Chương 2: Ta Đang Ở Đâu???

Chương 2: Ta đang ở đâu

Hắn cả kinh khi biết vị trước mặt mình này là hoàng đế, điều khiến Tuấn bất ngờ hơn cả, đó chính là vị hoàng thượng này không ai khác chính là Quang Trung của triều đại Tây Sơn. Đây là một trong những thần tượng của hắn lúc nhỏ, cũng vì ông mà hắn lựa chọn chuyên ngành khảo cổ này. Thật khó thể tin hắn lại được gặp Quang Trung bằng xương bằng thịt.

Hắn ngồi đó y như người mất hồn vậy, khi hắn kịp tỉnh lại thì đã được các cung nữ dẫn đi tắm rửa rồi.

Tắm xong hắn tranh thủ lúc các cung nữ không để ý, mặc nhanh quần áo rồi chuồn ra ngoài. Được gặp thần tượng đúng là vui thật, nhưng hắn biết rằng mình không thuộc về đây, hắn cần phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, hắn cố gắng mặc quần áo thật nhanh rồi chạy ra ngoài. Phải nói là quần áo thời xưa không dễ mặc đâu, nhất là với người mới từ hiện đại trở về như hắn, điều đó như chơi giải đố vậy. Hắn đành buộc tạm lại mọi thứ rồi chuồn khỏi đó.

Khi các cung nữ trở lại thì hốt hoảng không thấy thái tử đâu, liền chạy đi báo cáo lại với tổng quản. Tên tổng quản nghe vậy lập tức phát lệnh cho quân lính đi lùng sục khắp trong cung để tìm thái tử.

Một góc nào đó trong cung Quang Toản thò đầu ra nhìn trước ngó sau. Đảm bảo là không có ai rồi bật tường chạy ra ngoài, vừa chạy ra được một quãng hắn liền va phải Linh nhi, đang tìm kiếm thân ảnh của hắn.

“Thái tử, ngài đang làm gì ở đây thế ạ!? Người không biết trong cung đang tìm người sao, xin người hãy theo nô tì trở lại phủ ạ.”

“Cô bé đừng gọi ta là thái tử nữa, ta tên là Minh Tuấn, ta không phải thái tử của nhóc đâu. Cô bé biết đường ra khỏi đây ở đâu không?”

“Người có phải lại phát bệnh nữa sao, cớ sao người lại tên là Minh Tuấn được, người tên là Nguyễn Quang Toản. Người quên nô tì rồi sao, Linh nhi đã theo chăm sóc người từ hồi nhỏ đến giờ đây.”

Nói đến đây mắt Linh nhi rơm rớm, như chỉ trực trào tuôn lệ. Sợ cô bé khóc sẽ khiến hắn bại lộ vị trí, liền vội vàng nhảy tới che miệng cô bé lại đề phòng có người tìm tới. Rồi ra dấu im lặng với cô bé, “suỵt… suỵt.. suỵt….” , hắn ngó ra đảm bảo không ai chú ý tới đây rồi mới nói.

“Được rồi...Được rồi ta là thái tử được chưa, nói vậy là cô bé phải nghe lời ta, thế thì cô bé dẫn ta ra khỏi cung đi.”

Ưm… Ừ..Uuu, Linh nhi muốn nói gì đó nhưng hắn che miệng kín quá, cô bé không nói được, thế là hắn mới bỏ tay ra.

“Không được đâu thái tử nếu làm như thế, nô tì sẽ bị trách phát đấy ạ, người cũng biết trong cung phạt thì sẽ như nào rồi đấy ạ.”

“Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, sẽ không có ai biết đâu, yên tâm, có gì ta sẽ cứu cô bé. Được chưa, bây giờ dẫn đường đi.”

Cô bé đắn đo rồi quyết định nghe lời hắn, giúp hắn lách qua đám thị vệ trên đường ra khỏi cung.

Đi được một đoạn hắn bỗng chốc thấy đau đầu, bèn bảo Linh Nhi dẫn hắn đến một chỗ nào đó nghỉ ngơi còn cô bé canh chừng, khi nào thấy người đến thì báo với hắn.

Cô bé liền dẫn hắn tới chỗ ở cho cung nữ, nha hoàn trong cung, nhưng giờ này họ đã đi chỗ khác rồi nên không ai ở cả.

“Thái tử nghỉ tạm ạ, nếu thái tử đỡ hơn hãy báo với nô tì, nhưng thần cũng nhắc Thái Tử là người nên sớm trở về cung Hoàng Hậu rất lo lắng cho người.”

Hắn gật đầu biết rồi, ngồi xuống và xua tay, đuổi cô bé ra ngoài phòng. Trước khi đóng cửa lại, hắn bảo cô bé dù có nghe thấy bất kì tiếng động gì cũng đừng lo lắng, bao giờ hắn gọi mới được vào rồi đóng cửa. Trong phòng hắn đi đến chỗ cái ghế, vừa ngồi xuống chưa kịp thở thì cơn đau kéo đến khiến hắn gục luôn trên bàn, khiến bình hoa ở đó rơi xuống đất. Nghe thấy tiếng đồ vật rơi Linh nhi định mở cửa vào xem như thế nào, thì nhớ đến lời Quang Toản, quyết định rút tay lại không động đến cửa nữa và cầu trời cho Quang Toản không có chuyện gì.

Trong phòng, sau khi gục trên bàn, hắn như người chết vậy nằm im. Sau ba mươi phút, hắn lại vùng dậy tý thì ngã ngửa ra sau. Hắn ôm đầu rên rỉ ..Ư…uh.. Do cơn choáng từ việc ngất lịm đi, thế nhưng lần ngất đi này đầu hắn nhiều thêm một kí ức mới, hắn cuối cùng cũng biết vì sao ai cũng gọi hắn là thái tử và người đàn bà ôm hắn lúc trước là ai rồi.

Hắn đã vô tình xuyên ngược về quá khứ, thân phận bây giờ của hắn là Thái Tử con của vua Quang Trung, còn người đàn bà ôm hắn lúc trước là hoàng hậu Bùi Thị Nhạn. Và thứ làm hắn xuyên trở về đây chính là quyển sách cổ kia, trước khi xuyên không hắn chắc chắn đã thấy một luồng ánh sáng chiếu vào hắn, chắc hẳn đến từ nó.

Và tất nhiên, hắn không thể thích ứng được với sự thật này rồi, hắn ngồi đó lẩm bẩm một mình..

“Không…..Không thể như thế được!”

Đập mạnh tay xuống bàn ..Rầm..

“Vậy còn cha mẹ mình biết sao giờ, chưa kịp báo đáp công ơn sinh thành đã phải ra đi như thế này rồi sao.”

Hắn trằn trọc suy nghĩ đủ kiểu để có thể trở về, như trong một số cách có trên mạng lúc trước hắn đọc được. Nhưng hắn đều đi đến một kết luận chung là không thể thực hiện.

Tu đến đắc đạo thì coi như bỏ đi, làm gì có đạo sư dẫn đường mà tu, mà kể cả có thế thì chắc gì hắn đã có linh căn tu tiên, tốt nhất là bỏ qua. Tìm thần rồng ước trở về thì…. Tốt nhất là bỏ. Còn một cái nữa là tìm được thứ đã khiến bạn xuyên không rồi lần mò trở về, thì hắn cũng không biết cuốn sách kia đến từ đâu, ai biết nó ở thời gian nào, dù có đến đúng chỗ đó chưa chắc đã có ở đó.

Đang rối đầu thì hắn nghe thấy tiếng Linh nhi gọi.

“Thái tử ngài không sao chứ ạ, nô tỳ nghe thấy có tiếng đổ vỡ?”

“Linh nhi ngươi vào đây đi, ta có chuyện cần hỏi!”

“Nô tì mạn phép.”

Cô bé bước vào phòng và thấy căn phòng lộn xộn mảnh chén sứ vỡ rải rác khắp nơi, thái tử thì ngồi trên ghế mặt như không một giọt máu, tóc tai rối bời, người đổ mồ hôi ướt cả lưng. Cô bé lo lắng lại gần kiểm tra Toản nhưng hắn gạt tay ra một bên, rồi bảo cô bé ngồi xuống.

Không hiểu thái tử định làm gì nhưng thân làm nha hoàn trong cung nàng không thể không tuân lệnh. Thấy cô bé ngồi xuống Tuấn có thể thấy lời nói của con vua nó lợi hại nhường nào. Bỏ vấn đề đó sang một bên hắn nhìn cô bé mà hỏi.

“Cô bé nói lại cho chú nghe cô bé gọi là gì ấy nhỉ?”

“Thái tử người đừng gọi thần như vậy nữa ạ, người cứ gọi thần là Linh nhi là được a.”

Ách hắn không thể dùng cái cách xưng hô này với một người sống ở thời xưa được, nếu cô bé đã bảo như thế hắn cứ gọi như vậy đi. Để tránh có người nghi ngờ hắn không phải thái tử thật.

“Được rồi, thế thì LLi..Linh..nhi ngươi nói cho ta nghe xem hôm nay ngày bao nhiêu, thời nào.”

“Hẳn Thái Tử bất tỉnh lâu nên không biết, hôm nay là ngày 4 tháng 6 năm kỷ dậu.”

Năm kỷ dậu tức là theo lịch hiện đại thì đây là năm 1789 năm đầu tiên Quang Trung cai trị đất nước. Không còn được bao lâu nữa người sẽ băng hà để lại bao nhiêu tiếc nuối cho nhân dân, kể cả sau này vẫn có người ước giá mà lúc đó Quang Trung không mất. Chúng ta sẽ không hề thua kém gì với vị láng giềng cả, thậm chí nhỉnh hơn một bậc, nhưng chuyện của quá khứ không ai thay đổi được gì mà chỉ có thể ngậm ngùi than thở.

Và giờ đây hắn ngồi đây trong thời đại này và cha hắn không ai khác chính là Quang Trung, liệu bạn có tin vào thực tại này không. Nếu để hắn lựa chọn thì thà cho hắn ở lại thời của hắn, rồi cho hắn làm việc gì cũng được, nhưng cầu trời cũng chả có tác dụng gì lúc này.

Hắn chấp nhận cái số phận nghiệt ngã này, hắn phải sống để mà tìm cách quay về. Trên con đường đó nếu hắn có thể giúp cho số phận của những người con An Nam này lóe sáng trên thế giới, hắn chắc chắn sẽ giúp một tay.

Thấy thái tử một lúc thì mặt sầu khổ, cay đắng, lúc thì nắm chặt tay lóe lên vẻ đầy quyết tâm, khiến Linh nhi không khỏi tự hỏi chẳng lẽ sau khi thái tử ngã bệnh xong liền trở nên hâm hâm sao. Cô bé nghĩ [không biết mình có nên gọi người đưa thái tử đi khám chỗ thái y không nhỉ? Nhưng làm thế sẽ làm trái ý của thái tử, mà không làm thì lại trái ý hoàng hậu]. Cô bé giằng co trong lòng không biết làm gì cho phải vò đầu bứt tóc đắn đo.

Lúc này Tuấn hay bây giờ là Quang Toản quay ra nói.

“Được rồi Linh nhi chúng ta cùng hồi phủ thôi.”

Nghe thấy thế cô bé vui mừng đứng dậy mắt sáng lên, vội vàng chạy ra cửa gọi người. Nhưng chưa đi được mấy bước nàng bị hắn gọi lại, hắn xấu hổ bảo cô bé hỗ trợ mặc quần áo với. Lúc này cô bé mới để ý thấy quần áo của thái tử còn chưa mặc đúng nàng liền quay lại hỗ trợ hắn.

Quả thật xấu hổ mà lớn từng này tuổi rồi vẫn phải để người ta hỗ trợ mặc quần áo cho, nếu để người khác biết thì hắn chẳng biết chui đầu vào đâu nữa. Còn với Linh nhi chuyện này với cô rất hết sức đơn giản, trước giờ công việc của cô là chăm sóc thái tử mà.

Tất nhiên hắn không để cho Linh nhi mặc quần áo cho hắn chỉ nhờ cô bé dậy cho mình rồi đuổi cô bé ra ngoài, để mình tự túc thực hiện những công đoạn nhạy cảm. Sau một lúc hắn bước ra với thần thái tự tin phong trần vế sau hơi sai tý một đứa trẻ 9-10 tuổi phong trần cái gì.

Ra đến ngoài hắn liền nghe thấy tổng quản đang mắng chửi xối xả vào Linh nhi, còn cô bé thì chỉ biết cúi đầu vâng dạ. Hắn liền tiến tới đứng che chắn cho Linh nhi.

“Ngươi đang làm gì vậy, sao lại mắng Linh nhi!?”

“Thái Tử là do nàng không làm tròn bổn phận của nàng nên ta mới trách nàng chút thôi người không cần phải bận tâm đâu ạ.”

Tên tổng quản thấy Thái Tử tự dưng che chắn cho Linh nhi liền giật mình, trước giờ Thái Tử luôn mặc kệ hắn mắng Linh nhi mà. Thế nhưng hắn nào dám nói điều trong lòng chỉ có thể nói thoái thác.

“Nói dối ngươi đang trách Linh nhi không báo cáo cho ngươi sớm hơn, không cần mắng là do ta bảo nàng làm như vậy đó, đi thôi Linh Nhi.”

Nói xong hắn liền lôi tay Linh nhi rời đi, trước khi lên kiệu hắn còn quay ra nói thêm một câu bổ xung.

“Từ giờ phút này chỉ có ta mới được phép mắng Linh nhi, điều người làm hôm nay coi như ta bỏ qua, nếu lần sau ta nghe được, ngươi lau cổ chờ xử chém đi.”

Tên tổng quản nghe thế lạnh toát sống lưng, cúi đầu không dám nói câu gì, từ giờ hắn nào dám mắng Linh nhi nữa. Từ đó về sau mỗi khi gặp Linh nhi hắn đều rất phải phép không dám nói nửa lời mất lòng sợ nàng báo lại cho Thái Tử nhưng đó là chuyện của sau này. Linh nhi không nói câu gì nhưng cô bé nhìn Toản với ánh mắt đầy cảm kích, nàng thề sau này sẽ phục sự hắn dù có chuyện gì xảy ra.