Nếu ở từ xa có thể thấy thăng long như một long thần hùng vĩ bao bọc sông hồng. Nơi đây đã được xây dựng từ thế kỉ thứ 13 có thể thấy được sự lâu đời của nó nhưng khi đến gần và cảm giác nó bạn sẽ sẽ thấy nó không già một chút nào cả mà vẫn trẻ khoẻ như thủa còn xuân.
Nó như một là bằng chứng thuyết phục về sức sống và khả năng phục hưng của một quốc gia sau hơn mười thế kỷ bị nước ngoài đô hộ. Di sản đề cử còn ghi đậm dấu ấn thắng lợi của một nước thuộc địa trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa thực dân, giành độc lập dân tộc, có ảnh hưởng rộng lớn trong phong trào giải phóng dân tộc trên thế giới.
Những kiến trúc nơi đây mang nhiều nét văn hoá phương Đông ảnh hưởng nặng nề của Trung Quốc nhưng vẫn có nét rất riêng biệt của cha ông ta bao đời những con hổ, con báo kì lân khắc đặt trên mái ngói, những hoạ tiết hoa văn chỉ thấy được ở chỗ ta . Cho thấy di sản liên tục của ta không bao giờ bị mài mòn.
Là một trong số các trung tâm hành chính nước ta thời bấy giờ nơi đây tập trung rất nhiều thương gia, nhà cửa mọc lên san sát những cửa hàng nối nhau mọc lên trên đường phố Toản có thể thấy người đi lại không dứt dù đã là ban đêm từng cỗ xe ngựa xa hoa chở những công tử ca ăn mặc lụa xịn đi ăn chơi tới những kẻ hèn khất đi xin ăn, quần áo rách nát.
Trên phố là những cửa hàng treo đèn lồng thắp sáng bảng hiệu, đồ ăn, may mặc, trang sức ngọc quý, trong một đoạn đường Toản thậm chí hắn còn thấy cả thanh lâu mở hiên ngang giữa lòng thành, có những cô gái đứng trên đường mời gọi khách vào quán. Phải nói độ sầm uất của nơi này hơn hẳn một bậc so với đô thành Phú Xuân của hắn. Có lẽ nó chưa đủ thời gian phát triển hay nhân lực như nơi đây mà thôi ai mà biết. Dòng người đi lại ai cũng tránh xa bọn hắn vì bọn hắn trở phân ai cũng ngại bẩn, như những giống loài bị kì thị vậy. Toản cười khổ nhưng không thể làm gì khác được.
Đẩy xe qua nhưng tiếng huyên náo, dòng người đi lại hai người đẩy đến khu dân nghèo thành Tây, đúng nơi đây cũng có những mặt tối như này ngoài những thứ hào nhoáng kia nơi đâu cũng vậy cả thôi đừng mong chờ nó đẹp mãi. Tiếng người bớt huyên náo hơn dòng người cũng thưa dần cho đến khi gần như chả có ai cả bên phố ai cũng đều đã ngủ để chuẩn bị cho ngày mai lao động nữa chứ, nhà của nơi đây cũng không được đẹp hay lành lặn như cũ nữa có những ngôi nhà mục nát trát hết gạch ngói nhưng vẫn có người ở vì thiếu thốn.
Tiếng xe lăn bánh trên đường phố vang lên cứ thế trôi qua, hai người đẩy tới một vị trí vắng tanh không một bóng người rồi thay quần áo tẩy trần cơ thể trên dòng sông rồi mặc quần áo tiêm hành ban đêm lên rồi dùng khinh công di chuyển trên những mái nhà. Tiếng bình bịch vang lên từ những mái nhà có lúc đạp phải ngói cũ bạn cũng có thể bị rơi xuống khỏi mái hay bị trượt chân ngã có thể thấy độ khó của nó sau vài lần như thế Toản cũng quen và tiến bộ bắt kịp tốc độ của Triệu Đức. Toàn hớn hở lắm nhưng cũng biết mình mới chỉ học được khinh công da lông căn bản thôi không có gì đáng nói nên đánh ngậm ngùi theo chân Triệu Đức.
Hôm sau người ta đồn thổi với nhau là đêm qua có hai bóng quỷ đi hết nhà này sang nhà khác tìm kiếm linh hồn để nuốt bạn có thể nghe thấy nó bước đi trên những mái nhà lạch cạch. Khi chủ nhân căn nhà ra ngoài xem thì không thấy ai cả. Những đó lại là một câu truyện khác.
Hai người nhanh chóng phi thân lên một lên một tòa lâu cao nhất gần đó để xem xét địa hình của Tử Cấm Thành. Từ xa có thể thấy được độ rộng lớn từ những kiến trúc, mái đình nhà ngói, Toản trước kia từng có dịp tham gia đoàn phục dựng lại Tử Cấm Thành cũng như phục dựng lại mô hình của nó phải nói là ngoài đời nó còn đẹp đẽ và rộng lớn hơn rất nhiều so với những gì hắn làm, không thua kém gì với Tử Cấm Thành của trung quốc thậm chí hơn một bậc.
Nếu không phải sau này nhà Nguyễn nhường hẳn Thăng Long cho tay Pháp để chúng phá dỡ hết đi mọi thứ để làm lấy đất làm công sở và trại lính cho bọn chúng thì thời hiện đại chúng ta có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của nó. Đứng trên cao Toản dùng ống nhòm Toản mua được từ bọn thương nhân ở Phú Xuân không ngờ bây giờ có tác dụng nhờ nó có thể thấy được lính bảo vệ nơi này chặt chẽ như nào và chúng cũng được trang bị trọng giáp, mũ giáp hơn hẳn với bọn cảnh vệ, chúng di chuyển theo tốp nhỏ qua lại trên đường kiểm tra tình hình an ninh không để cá lọt lưới.
Không thể xông thẳng từ Đoan Môn hay của bắc được tất cả đều thủ rất chắc, Toản soi kĩ thấy trên cửa trên còn trang bị pháo, bắn không chết người vì đạn xưa không có ngòi nổ nên không nổ tung mà chỉ như những viên bi sắt to thôi, né tránh nó từ khoảng cách xa vẫn được nếu đến gần thì với thân pháp của Triệu Đức thì vẫn sử lý ngon nghẻ nhưng hắn thì không, nên chơi leo tường vậy.
Bên tường cũng không phải dễ chơi như vậy tường thành cũng không cao tầm 3,5m quăng dây leo lên được nhưng bọn lính đi tuần tra mà thấy thì nó nước lộ tẩy. Toản quan sát bọn lính thật kĩ theo dõi thời gian đi lại, thời điểm chuyển ca. Được một lúc thấy thái tử không nói gì Triệu Đức cũng sốt ruột hỏi hay thôi để hắn một mình vào bắt cóc Hữu Chỉnh ra đây, nhưng Toản không cho phép vì theo hắn bên người Chỉnh chắc chắn sẽ có cao thủ túc trực bảo vệ nếu không hắn đã không sống lâu như này và khuyên Triệu Đức bình tĩnh thời cơ sẽ đến.
Bọn lính mệt mỏi ngáp một cái vươn người lười biếng nói chuyện với nhau:
“Chán quá! trời ơi này mày tý hết ca chúng ta đi Vũ Xuân Lâu không nghe nói có một nữ tử đánh đàn có thể mê hoặc bất cứ một ai nghe được đấy.”
Tên lính đi cùng cười nói:
“Ngươi đi thường xuyên như thế không sợ chết sao? với cả ta nghe nói ả ta đánh đàn hay đấy nhưng chưa bao giờ ra tiếp khách dù thiên kim.”
Tên kia nghe thấy cười hahah vỗ ngực va lên tiếng kim loại leng keng, tự Tin nói:
“Ả đàn bà như thế thấy được hào khí cả ta rồi cũng sẽ phải ngoan ngoãn chui vào lòng ta ôm ấp thôi đến lúc đó thì ta sẽ cho ả thấy thế nào là nam nhân chân chính hahaha!”
Tên đi cùng cũng biết lời nói của mình như nước đổ lá khoai lắc đầu cười trừ nghe theo. Hai người đi đến trạm canh gần đó báo cáo chuyển ca cho thủ trưởng rồi chuẩn bị đi nghỉ. Cơ hội đã tới Toản vỗ vai Triệu Đức hai người phi thân xuống khỏi lâu phòng men mỏi theo vách tường che dấu thân ảnh dần dần áp sát tường thành, nhanh chóng vọt qua ánh mắt của bọn lính đi lại tung người vượt tường rào rồi đáp xuống đất, hai người nhanh chóng thoát khỏi sự tuần tra tiến vào trong.
………...
Rầm rầm lại một tốp lính tuần tra nữa đi qua một cái đầu nhỏ con thò ra ngoài nhìn ngó xung quanh con đường rồi quay lại ra dấu một thân hình cao lớn phi thân ra từ chỗ núp gần đó đáp xuống cạnh hắn. Đó là Toản và Triệu Đức hai người nhanh chóng vào được bên trong nhưng đường cung cấm quá rắc rối nói thẳng ra là hai người lạc đường rồi, biết thời gian không còn nhiều Toản nói với Triệu Đức đi bắt một tên thái giám hoặc cung nữ lại đây để tra hỏi. Triệu Đức lĩnh mệnh phi thân rời đi một lúc sau quay lại tay ôm một cung nữ đã ngất.
Chọn một góc vắng vẻ Triệu Đức thả cô ta ra, giải huyệt cho cô gái rồi rút kiếm canh chừng phía sau để Toản tra hỏi vừa tỉnh lại cô cung nữ định la hét thất thanh thì nhanh chóng bị Toản bịt miệng ra dấu im lặng đợi cô ta bình tâm lại Toản hỏi đường đi lối mòn bên trong cung, cô ta thành thật trả lời từng câu hỏi, khi hỏi tới biết Hữu Chỉnh ở đâu không cô ta nói là ông ta đang ở tạm tại điện vạn thọ.
Cô gái sợ hãi van xin Toản đừng giết xin hứa sẽ không nói với ai cả, nước mắt nước mũi bù lu bù loa ra, làm Toản rất sợ hãi phải an ủi và hứa sẽ không giết, thì Triệu Đức từ sau xuất hiện dùng cán kiếm vào cổ khiến cô ta ngất đi, thấy cô gái sắp ngã Toản chạy vội ra đỡ từ từ để cô gái xuống sàn. Rồi quay ra phàn nàn với Triệu Đức:
“Ngươi làm gì vậy cô ta đã hứa sẽ không nói với ai rồi mà!”
“Trong này không giống thưa thái tử nếu ả chỉ cần lỡ miệng thôi là chúng ta sẽ bị đuổi giết đánh ngất là đã nể tình ngài rồi ạ nếu là thần, thần sẽ giết người diệt khẩu!”
Thấy Triệu Đức ăn nói nghiêm túc thưa vâng Toản biết đó là trách nghiệm của hắn nên cũng không trách mắng gì cả nhưng vẫn hậm hực cau mày không hài lòng rời đi. Còn trong lòng Triệu Đức thì thái tử còn quá trẻ không hiểu thấu được sự độc ác của lòng người hắn chỉ có thể đi bên cạnh bảo vệ thôi.
Toản đưa cô cung nữ tới một căn phòng trống rồi rời đi, đã có thông tin cần thiết hai người nhanh chóng xác lập mục tiêu hướng tới điện Vạn Thọ, trên đường đi tần suất tuần tra của lính canh ngày một dày thêm những ánh đuốc nối đuôi nhau mà chiếu dực cung đường tới điện Vạn Thọ. Vất vả lắm mới tới được nơi đây ở trong nội viện số lính hầu như không có mấy chỉ có vài ba người Triệu Đức dễ dàng đánh ngất tiến vào trong sân điện, tiến tới đây Triệu Đức cảm nhận được một vài hơi thở mạnh mẽ mang nặng sát khí xa trường, lo lắng hỏi Toản không biết có nên tiến tiếp không sợ điều không may. Toản lắc đầu đã tới tận đây còn quay đầu thì việc thành công cốc hết chả đáng giá hắn quyết định lần này đi cửa chính mở cửa viện đạp lên đá hoa cương trải thành đường Toản tiến tới căn phòng còn sáng đèn cuối đường.
Triệu Đức chỉ còn cách đi theo, hai bên đường là những bụi hoa thơm ngát, một vài kì hoa dị thảo trước kia của thái hậu triều Lê cho người reo trồng để thêm phần cảnh sắc dù là ban đêm nhờ vào ánh trăng Toản có thể thấy được vẻ đẹp của nó trước đây, hương hoa phảng phất làm nhẹ lòng người. Toản như thư thái hơn rất nhiều đứng trước cửa phòng gõ cửa hỏi vọng vào trong:
“Tại hạ đêm hôm thanh vắng tới bàn luận nghị sự không biết Hữu chỉnh tiên sinh có rảnh rỗi nói chuyện với tại hạ không!?”