Chương 50: Chỉ có thể là cô ấy

Câu nói yêu anh phát ra từ miệng của cô chính là câu nói anh chờ đợi bao lâu nay. Hôm nay, anh chỉ đợi cô nói ra câu nói đó, sẽ đem nhẫn ra cầu hôn cô. Nhưng tại sao bây giờ lại nói ra trong hoàn cảnh như thế này...

"A Phong, tôi yêu cô..." Quách Dư Thành không biết đáp lại ra sao, chỉ bất lực nói ra câu nói đó.

"Vì tôi và Lôi Dĩ Hằng giống nhau, nên anh mới yêu tôi, như một kẻ thay thế đúng không? Bây giờ anh mãn nguyện rồi chứ, người thật mang thai của anh rồi, anh có thể cưới chị ta, không cần miễn cưỡng với người thay thế như tôi nữa." Không ngờ, Lâm Phong tuyệt vọng gào lên, những thanh âm khàn đặc đến rách lòng. Bản thân Lâm Phong cũng không hiểu tại sao cô lại nói ra những lời này nữa, chỉ biết là đến khi đã buông hết những lời gây tổn thương cho cả anh và cả chính bản thân cô, Quách Dư Thành đã ngây đơ ra như trời trồng rồi.

Có thể có những suy nghĩ hoài nghi như thế, hẳn cô đã vì đứa bé đó mà đau lòng đến thế nào.

"A Phong, cô nói gì vậy? Tôi đã đưa chiếc vòng gia truyền của Quách gia cho cô, để cô biết Quách Dư Thành tôi chỉ chấp nhận Lâm Phong là vợ." Anh vội vàng tìm cách trấn an cô.

"Vì chiếc vòng?" Lâm Phong cười lạnh, mở túi ra lục tìm mọi thứ đến xáo trộn lên. Một chốc sau, cô rút ra chiếc hộp có chứa chiếc vòng đó, đưa cho anh, động tác hỗn loạn. "Anh cầm nó đến cho Lôi Dĩ Hằng, bảo anh sẽ cưới chị ta. Nếu anh muốn chứng minh anh sẽ không lấy ai, thì có thể đập vỡ nó. Còn tôi không muốn giữ đồ của Quách gia, cũng không muốn gả cho anh."

Quách Dư Thành bàng hoàng chứng kiến sự tuyệt tình của cô, cả người cũng run lên.

Lâm Phong dúi mạnh chiếc hộp vào tay anh, rồi ngay lập tức liền bỏ đi, không chút chần chờ, không chút hy vọng, tầm nhìn trước mắt chỉ rơi vào một màu u ám...

.

.

.

Một giờ sáng...

"Tiểu Khải!" Lôi Dĩ Hằng nằm ở bệnh viện, giật mình thảng thốt bật dậy. Cơ thể gầy gò của chị run lên từng đợt, mồ hôi lạnh tứa ra như suối.

Cơn ác mộng của chị thật kinh hoàng, kinh hoàng đến mức nó vượt qua cả quy luật mà khiến chị dù đã tỉnh giấc vẫn cảm nhận được rõ rệt cảm giác ghê sợ theo chị ra đến thực tại. Chị mơ thấy Giang Chấn tức giận khi biết đứa bé không phải con của anh ta, đem chị và con chị ra trút giận, để rồi khiến cho đứa bé phải bỏ mạng trong một tầng hầm sâu lạnh lẽo.

Lôi Dĩ Hằng run rẩy lẩy bẩy, lần mò trong bóng đêm tìm đến chiếc nôi của con mình bên cạnh. Chị thò tay vào, giây sau trắng bệch mặt.

Bên trong nôi, lạnh lẽo và trống không. Tiểu Khải yêu quý của chị không còn nằm ở đó nữa, một sinh mệnh hoàn toàn biến mất.

"Đứa bé tôi đã mang đi rồi." Giọng nói của một người phụ nữ lạnh lẽo và tàn độc vang lên trong bóng đêm.

Lôi Dĩ Hằng chấn động mạnh mẽ, cổ họng chị nghẹn cứng, ú ớ phát ra được vài tiếng. Cơ thể chị co giật liên tục, khóc không ra nước mắt, nấc lên từng đợt. "Cô là ai? Xin cô hãy trả lại Tiểu Khải cho tôi. Đứa bé là cả nguồn sống của tôi, xin cô..."

Bóng tối che khuất dung mạo của cô gái đó, chỉ hiện hữu một chút cử động của cơ thể mảnh khảnh đang tiến lại gần đến chỗ chị. Cô ta cúi đầu xuống, nhìn chị vừa tầm mắt, chất giọng ẩn chứa biết bao âm mưu và thâm độc. "Chấn đã biết chuyện chị sinh con rồi, đã vội vàng lên máy bay trở về với chị. Rạng sáng mai anh ta sẽ đến đây gặp chị, gặp 'con anh ta'."

Cô ta nhấn mạnh mấy chữ 'con anh ta' như đang dằn vặt vào đúng tâm can chị. Lôi Dĩ Hằng giật mình nhận ra giọng nói này, lắp bắp. "Cô là Lâm Hy?"

Người phụ nữ kia không đáp.

Lôi Dĩ Hằng hoảng sợ nắm lấy tay áo cô ta, hoảng hốt tới điên loạn. "Lâm Hy, xin cô trả con về cho tôi đi. Đứa bé vô tội, cô muốn tôi làm gì cũng được, xin cô đừng làm hại nó..."

"Ồ, chị thức thời rất nhanh." Lâm Hy bật cười lên man dại. "Lôi Dĩ Hằng, chị nhất định phải tự khai với Giang Chấn chuyện đứa bé là con của Quách Dư Thành, phải nói rằng chị luôn yêu Quách Dư Thành nên luôn tư thông cùng anh ta. Nếu Giang Chấn hỏi chuyện con chị, cứ bảo là Quách Dư Thành đưa đi rồi, anh ta đang đợi để đưa chị theo. Chỉ cần Giang Chấn tuyệt tình bỏ rơi chị, tôi sẽ đem chị và đứa bé đến một vùng quê xa xôi hẻo lánh, an bài cho hai mẹ con chị sống bình an tới già."

Lôi Dĩ Hằng run rẩy vì yêu cầu này. Với chị, người đàn ông tên Giang Chấn đó là người mà chị yêu thương hết mực từ những năm đại học, dành hơn mười năm cuộc đời ở bên cạnh hắn ta mà không cần một danh phận, chị yêu hắn đến mức bằng lòng nhẫn nhục nhìn hắn vui đùa cùng các cô gái khác, bằng lòng sinh con cho hắn để níu giữ hắn, bằng lòng đứng trong bóng tối nhìn hắn mà không cần một quyền lợi gì.

Người chị yêu thương đến chết đi sống lại, và đứa con nhỏ do chị đứt ruột sinh ra...

"Lâm Hy, tôi đồng ý với cô... Tôi sẽ triệt để từ bỏ Chấn..." Lôi Dĩ Hằng thẫn thờ như một con búp bê hỏng, lời nói ra thê lương và chua chát trong từng dòng nước mắt. "Vậy nên... đừng hại Tiểu Khải, xin cô..."

Trái ngược với sự nhu nhược cam chịu và đau đớn đến rách cả tâm can của chị, người phụ nữ kia mãn nguyện với câu trả lời, bật cười thành tiếng.

.

.

.

"Phong Nhi, con đã làm xét nghiệm ADN ở chỗ bác sĩ Lưu, rốt cuộc là có ý gì?" Lâm lão gia sáng ra đã cầm một tập in kết quả xét nghiệm gần đây nhất Lâm Phong làm, mạnh mẽ bước chân vào phòng cô, đập mạnh xuống giường.

Lâm Phong còn chẳng buồn nhìn, ánh mắt đờ đẫn và vô hồn.

Bởi vì trong tập xét nghiệm không ghi rõ tên ai, Lâm lão gia cũng chỉ vừa mới biết chuyện, nhất quyết đến tìm con gái mình. Thế nhưng, cô chỉ ngồi dựa vào thành giường, phờ phạc, không có ý định trả lời.

"Hừ, với mẫu ADN này ta chỉ cần điều tra những người xung quanh con, chẳng lẽ lại không biết là ai sao?"

Bàn tay của Lâm Phong cấu mạnh vào chăn, run lên. Cô đã quá đau lòng khi nhắc đến chuyện này rồi, tại sao cha cô cứ phải cứa vào vết thương trong lòng cô?

"Không cần mất công như thế đâu." Lâm Phong mãi mới cất tiếng, nhưng giọng đã khàn đặc nói không tròn chữ. "Mẫu ADN đó là của Quách Dư Thành. Anh ta có con riêng."

"Cái gì?" Lâm lão gia bàng hoàng kêu lên, kinh động cả Lâm Dương và Lâm Hy chạy sang. Ông giận tới run người. "Tiểu tử đó còn chưa kết hôn với con mà dám làm việc xằng bậy?"

Lâm Dương còn mặc nguyên đồ ngủ, vội vàng xông vào phòng cô, nghiêm giọng. "Phong, cha, có chuyện gì sao?"

Lâm lão gia chưa vội giải thích cho anh, vẫn khăng khăng nói chuyện với con gái mình. "Con có chắc chắn về kết quả không?"

"Chắc." Lâm Phong đáp ngắn gọn như một bản năng.

"Hừ, nếu như thế ta nhất định sẽ không gả con vào nhà đó. Phong Nhi, hủy hôn đi. Ta tìm cho con mối khác tốt hơn." Lâm lão gia lắc đầu, thở dài liên tục. Ánh mắt ông nhìn vô định vào tập kết quả xét nghiệm ở trên giường, chán chường.

Ông đã luôn nghĩ rằng Quách Dư Thành là một người đàn ông vô cùng tốt, đứng đắn và đáng tin cậy. Vậy mà không ngờ rằng chuyện này cũng có thể xảy ra.

"Con đồng ý hủy hôn, à không, con muốn hủy hôn, bắt buộc phải hủy hôn." Lâm Phong cười nhạt. "Còn chuyện đính hôn với người khác, con tuyệt đối không."

Lời Lâm Phong nói ra trước sau như một, cô thà không cùng Quách Dư Thành kết hôn, cũng sẽ đơn độc đến cuối đời, ngày đêm đâm đầu vào chuyện làm ăn đến kiệt sức, tiếp tục bước đi một mình, không cần bất kì ai đứng bên cạnh.

Vĩnh viễn làm một Nữ Hoàng cô độc...

"Hừ, đừng vì một thằng đàn ông không ra gì mà từ bỏ những người đàn ông tốt khác."

Lời này của Lâm lão gia như chọc đúng chỗ đau của Lâm Phong, cô ngồi bật dậy, gào lên. "Cha nói vậy chẳng qua cũng chỉ muốn con gả vào một nhà hào môn thế gia nào đó để tìm kiếm sự hậu thuẫn vững chắc cho AG? Cha nói đi, cha để ý đến doanh nghiệp tập đoàn nào, con liền đi thu mua doanh nghiệp tập đoàn đó, biến nó thành của AG. Sau đó, cha hãy để yên cho con, con không muốn kết hôn!"

Lâm lão gia và Lâm Dương giật mình vì thái độ bộc phát này của cô. Hơi thở của Lâm Phong dồn dập, không ổn định, cô liền nằm xuống, quay lưng về phía họ, trùm chăn lên đầu. "Con muốn nghỉ ngơi, thời gian này con cũng không lên công ty đâu. Cha để con yên."

"Cha, Phong đang mất bình tĩnh. Cha để con bé tĩnh tâm lại đã." Lâm Dương tuy chưa hiểu mọi chuyện kỹ càng, nhưng thấy em gái như thế mà xót thương, liền tìm cách xoa dịu cơn phẫn nộ đó.

Lâm Hy đứng dựa người vào tường, từ bên ngoài đã nghe được mọi chuyện. Đôi môi cô ta nhếch lên, tràn ngập hận ý.

.

.

.

Tầng lãnh đạo của tòa nhà Quách Thị...

Triệu Uyển Tử đang ngồi thống kê lại loạt báo cáo định kì, đột ngột cửa thang máy mở ra, Lâm Dương không một lời liền xông thẳng vào, vẻ mặt dường như đang vô cùng tức giận. Cô ngạc nhiên, rời khỏi bàn chạy lên.

"Xin lỗi, Uyển Uyển, anh đang tìm Quách Dư Thành tính sổ. Em đừng lại gần anh, vì anh đang tức điên lên đây." Lâm Dương quay ngang sang, giơ tay ra cố lấy hết bình tĩnh ngăn cản Triệu Uyển Tử lại gần mình.

Anh sợ rằng trong lúc anh đang khùng tính sẽ làm tổn thương người anh yêu...

Triệu Uyển Tử còn chưa kịp hiểu gì, Lâm Dương đã lao thẳng vào phòng giám đốc điều hành của Quách Thị không chút báo trước, rồi đóng vội cửa lại không để cô vào. Triệu Uyển Tử thở dài, trong lòng lo lắng không yên.

Quách Dư Thành thấy Lâm Dương đột ngột đến đây, liền vô thức đứng phắt dậy. Anh chưa kịp hỏi gì, Lâm Dương đã lao lên tóm lấy cổ áo Quách Dư Thành, tức giận hét lên. "Thằng chó này, tôi đã bảo cậu rằng Phong là đứa em gái bảo bối của tôi, cậu phải chăm sóc con bé cho tốt. Sao cậu lại đối xử với nó như thế?"

Đối diện với nộ khí ngút trời của Lâm Dương, Quách Dư Thành có hơi bối rối một chút, nhưng chỉ chốc sau kịp hiểu lý do của cơn thịnh nộ này, liền lắc đầu.

"Anh nghe tôi nói." Quách Dư Thành cố gắng trấn an. "Tôi biết là bây giờ cả Lâm gia đều đang chán ghét tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ tôi không làm chuyện có lỗi với A Phong. Anh cho tôi thời gian, tôi đang điều tra lại mọi chuyện."

Lâm Dương nghe những lời này càng giống như Quách Dư Thành đang ngụy biện cho chính mình, chỉ tìm cớ lấp liếm lừa em gái anh thêm lần nữa, càng tức giận hơn.

"Hừ, cậu điều tra rồi sao? Đứa bé vẫn là con của cậu, cậu căn bản không xứng với A Phong!"

Quách Dư Thành chỉ cảm thấy lời này của Lâm Dương thật giống lời mà Lâm Phong nói với anh mấy đêm trước.

Anh vốn cảm thấy chuyện này có rất nhiều nghi hoặc, nên cũng không cho phép bản thân mình tuyệt vọng chán nản quá lâu. Anh cho rằng chỉ có nỗ lực tìm ra sự thật đằng sau chuyện này, anh mới có thể khiến mọi người tin mình.

Lâm Dương quan sát Quách Dư Thành, cảm thấy gương mặt anh tiều tụy xanh xao hẳn đi, đôi mắt sâu thằm của anh thâm quầng lên, dường như đã trải qua một đoạn thời gian khó khăn.

"Coi như đêm hôm đó cậu uống say không cản nổi mình đi." Lâm Dương giọng nói vẫn gắt gao, đay nghiến. "Nhưng cậu và Phong không thể đâu. Lâm gia sẽ đơn phương từ hôn, cậu sau này không cần liên quan đến Phong nữa.

"Lâm thiếu, không thể đâu." Quách Dư Thành cười nhạt. "Thiếu phu nhân của Quách gia chỉ có thể là cô ấy."

"Cậu mơ tưởng vừa thôi!" Lâm Dương liếc anh, thái độ khinh thường. Đúng lúc này điện thoại trong túi anh rung lên, anh chẳng buồn để ý đến Quách Dư Thành nữa, rút ra nghe máy.

Là điện thoại từ quản gia của nhà anh. Anh vừa trượt lên, đầu bên kia đã vang ầm lên. "Thiếu gia, cậu mau về đi. Đại tiểu thư sắp phát điên lên rồi!"

"Có chuyện gì?"

"Lão gia tìm được cho đại tiểu thư một vị hôn phu khác, đại tiểu thư không chịu nên đập phá đồ đạc, vô cùng mất kiểm soát."

Lâm Dương nghe thấy, đôi mày khẽ nhíu lại. Sau đó anh liền cố ý bật loa ngoài, nghiêm giọng. "Cô có biết hôn phu của Phong là ai không?"

"Thưa có. Là đại thiếu gia của Đổng gia, Đổng Trình Tranh, cũng là tổng tài của tập đoàn công nghệ điện tử D.Empire."

Quách Dư Thành trợn ngược mắt, bàn tay anh bất giác mà cuộn chặt lại.

"Ồ, hóa ra là Đổng tổng, cha vậy mà tìm được một người tốt như thế." Nụ cười của Lâm Dương dần trở nên thâm trầm. "Đợi đó, tôi sẽ về ngay."

Lâm Dương ngắt máy, cất đi rồi quay sang Quách Dư Thành còn đang đứng im như trời trồng, lắc đầu.

"Quách thiếu nghe rồi chứ? Đối phương là Đổng thiếu gia Đổng Trình Tranh, thế lực của Đổng gia bành trướng ở châu Á, D.Empire nằm trong top 5 tập đoàn lớn nhất thế giới. Vậy nên, hy vọng Quách thiếu triệt để rời xa Phong, đừng để con bé phải đau lòng vì cậu nữa."

Lâm Dương vẻ mặt phức tạp vô cùng, quay lưng rời đi. Quách Dư Thành trân trối nhìn theo, lát sau bất lực nhìn Lâm Dương mà nói. "Lâm thiếu, anh cũng yêu một cô gái, sẽ có một ngày anh hiểu được tâm trạng của tôi thôi."

Bàn tay của Lâm Dương cuộn chặt lại thành quyền, vì lời nói này của anh mà chột dạ. Răng anh khẽ nghiến nhẹ, rồi coi như chưa nghe thấy gì mà vội rời đi...