Chương 14: Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 14

Phàm là những người đã từng nghe nói đến sự tích anh dũng kia của Trấn Bắc vương thì đều không hề muốn nhìn thấy y. Sau khi bố cáo được dán lên, cả một ngày trời cũng chỉ có ba người tới hỏi thăm. Một người có sở trường đặc biệt là nấu cơm, một tên thì tặc mi mắt chuột – cho dù tên đó không nói thì Giản Kiệu cũng biết, gã chắc chắn là từng làm qua những chuyện mờ ám rồi. Còn một người nữa cũng rất khiến hắn ta không khỏi cảm khái, quả nhiên là cánh rừng lớn thì loài chim nào cũng có cả.

Làm sao lại có thể chuyển xác đến vậy cơ chứ? Thế mà lại không hề chệch đi một điểm nào, toàn bộ đều dính vào hết. Cho dù là hiện tại, trời đã tối rồi, mỗi khi Giản Kiệu nhớ tới Tiêu Dung thì vẫn vô cùng cảm khái.

Nếu mà đưa người này đến trước mặt đại vương, có khi nào sẽ phá kỷ lục giết người nhanh nhất của đại vương luôn không nhỉ? Hoặc là phá vỡ giới hạn nhẫn nại của đại vương? Bình thường y sẽ không tra tấn người khác, nói không chừng lại phá lệ ở chỗ Tiêu Dung này ấy chứ.

Mà thôi, coi như có duyên không có phận. Hy vọng Tiêu Dung có thể biết răng không giữ lại hắn là vì muốn tốt cho hắn thôi – Cái này gọi là hành thiện tích đức đó!

……

Lắc lắc đầu, Giản Kiệu cũng không nhớ lại khuôn mặt có thể dễ dàng gây ô nhiễm tinh thần của Tiêu Dung nữa, mà tiếp tục buồn rầu lo lắng - kế tiếp mình còn có thể đi đâu nữa đây.

Đúng lúc này, một vệ binh mới bước vào, cầm theo cuộn thư mà A Thụ đưa đến.

“Tướng quân, đây là thứ là cái người tên Tiêu Dung đã đến hôm nay sai người đưa tới, còn nói là phải cho quân lui xuống hết rồi mới được mở ra xem.”

Giản Kiệu có chút nghi hoặc, sau khi tiếp nhận, hắn ta vốn định trực tiếp mở ra luôn, nhưng ngẫm lại – vẫn nên cẩn thận một chút, thế nên hắn ta đi vào phòng trong rồi mới mở ra đọc.

Vừa thấy những chữ viết trên đó, khóe miệng Giản Kiệu đã giật giật rồi. Chữ nghĩa này thực sự chẳng khá hơn là bao so với với hồi hắn ta mới vừa biết chữ cả.

Người này thật sự là kẻ sĩ đó ư?

May mà Tiêu Dung không có mặt ở đây. Nếu hắn mà ở đây thì kiểu gì cũng phải trào phúng một câu mới chịu – Biết đủ đi, hắn viết ra chữ phồn thể đã rất không dễ dàng rồi, chứ nếu hắn mà viết hết bằng chứ giản thể thì sợ là mấy cái ngươi đại quê mùa này còn phải đoán mò một thời gian ấy chứ.

Cho dù vậy, ít ra thì chữ của Tiêu Dung viết cũng khá dễ đọc, Giản Kiệu im lặng đọc qua một lần, sau đó mới từ từ đứng dậy.

Bởi vì bên trên phong thư viết là, dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, trong quân có kẻ phản bội, Trường An khó khăn.

Trình độ văn hóa của Giản Kiệu không cao, nhưng hắn ta tốt xấu gì cũng là một trong bốn vị tướng quân dưới quyền Khuất Vân Diệt, ở khía cạnh nhạy bén về mặt quân sự, trình độ của hắn ta cũng không kém.

Sau khi Ích Châu xuất hiện tình cảnh hỗn loạn, đại vương lập tức từ bỏ truy kích người Hung Nô, mà thay vào đó là thâm nhập vào sâu trong Ích Châu. Chỉ đến năm ngoái, đại vương mới đánh hạ được Ích Châu. Nơi đó cũng là thành trì cách xa nơi quân Trấn Bắc đóng quân là Nhạn Môn Quan nhất. Vốn dĩ quân Trấn Bắc đã không am hiểu chuyện quản lý, nên lại càng là ngoài tầm tay với nơi đó.

Nhưng trước khi rời đi, để khiến đám dị tộc đó kinh sợ, đại vương cơ hồ là đã dùng máu mà rửa sạch nơi đó một lần. Khi vừa nghe nói Ích Châu xuất hiện tình cảnh hỗn loạn, Giản Kiệu còn tưởng rằng là do những dị tộc kia ngóc đầu trở lại.

Sau lại, nghe nói là do thứ tộc gây chuyện, mang theo nông phu nổi dậy khởi nghĩa, Giản Kiệu mới thoáng yên tâm hơn một chút.

Khởi nghĩa vẫn thường diễn ra khắp nơi, nông phu cũng không khó đối phó. Ngược lại, những dị tộc kia thì lại quá hoang dã, không sợ giết chóc, vô cùng phiền phức.

Nhưng nếu như… Đây chỉ là vỏ ngoài của hiện tượng, mà chân chính tránh ở đằng sau lại là đám người Hồ man rợ kia thì sao? Bọn chúng làm như vậy là để đánh lạc hướng đại vương…

Ích Châu ở sâu trong nội địa, cho dù đại vương biết là có vấn đề, muốn quay về thì cũng đã không còn kịp nữa. Đáng ra, đám người Hồ không thể biết được hành tung của đại vương mới phải. Vậy thì câu thứ ba - trong quân có kẻ phản bội - cũng không phải là không có lý. Chắc chắn là đã có người phát hiện ra chuyện đại vương mang theo hai vạn binh mã rút khỏi đoàn quân chủ lực, là một thời cơ rất tốt, nên mới báo cho đám người Hồ kia.