Chương 13: Đại Vương, Vạn Vạn Không Thể!

Chương 13

Im lặng một lúc, Tiêu Dung cũng bất chấp mà nói: “Bọn họ không cần ta rồi cứ thế mà đi? Thế chẳng phải là ta sẽ mất mặt lắm sao? Ta cứ muốn đi cùng bọn họ đấy, không mang theo ta thì bọn họ không xong đâu, đừng hòng mà đi được.”

A Thụ: “…” Tội gì chứ, Lang chủ.

Sau đó, Tiêu Dung lấy ra một chống giấy trắng mà mình đã dùng qua, dùng bút thật cẩn thận mà viết một hàng chữ.

Ở thời đại mà củi gỗ cực kỳ đắt đỏ này, giấy lại càng có thể bán cái giá ngang với vàng. Mấy tờ giấy này cũng là do người đệ đệ ‘trên trời rơi xuống’ kia đưa cho hắn, chứ bảo Tiêu Dung đi mua thì kiểu gì hắn cũng tiếc đứt ruột mất.

Viết xong, cũng không cần dùng phong thư mà trực tiếp cuộn lại thành một cái cuộn nhỏ, sau đó dùng một sợi dây mảnh cột chắc. Tiêu Dung giao cuộn giấy cho A Thụ, bảo nó đưa cho vị tướng mà nó đã gặp hôm nay.

Trước khi A Thụ đi, Tiêu Dung mới nhớ ra một chuyện.

“Vị tướng quân tới Bình Dương để chiêu mộ, là vị nào vậy?”

Tiêu Dung thường không quá ghi nhớ những chuyện hàng ngày, hắn còn đang bận nhớ lại đống sách lịch sử mà mình đã xem qua, còn loại việc nhỏ này - từ trước đến nay đều là A Thụ nhớ thay cho hắn cả.

A Thụ trả lời: “Bảo là tên Giản Kiệu.”

Nói xong, A Thụ đã nhanh chóng chạy ù đi mất, bỏ lại Tiêu Dung đang mở to mắt vì kinh ngạc.

Cái tên tướng quấn tuổi còn trẻ mà mắt đã có vấn đề kia lại chính là Giản Kiệu á?

Là thủ hạ duy nhất trong đám thủ hạ của Khuất Vân Diệt không bị thanh toán, cuối cùng còn sống thọ và chết tại nhà - Giản Kiệu???

Không biết vì sao, Tiêu Dung đột nhiên lại có cảm giác mắc nghẹn, cái người đắc tội hắn này, vậy mà lại là người duy nhất có kết cục tốt…

*

Mà ở bên kia, Giản Kiệu đang chán nản vô cùng.

Vốn dĩ phía bắc Hoài Thủy cũng chẳng có bao nhiêu nhân tài, năm đó còn bị đám người Hồ quấy rối nghiêm trọng, khiến tất cả thế gia đại tộc đều đi theo hoàng đế mà dời hết về nam. Những người không đi thì cũng đều chỉ là những thế gia ở tầng dưới, hoặc là các dòng thứ trong tông tộc thôi. Mà phụ tá, quân sư thì chắc chắn phải tìm một người biết chữ rồi, dân chúng phổ thông đều không biết chữ, cho nên lúc chọn người cũng đã trực tiếp loại luôn chín phần mười rồi.

Ban đầu, khi Giản Kiệu dựa theo danh sách những kẻ sĩ ở trong thành mà đi hỏi từng người, hắn ta còn có thể được mời vào cửa rồi uống ly trà. Sau này, khi tin tức Trấn Bắc vương tự tay chém đầu phụ tá bị truyền ra ngoài, thì số canh bế môn mà hắn ta ăn khéo cũng sắp bằng số muối hắn ta từng ăn rồi ấy chứ.

Quận Nhạn Môn không có, hắn ta liền đi quận lớn, quận Trung Sơn. Những nơi này vốn gần nhau, hắn ta cũng chỉ mấy hai ba ngày là đã ghé đủ hết rồi.

Lý do không phải là bởi vì những nói đó không đủ lớn, mà là bởi vì từ xưa đến nay, mấy địa phương này đều là nơi lưu đày, là nơi dừng chân định cư của toàn bộ những người như là hoàng tử không được sủng ái, quan lại đắc tội nhà quyền quý,…

Cũng chỉ có quân Trấn Bắc của bọn hắn là không chê mấy người này thôi. Còn lại, chỉ cần có chút tiềm lực thì đều nghĩ đến chuyện chuyển đến những thành trì khác lớn hơn.

Tục ngữ nói, con không chê mẹ xấu, cho không chê ——

Khụ, phép so sánh này không hay lắm, nhưng đó là sự thật. Quân đội Trấn Bắc làm nên chuyện ở chính nơi này, Giản Kiệu lại còn lớn lên ở Nhạn Môn Quan, hắn ta vẫn là hy vọng nơi này có thể càng ngày càng tốt hơn.

Cứ như vậy, Giản Kiệu cũng thật sự cẩn thận mà làm việc, chứ không hề coi chuyện chiêu mộ nhân tài này trở thành một nhiệm vụ phiền toái mà Cao Tuân Chi giao cho hắn ta. Cũng vì chuyện này, hắn còn tự mình đi tới thành Bình Dương một chuyến nữa chứ. Nơi này cách chỗ bọn họ đóng quân rất gần, cũng có không ít gia tộc quyền quý có lịch sử lâu năm.

Sau đó… Không có sau đó nữa.