Chương 44
Tiêu Dung cười đắc ý: "Không sợ, ngươi xem ta viết thế nào đi."
A Thụ nghi hoặc nhìn hắn, rồi lại tiến lại gần, phát hiện ra những chữ ghi ở bên trên - nhìn thì cũng nhìn ra chữ đấy, nhưng phần lớn nó đều không hiểu.
A Thụ sửng sốt: "Đây..."
"Cái này ấy à…" Tiêu Dung kiêu ngạo nói: "Đây gọi là chữ giản thể, người thường không nhận ra được đâu."
Đại văn hào thì không chắc, bởi vì giữa chữ giản thể và chữ phồn thể thực sự vẫn có điểm chung. Nhưng Trấn Bắc Vương... Ha ha, một kẻ chỉ biết đánh giết, thô lỗ cục cằn như y, có cho y học lại thêm lần nữa thì cũng chẳng nhận ra được những gì viết trên này đâu.
Nhưng để chắc ăn, Tiêu Dung vẫn cất những thứ này vào trong người.
Hôm nay hắn vừa đi hiến kế như vậy, vừa là để triển khai kế hoạch của mình, vừa là đi dò xét xem xem giới hạn trên dưới của Khuất Vân Diệt rốt cuộc nằm ở đâu.
Tiêu Dung thuộc kiểu người không làm thì thôi, nhưng đã làm thì chắc chắn phải làm cho tốt nhất. Nếu bản thân đã bị trói chặt với Khuất Vân Diệt rồi, vậy thì Tiêu Dung sẽ không còn cáu gắt nữa, hắn nhất định phải đưa Khuất Vân Diệt lên ngôi, cho dù trong lòng hắn không thích người này chút nào.
Hơn nữa... Những cái mà hắn không thích này cũng không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa.
Đặc biệt là sau khi biết được mối nghiệt duyên giữa Khuất Vân Diệt và Ngu Thiệu Thừa.
Theo những gì hắn thấy và nghe được hôm qua, thành thật mà nói thì Khuất Vân Diệt muốn giết Ngu Thiệu Tiếp cũng thực sự không hề quá đáng chút nào. Đây là thời đại coi trọng quân thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Trấn Bắc Vương tuy chỉ là một vị Vương, nhưng trên thực tế, y đã bước nửa bước chân lên ngai vàng của người thống trị rồi, hơn nữa, Vương vị hiện tại cũng khác với Vương vị sau này.
Thời đại phong kiến mới chỉ bắt đầu được vài trăm năm, chế độ phân chia chư hầu vẫn đang trong thời kỳ quá độ, chuyện tước phiên gì gì đó - đều là chuyện chưa từng xảy ra, chưa nghe nói đến. Lúc này, Vương sẽ có được nước chư hầu của riêng mình, hơn nữa đất nước nhỏ này cũng sẽ ngang tầm về mặt thể chế với hoàng cung. Vương ở Vương cung, có bá quan văn võ của riêng mình, ngay cả thê tử của họ cũng không được gọi là Vương phi, mà là Vương hậu.
Nếu không thì tại sao những quân phiệt này, dù chỉ mới có chút thế lực là đã đều vội vã muốn tự phong vương cho mình như vậy cơ chứ. Khi không thể xưng đế thì tự phong làm vương cũng có thể khiến họ cảm nhận được cái gọi là quyền lực tối cao rồi.
Nhưng cũng không thể xem ngôi vương của Trấn Bắc Vương là do y tự phong được, tiểu Hoàng đế Nam Ung đã hạ thánh chỉ - phong cho Khuất Vân Diệt đang như mặt trời ban trưa lúc bấy giờ làm Đại Vương, bởi vì lúc đó y đóng quân ở quận Đại. Nước Đại là nước chư hầu có lịch sử lâu đời, tiểu Hoàng đế làm vậy là muốn kéo Khuất Vân Diệt về phe mình, để y chính thức trở thành thần tử của mình. Nhưng Khuất Vân Diệt lại không nghe theo, tự mình ở lại quận Nhạn Môn, còn viết thư nói với tiểu Hoàng đế rằng y không muốn làm Đại Vương, y muốn làm Trấn Bắc Vương.
Tiểu Hoàng đế không có thực quyền, làm sao quản được những chuyện này cơ chứ. Cuối cùng, là đám các quan viên Nam Ung bàn bạc với nhau, cảm thấy mối uy hiếp từ Khuất Vân Diệt quá lớn, nếu mà không nghe lời y, có thể y sẽ trực tiếp đánh tới đây cũng nên, vậy thì vẫn nên nhẫn nhịn mà nghe theo y thôi.
Vì vậy, mặc dù được gọi với cái tên Trấn Bắc Vương không ra đâu vào đâu, nhưng Khuất Vân Diệt lại có Vương tỷ, có thánh chỉ, có phù tiết, có thể nói là danh chính ngôn thuận một cách tuyệt đối, là vị Vương khác họ chính thống được chính Hoàng đế đích thân phong cho.
Còn việc vì sao mà có một thân phận được ông trời ưu ái như vậy rồi mà lại có thể đánh ra cái kết cục thê thảm khiến người ta không cam lòng đến thế kia… Thôi, trước mắt không nói đến chuyện này nữa.
Tóm lại, trong mắt người thời này, địa vị của Khuất Vân Diệt chỉ kém tiểu Hoàng đế một chút thôi, ngay cả quốc cữu Tôn Nhân Luân khi gặp y thì cũng phải theo quy củ mà hành lễ nữa kìa. Thế nhưng Ngu Thiệu Tiếp không những không coi y ra gì, còn chỉ thẳng vào mũi y mà mắng, hơn nữa còn cứ nhè vào chỗ đau của y mà đâm chọc, hắn ta có bị giết cũng thực sự chẳng oan đâu.