Chương 1: Khởi đầu mới

Hắn bật dậy, vội vàng cố ho tống mọi thứ trong cổ họng ra theo phản ứng tự nhiên nhưng nhận ra là trong miệng không hề có thứ gì cả. Đến lúc này hắn mới định thần nhìn lại xung quanh mình. Nơi này là một không gian giống như ngoài vũ trụ giống như mấy bộ phim Hollywood mà hắn xem ké với anh em trong doanh trại. Hắn lắc lắc đầu , hình ảnh cuối cùng còn xót lại hắn nhớ là đồng đội và người dân cố gắng đuổi theo dòng lũ đang hung bạo kéo hắn theo nhưng cảnh Thủy tinh cố cướp Mị nương về phủ. Và rồi sau đó là màu đục đục của nước lũ với bùn, cảm giác nước xộc vào phổi nghẹn cứng , bóng tối bao phủ toàn bộ tầm mắt hắn.

Hắn ngồi thừ ra , vẫn không thể chấp nhận rằng mình đã chết , mà chắc là mình đã chết rồi , chứ làm quái gì có cái đáy sông nào mà lắm sao như thế này cơ chứ , hắn ngửa đầu lên trên gào to :

- Ông trời ơi , con còn nguyên zin mà , con còn chưa kịp lên làm đội trưởng , còn chưa được đi biển Vũng tàu , chưa được ăn tôm hùm...blah...blah... Sao người lại nỡ bắt con chết sớm như vậy chứ. Why!!!!!!!!

- E hèm! thực ra không phải ông trời bắt ngươi chết đâu.

- CÁI %^#^#@....

Hắn giật mình nhảy bổ về phía trước rồi quay phắt lại nhìn đằng sau. Không biết từ lúc nào đằng sau hắn có một lão già tay chống gậy lưng đeo một cái gì đó to như cái cái chảo nấu ăn trong bếp quân đội mà hắn thấy qua đang đứng nhìn hắn mắt nheo nheo cười một cách bí hiểm. Hắn lắp bắp chỉ chỉ tay vào lão già:

- Ông..Ông là là...

Lão già vuốt vuốt râu, mặt đắc ý nhìn hắn:

- Tên nhóc con nhà ngươi cũng hiểu biết đấy nhỉ.

- Là đầu trâu mặt ngựa đón người dưới âm phủ đúng không???

Lão già mặt đơ ra , sau đó xông đến phang luôn cây gậy chống vào đầu hắn , nhanh đến mức hắn trơ mắt nhìn cái gậy đập vào đầu mình " CỐP "

- Ui za

- Có ngươi mới là đầu trâu mặt ngựa ấy , con em ngươi thấy mặt lão có chỗ nào giống hai cái thằng lõi con xấu xí đấy không hả???

Lão già râu vểnh ngược đầy vẻ tức giận chửi mắng hắn. Hắn rầu rầu xoa đầu , bụng thầm nghĩ:" thế quái nào không phải đầu trâu mặt ngựa à , rõ ràng là ngày xưa sư thầy kể với mình là sau khi chết sẽ được đầu trâu mặt ngựa đến đón về âm phủ đợi tiến vào luân hồi mà. Mà thế quái nào lão trong già già mà nhanh thế , gõ rõ đau nữa''. Hắn nghĩ thế chứ cũng không dám nói ra , đành hỏi lại:

- Dạ cháu xin lỗi ông , cháu hoảng quá nên nói lẫn , cháu hiểu biết nông cạn nên không biết ông là vị thần tiên vĩ đại nào ạ.

-Hừm, coi như nhóc con còn có chút lễ phép. Ngắm cho kỹ dung nhan của lão rồi nghĩ lại xem lão là thần nào.

Hắn đần mặt ra nhìn lão già vuốt vuốt râu làm vẻ đạo mạo , rồi vột vàng đi một vòng quanh lão soi như người ta ngắm động vật ở sở thú rồi vỗ tay cái đét bảo:

- À , ông là thần Rùa...

- Há há nhóc con đầu óc cũng nhanh nhạy lắm , khá khá - Lão già phá lên cười thỏa mãn.

Hắn lẩm bẩm:" cái mai rùa to tổ bố thế kia mà không biết lão là rùa chắc lão dám lấy gậy đập méo đầu mình quá."

- Ngươi lẩm bẩm gì thế ???

- Ơ dạ cháu đang không nghĩ có người khen cháu thông minh nên cháu...

Lão già phất tay cắt lời hắn:

- Thôi, không nói về chuyện này nữa. Chắc ngươi cũng đang thắc mắc sao lại ở đây và đây là đâu đúng không???

Hắn vội ngẩng lên , nhìn thật kỹ lão già , muốn hỏi nhưng không biết hỏi gì và phải bắt đầu từ đâu. Lão già nhìn hắn đang luẩn quẩn trong những suy nghĩ hỗn độn kia , đôi mắt trìu mến chầm chậm đáp:

- Ngươi có lẽ không còn chút ký ức nào , nhưng ta và ngươi đã có mối duyên từ rất rất lâu trước, sau này có lẽ ngươi sẽ nhớ lại và nhớ ta là ai, nhưng bây giờ điều đấy không quan trọng. Ta ở đây để đón ngươi , giúp ngươi thực hiện nốt nhân quả giang dở tiền kiếp...

Lão già quay đầu nhìn về bầu trời sao xa xa , đôi mắt lại ánh lên hồi ức nào đó, im lặng một lúc rồi quay lại nhìn hắn:

- Đi thôi, ta có một món quà nho nhỏ tặng ngươi , hi vọng nó sẽ giúp ích ngươi trong cuộc sống mới sau này. Và có lẽ ngươi sẽ có vài bất ngờ trong cuộc sống tiếp theo đấy.

Nói đoạn lão già cười nham hiểm rồi vòng ra sau đạp vào mông hắn khiến hắn bắn thẳng về đằng trước với tốc độ khủng khiếp. Hắn lao vút đi để lại tiếng kêu thảm thiết đằng sau, tầm mắt hắn tối dần tối dần. Lão già ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía xa xa rồi cũng biến mất hẳn.

----------------------------------------------------------------------------------

Đây là lần đầu mình viết truyện , ngày xưa học văn cũng không được tốt lắm, nên nếu mọi người có đọc qua mong được góp ý. Xin chân thành cảm ơn (=... =") vái