nữ Oa Nương Nương vá trời đã để sót lại một khối Thần Thạch, khối Thần Thạch vá trời đó đã trở thành khối linh thạch trong đầu của ta theo thời gian trôi đi mà chậm rãi đồng hóa với thế giới chư thiên này. Có thể nói thế giới này chính là ta, ta chính là linh hồn của thế giới này. Nếu có ai có thể hút khối thần thạch này ra, thì hắn chẳng khác nào đã ngự trị được cả thế giới chư thiên này.
Ha ha, có phải quá chấn động không? Ha ha ha, như vậy, ta lại tiếp tục giảng những chuyện xưa về Phật Tổ Như Lai!
Rất nhiều lúc, ta đều suy nghĩ, ta nhảy ra từ cục đá rốt cuộc là để làm cái gì. Đã náo loạn Thiên Cung và cũng đi đến Tây Thiên. Nhưng sau đó thì sao?
Trước kia mỗi khi vào lúc này, ta đều sẽ đi hỏi sư phụ, sự phụ sẽ nói mỗi người đều có con đường riêng của họ, người không biết con đường sau này của ta sẽ đi thế nào, người chỉ biết con đường bây giờ là đi về phía tây.
Có đôi khi sư phụ biết rất nhiều, nhưng cũng có đôi khi sư phụ chẳng biết cái gì. Bây giờ không có sư phụ bên cạnh, ta không biết nên hỏi ai, cho nên đành tự mình nghĩ.
Ta nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đến cảnh tượng năm đó vừa ra đời, ở Hoa Quả Sơn vui đùa ầm ĩ với bọn khỉ, nghĩ đến cảm giác vào lần đầu tiên nhìn thấy Kim Cô Bổng ở Đông Hải Long Cung, nghĩ đến lúc ta sảng khoái ăn rất nhiều bàn đào ở vườn bàn đào, nghĩ đến sự thống khổ trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, nghĩ đến nỗi phẫn nộ khi phải đội vòng kim cô, nghĩ đến một Tôn Ngộ Không khác giống hệt như ta, cũng chính là Lục Nhĩ Mi Hầu trong miệng của Như Lai.
Nghĩ đến đây ta liền cười, Như Lai đúng là tốn nhiều tâm tư thật đấy. Lục Nhĩ Mi Hầu, ha ha, năm đó ngay ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy một kẻ giống hệt Tôn Ngộ Không ta đây thì ta cười không ngừng được. Vì sao ta lại cười? Bởi vì Như Lai cho rằng lão thật thông minh, dùng chính hóa thân của mình biến thành bộ dạng của lão Tôn, nhưng lão có thể lừa được sư phụ của ta, lừa được Ngọc Hoàng, thậm chí lừa được cả kính chiếu yêu và Quan Âm Bồ Tát, thế nhưng không lừa được ta.
Năm đó trong lò luyện đan của Lão Quân ta đã luyện được hỏa nhãn kim tinh, cũng không chỉ có thể nhìn thấu được yêu quái giả dạng. Tuy đạo hạnh và pháp lực của Như Lai đúng thật là cao hơn ta rất nhiều rất nhiều, nhưng lão vẫn quá xem thường hỏa nhãn kim tinh của ta rồi.
Lão không ngờ rằng, Lục Nhĩ Mi Hầu cũng thuộc về loài khỉ, mà năm đó ta ở địa phủ đã gạch bỏ hết tên họ của các loài khỉ, thế cho nên tất cả loài khỉ đều tôn thờ ta, tuy rằng đúng thật có thấy một con Lục Nhĩ Mi Hầu, thế nhưng nó không có trong ngũ hành tam giới, đến nỗi nó ở đâu thì chỉ có ta biết được.
Trò Mỹ Hầu Vương thật giả này của Như Lai là muốn nói cho ta biết, bất cứ lúc nào lão cũng có thể tìm một Tôn Ngộ Không khác đến thay thế ta mà không một ai có thể phát hiện ra được. Tuy rằng nói người xuất gia không sát sinh, nhưng nếu giết một người sau đó lại xuất hiện một người khác đến thay thế người đó mà chẳng ai phát hiện ra, như vậy sẽ chẳng ai biết rằng Như Lai lão đã giết người.
Ta chính là một con khỉ, một con khỉ không sợ trời không sợ đất.
Bất tri bất giác, ta nhảy ra khỏi hòn đá được hơn một ngàn năm đi, một ngàn năm này nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn. Nói dài thì một ngàn năm này rất nhiều chuyện và rất nhiều người đã thay đổi. Nói ngắn thì một ngàn năm này cũng chưa từng thay đổi chút nào. Tựa như những hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn của ta.
Kể từ lần đầu tiên ta nhảy qua thác nước, các chức Đại Vương này, một lần gọi chính là một ngàn năm. Vô luận thân ta đang ở nơi nào, bất luận ta tốt hay xấu, bọn họ đều gọi ta là Đại Vương. Cho dù bởi vì ta đại náo Thiên Cung khiến đám thần tiên dùng thiên hỏa đốt cháy Hoa Quả Sơn, cho dù bởi vì ta bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn mà họ bị lũ thợ săn yêu quái ức hiếp nhưng họ vẫn chưa từng thay đổi, vẫn bộ dạng đáng yêu giống như trước kia. Ta còn ở thì họ còn hầu hạ ta, ta không ở thì họ vẫn chờ đợi ta. Cho nên ta biết, dẫu cho toàn bộ thế giới không có nơi dừng chân cho ta, thì Hoa Quả Sơn vĩnh viễn là nhà của lão Tôn.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ thay đổi đã trở thành hoàn toàn thay đổi, tựa như Ngưu Ma Vương người anh em kết bái của ta. Nhớ trước đây bọn ta cùng là yêu quái ở Hoa Quả Sơn, sau đó không đánh không thân và kết bái thành huynh đệ, cả ngày đi khắp bốn phương uống rượu đánh nhau cực kỳ sảng khoái. Nhưng nào biết rằng từ lúc ta bước lên con đường đi về Tây Thiên thì tất cả đã thay đổi. Lão Ngưu kia chẳng những không nhớ đến tình nghĩa huynh đệ ngày xưa, thậm chí còn trở mặt thành kẻ địch với ta, ở Hỏa Diệm Sơn còn đại chiến ba ngày ba đêm với ta.
Nhưng ta không trách hắn, hắn cũng có nỗi khổ của riêng hắn. Ta biết Quan Âm đã nhận con của hắn Hồng Hài Nhi làm Thiện Tài Đồng Tử, chính là để uy hiếp lão Ngưu không được cho bọn ta qua Hỏa Diệm Sơn, nhưng cho dù biết thì cũng chẳng còn cách nào. Bây giờ không phải lúc đại chiến vạch mặt nhau, mà điều duy nhất chúng ta có thể làm cũng chỉ là chiến đấu, mặc dù đối thủ đã từng là huynh đệ của mình.
Nhẫn nhịn đi, lão Ngưu còn những huynh đệ khác, điều bây giờ các ngươi có thể làm chính là làm bộ như không quen biết ta, coi ta như kẻ thù một mất một còn đã phản bội yêu tộc, sau đó dốc hết sức lực cản trở ta đi Tây Thiên, nếu không sớm hay muộn thì yêu tộc cũng bị những vị thần tiên Bồ Tát đó thu thập không còn gì.
Ôi, vẫn chưa đến lúc đâu.
Ta không biết làm như vậy thì kết quả cuối cùng sẽ ra sao, có lẽ sẽ thất bại, thất bại thì mọi thứ sẽ biến mất. Hoa Quả Sơn của ta, đám hầu tử hầu tôn của ta, các huynh đệ của ta, còn có sư phụ Đường Huyền Trang của ta, sư đệ Bát Giới, Sa Tăng và Tiểu Bạch Long của ta. Đúng rồi còn có nàng.
Cho dù như thế nhưng vẫn có một số việc cần phải làm, vấn đề không thể chấp nhất thì không cần chấp nhất nữa, hơn nữa chiến tranh của hai chủng tộc. Năm trăm năm trước đã chuẩn bị rất nhiều, nếu lần này từ bỏ thì thật sự là công lao đổ biển. Ta không thể để máu của yêu tộc đổ xuống vào năm trăm năm trước lãng phí được. Đương nhiên, cũng sẽ không lại làm cái gọi là thần tiên đó nữa, tiếp tục muốn làm gì thì làm. Thế giới này không phải do một người định đoạt, cũng không phải do một đám người định đoạt mà thế giới này là cho muôn dân.
Yêu tộc bọn ta thì sao? Yêu tộc thì không phải sinh linh sao? Yêu tộc thì nhất định phải trở thành sủng vật tọa kỵ cho thần tiên mới được sao? Mặc dù có rất nhiều yêu quái làm xằng làm bậy, nhưng không phải toàn bộ yêu quái, yêu quái cũng có rất nhiều con không tranh thế sự chỉ một lòng tu luyện vì đạt được Đại Đạo.
Tuy nhiên những việc này có tác dụng gì chứ? Thần tiên đắc đạo sẽ được xếp vào lớp tiên trường sinh bất lão. Nhưng yêu quái đắc đạo đâu? Trở thành cái gì?
Trải qua hơn năm trăm năm chuẩn bị, bây giờ yêu tộc rốt cuộc cũng có sức đánh một trận, đây sẽ là một trận cuối cùng. Yêu tộc thất bại thì sau này sẽ không còn yêu quái nữa. Thần tộc thất bại thì sau này Thiên Đình sẽ thuộc về yêu tộc.
Ngươi hỏi về đám hòa thượng kia sao? Đừng quên một chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này của ta là vì cái gì. Ta dùng thân phận Phập Môn làm điều kiện để Như Lai không nhúng tay vào cuộc chiến giữa thần tộc và yêu tộc. Huống hồ ta vừa là Đấu Chiến Thắng Phật, cũng là Mỹ Hầu Vương của Hoa Quả Sơn, yêu tộc sẽ do ta thống lĩnh. Nếu ta trở thành Ngọc Hoàng, thì Như Lai chỉ có lợi chứ không có hại gì, thế nên vì sao lão muốn ngăn cản chứ?
Ha ha ha, hơn nữa, Như Lai không chắc sẽ có thời gian đến quản ta đâu, có lẽ đến lúc ấy lão còn chẳng tự lo được cho bản thân mình!
Rất muốn biết vẻ mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế khi biết tin ta lại lần nữa đánh lên Thiên Cung, cũng rất muốn biết bộ dạng của Thái Thượng Lão Quân khi biết ta lại lật tung lò Bát Quát của lão. Nhưng điều đáng tiếc là bàn đào của Vương Mẫu còn chưa chín, nếu không ta nhất định phải đi ăn một chuyến.
Chư thần khắp bầu trời, không cần nóng lòng, rất nhanh, thật sự rất nhanh thôi. Lão Tôn sẽ khiến các ngươi phải chấn động lần nữa, cho các ngươi biết con khỉ này không phải mọi người đều có thể động vào.
Tề Thiên Đại Thánh, Đấu Chiến Thắng Phật, Tôn Ngộ Không.
Thiên Bồng Nguyên Soái, Trư Cang Liệp, Trư Bát Giới.
Quyển Liêm Đại Tướng, Lưu Sa Hà Yêu, Sa Ngộ Tịnh.
Kim Thiền Tử, Đường Huyền Trang, Đường Tam Tạng.
Vào lúc mọi người chém vào tam thi đầu, bụng và ngực, cũng chính là lúc yêu tộc lại lần nữa càn quét trở lại.
Tề Thiên Đại Thánh -- Tôn Ngộ Không.
Bình Thiên Đại Thánh -- Ngưu Ma Vương.
Phúc Hải Đại Thánh -- Giao Ma Vương.
Hỗn Thiên Đại Thánh -- Bằng Ma Vương.
Di Sơn Đại Thánh -- Sư Đà Vương.
Thông Phong Đại Thánh -- Mi Hầu Vương.
Khu Thần Đại Thánh -- Ngu Nhung Vương.
Thất Đại Thánh, sẽ lần nữa tề tụ về Hoa Quả Sơn, thống lĩnh ngàn vạn yêu tộc đánh lên Thiên Cung.
Còn có rất nhiều thứ đã nhẫn nhịn trong năm trăm năm qua, từng cái một sẽ bùng nổ và khiến Thiên Đình chịu đả kích trí mạng. Các chư thần trên Thiên Đình cứ vui vẻ hưởng thụ chút thời gian còn lại của các ngươi đi, không lâu sau đại chiến bùng nổ thì ai sống ai chết còn chưa biết.
Sinh linh đồ thán cũng được, yêu quái tàn sát bừa bãi cũng vậy. Tóm lại, nhất định sẽ có một trận chiến.