Chương 43: Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 43

Vệ binh vốn tưởng rằng Tiêu Dung sẽ nhanh chóng bị đuổi ra, ai ngờ đâu - một canh giờ trôi qua, rồi hai canh giờ trôi qua…

Đợi đến khi Tiêu Dung từ bên trong đi ra, mấy tên vệ binh đứng ngoài cửa đều đồng loạt hành lễ với hắn.

Tiêu Dung: "?"

Những người có thể đảm nhiệm chức thủ vệ thân cận của Trấn Bắc Vương thì tất nhiên đều là người mà y tin tưởng, cũng là những người có thâm niên trong quân Trấn Bắc, tuổi tác chưa chắc đã lớn nhưng chắc chắn từ đời cha mẹ bọn họ đã đi theo Khuất gia vào sinh ra tử rồi.

Đợi đến khi Tiêu Dung đi rồi, đám vệ binh liền kể lại chuyện này cho quan trên của mình - cũng chính là thống lĩnh vệ binh Trang Duy Chi.

Trang Duy Chi nghe xong thì còn kinh ngạc hơn cả bọn họ, bởi vì gã ta theo Khuất Vân Diệt đã rất lâu, càng biết rõ Đại Vương của bọn họ không kiên nhẫn với mấy trò hiến kế hiến sách này đến mức nào.

Cho dù là Cao thừa tướng ở đây, cũng không thể bắt Đại Vương ngồi một chỗ mà nghe ông ta nói chuyện trên trời trong hai canh giờ được.

Đấy là do bọn họ không biết đó thôi.

Tiêu Dung mà nói chuyện trên trời chắc? Rõ ràng là nói về những kế sách rất hợp với ý y!

Ngay từ đầu Tiêu Dung cũng đã nói rằng tất cả những điều này đều là để chuẩn bị cho y vào thu là có thể tiến đánh người Tiên Ti, thế mà y cũng đã quên mất. Sau khi Tiêu Dung cáo từ, y lập tức đi tìm giấy bút, viết một bức thư ngắn, sai người đưa đến cho Trương Dịch.

Trang Duy Chi nhìn y viết xong, mà Khuất Vân Diệt vốn đã buông bút thì đột nhiên lại hỏi gã ta: "Nguyên Bách Phúc đã gửi quân báo đến chưa?"

Trang Duy Chi lắc đầu: "Chưa thấy, Đại Vương có muốn ra quân lệnh không?"

Khuất Vân Diệt do dự một lát, để bên chỗ Trương Dịch bắt người trói lại mang về, lại để bên Ích Châu bắt người trói lại mang về, tuy rằng quãng đường đi không chênh lệch nhau là mấy, nhưng địa thế thì lại chênh lệch không ít đâu.

Nhưng dù sao thì cũng là việc người khác phải làm chứ cũng có phải là để y đi bắt người đâu, y sợ phiền phức gì chứ. Nghĩ vậy, Khuất Vân Diệt lập tức cúi đầu, vừa định viết thêm một phong thư nữa, nhưng nhìn đống chữ nghĩa này là y lại cảm thấy đau đầu, thế là dứt khoát nói với Trang Duy Chi: "Bảo người thông báo cho Nguyên Bách Phúc là bên Ích Châu, người nào đầu hàng thì sẽ không giết, tất cả tù binh đầu hàng đều đưa về quận Ngạn Môn hết."

Trang Duy Chi sửng sốt: "Bao gồm cả người dân tộc Thổ và người thứ tộc sao?"

Khuất Vân Diệt vừa định gật đầu, nhưng sau đó y mới nhớ ra, Tiêu Dung không nhắc gì đến chuyện người thứ tộc cả.

Y nheo mắt lại, cảm thấy mình đã hiểu rõ chuyện này rồi.

Chắc chắn là vì Tiêu Dung xuất thân từ thế gia, miễn cưỡng cũng coi như là đồng liêu với đám người thứ tộc này, thế nên mới động lòng trắc ẩn, không muốn để bọn họ đi làm nô dịch.

Hừ, dựa vào cái gì hả, người dân tộc Thổ và đám nông phu đều làm được, thì vì sao người thứ tộc của ngươi lại không làm được nào?

Mang theo suy nghĩ như vậy, Khuất Vân Diệt cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi muốn cầu xin cho bọn họ?"

Trang Duy Chi: "..."

Gã ta chỉ hỏi có một câu thôi mà.

*

Bên kia, Tiêu Dung đã trở lại chỗ ở của mình, việc đầu tiên cũng là bảo A Thụ lấy giấy bút đến.

Chuyện này quá quan trọng, chỉ dùng trí nhớ để ghi nhớ thì hắn sợ mình sẽ không nhớ nổi.

Mỗi lần Tiêu Dung cần giấy bút thì đều là có chuyện đại sự rất quan trọng, A Thụ không dám chậm trễ, vội vàng mang đồ đến cho hắn.

Sau đó, nó nhìn Tiêu Dung vừa viết vừa lẩm bẩm.

"Tâm trạng lúc nắng lúc mưa, tính tình thất thường."

"Chỉ nghe những chuyện mình cảm thấy hứng thú, nói đến chuyện không hứng thú thì chỉ qua loa cho xong."

"Căm thù dị tộc, khinh thường sĩ nhân, đối với bách tính bình thường thì thái độ không rõ ràng lắm."

"Điều bất ngờ là còn có thể nghe lọt tai được mấy lời có đạo lý."

"Phải vuốt thuận chiều lông, không thể đối nghịch."

"Không mê tín, thậm chí còn ghét những lời mê tín."

Viết xong, Tiêu Dung cầm tờ giấy còn hơi ướt, nhẹ nhàng thổi thổi: "Còn lại thì cần phải quan sát thêm cái đã."

A Thụ: "..."

Nó ngây người nhìn Tiêu Dung: "Lang chủ, ngài, ngài sẽ không định giữ lại tờ giấy này chứ."

Tiêu Dung không hiểu: "Nếu ta không muốn giữ lại, sao còn phải viết ra."

A Thụ thật lòng bội phục hắn: "Ngài không sợ Trấn Bắc Vương phát hiện ra sao?!"