Chương 49: Valentine của sự tan vỡ

"Phó tổng Lâm! Này! Phong!" Lâm Dương gọi mãi không thấy cô trả lời, phải lay đến tận vai, vẫn còn thấy cô ngây ra như trời trồng. "Đoàn tiên sinh hỏi em kìa."

Lâm Phong mới giật mình trở về với thực tại, luốn cuống. "À vâng, nếu ngài thắc mắc về mức độ khả thi của những tiêu chí này, AG cam kết là..."

"Phó tổng Lâm, chúng ta đã xong phần đó rồi." Lâm Dương hắng giọng.

"A, xin lỗi..."

"Haha, không sao." Người đàn ông kia bật cười, vô cùng thoải mái. "Phó tổng Lâm hẳn là tập trung quá độ rồi, không tránh khỏi có những chuyện khác cần suy nghĩ. Đoàn mỗ tôi không để bụng."

Lâm Phong rối rít xin lỗi, nhưng mà mọi thứ đều theo bản năng, còn bây giờ cô chẳng tài nào suy nghĩ được cái gì nữa, chẳng thấy áy náy, cũng chẳng thấy ngượng ngùng.

...

"Phong, em sao thế hả? Cả ngày hôm nay như người mất hồn, không giống em chút nào." Lâm Dương ngồi vào xe, thắt dây an toàn, lo lắng quay sang cô em gái của mình, giọng điệu có một chút trách mắng. "Hạng mục này vô cùng quan trọng, đến mức cả anh và em cùng phải đi gặp đối tác. May rằng Đoàn tiên sinh không trách em, nhưng giả như ngài ấy khó tính, lại cho rằng tác phong AG không chuyên nghiệp thì sao?"

Lâm Phong cụp mắt xuống, lý nhí. "Em xin lỗi."

Nhưng thái độ của cô không giống như có bận tâm đến lời quở trách của anh, chỉ xin lỗi theo bản năng, rồi thả hồn thẫn thờ ở đâu đó.

Lâm Dương thở dài. "Được rồi, bây giờ anh đưa em đến chỗ Quách Dư Thành đúng không?"

Nghe ba chữ 'Quách Dư Thành' phát ra từ miệng anh, Lâm Phong mới giật mình trở lại với thực tại. Bầu trời đỏ quạch, đã chạng vạng tối, vậy là cũng đã đến giờ hẹn của cô với Quách Dư Thành. Lâm Phong vội lắc đầu. "Không cần, hủy hẹn rồi. Hay Dương, anh cùng em đi ăn tối đi?"

Động tác của Lâm Dương hơi cứng ngắc, anh cười gượng gạo, ấp úng. "Phong, hẹn em tối mai được không? Em biết đấy, hôm nay là Valentine, anh có hẹn với Uyển Uyển..."

Nhìn vẻ mặt áy náy của anh trai mình, Lâm Phong mới nhận ra là mình vừa lỡ lời làm anh khó xử, đành cười trấn an anh. "Không sao không sao, anh đưa em đến trung tâm thương mại đi, em đi shopping một chút."

Lâm Dương gật đầu, mỉm cười dịu dàng. "Ừm, xin lỗi em, để em một mình rồi. Hôm sau anh sẽ đền bù cho em."

Cô lắc đầu bảo không sao, và đúng là không sao thật. Cô không phiền nếu bây giờ cô một mình, bởi tận sâu trong lòng cô đã đủ hụt hẫng và lạnh lẽo lắm rồi...

.

.

.

"Quách thiếu, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ những thứ ngài yêu cầu rồi. Bất kì lúc nào ngài ra hiệu, chúng tôi sẽ bắt đầu." Vị quản lý của nhà hàng kính cẩn đến thưa chuyện với Quách Dư Thành, được cái gật đầu của anh rồi mới rời đi để cho anh một mình.

Quách Dư Thành mỉm cười nhìn bàn ăn được trang trí theo kiểu Pháp, lãng mạn và sang trọng, có cả rượu vang ngon nhất cùng với hoa hồng xanh và nến. Anh nâng chiếc hộp đựng nhẫn lên, viên đá ruby màu đỏ lóe sáng lên dưới ánh trăng yếu ớt, xinh đẹp mê hoặc lòng người.

...

Trung tâm thương mại Lâm Dương đưa Lâm Phong đến lại là nơi mà cô và Quách Dư Thành hẹn hò lần đầu tiên. Cô lướt ngang qua chiếc bàn mà hai người cùng ngồi, lúc đó anh sẽ điềm nhiên chọc tức cô, còn cô thì bất đắc dĩ mặc anh muốn nói gì thì nói.

Lâm Phong đang đứng trong một nơi được gọi là thiên đường của phụ nữ, với hằng ha sa số những bộ váy áo, mĩ phẩm và phụ kiện. Nếu như là stress bình thường, cô rất thích đi mua sắm những thứ mình thích, tiêu tiền vô tội vạ, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ cô không thiết tha bất cứ một thứ gì nữa.

...

"Sao A Phong bây giờ vẫn chưa đến?" Quách Dư Thành sốt ruột nhìn xuống đồng hồ, đã quá giờ hẹn hai tiếng rồi. Vì Lâm Phong bảo với anh rằng trước khi đến đây cô ấy sẽ đi gặp một đối tác quan trọng với Lâm Dương, anh tuy muốn gọi cho cô nhưng sợ sẽ làm phiền cô làm việc.

Anh cứ cầm điện thoại lên, rồi đặt xuống. Chỉ mong cô thật sự bận việc, chứ đừng gặp phải những rắc rối khác.

Thời gian trôi miên man như vô tận...

...

"Tại sao em đã tuyệt đối tin tưởng anh, anh lại đối xử với em như thế?" Lâm Phong nâng một ly rượu mạnh lên uống, trong đầu gần như mù mịt cả đi.

Một anh chàng bartender trẻ tuổi nhìn thấy cô ngồi một mình một góc, lại bị vẻ xinh đẹp quá đỗi kia hấp dẫn, liền không kìm nổi mình bước lại chỗ cô, hạ giọng. "Vị tiểu thư này, hôm nay là lễ tình nhân, người ta không có người yêu thì cũng sẽ ở nhà. Sao cô lại đến đây uống rượu một mình? Có chuyện gì phiền lòng sao?"

Lâm Phong ngẩng đầu dậy, nhìn thấy bartender kia, vô thức tặc lưỡi. "Đàn ông, lại là đàn ông..."

"Cô có vẻ ghét đàn ông?"

"Làm chuyện có lỗi với tôi, lại tỏ vẻ như không biết gì, thì có thể không ghét được hay sao?" Lâm Phong cười nhạt, chua chát và đau đớn, cô nâng ly Vodka mạnh đó lên uống cạn sạch.

Anh chàng kia cầm khăn lau chai rượu, động tác vô cùng tỉ mỉ và chuyên nghiệp, nhưng vẫn nói chuyện với cô, giọng điệu tỏ vẻ cảm thông. "Người ta thường nói người ngoài cuộc tỏ tường hơn người trong cuộc, nhưng tôi thì nghĩ khác, chỉ có người trong cuộc tự mình trải nghiệm thì mới hiểu rõ nhất mọi chuyện. Tiểu thư, cô đã thử trực tiếp hỏi người đó thực hư ra sao chưa?"

Lâm Phong lắc đầu, ngoắc ngoắc tay. "Cho tôi thêm một ly nữa, loại mạnh nhất."

Bartender kia bước lại đối diện cô, chống tay quan sát cô, điềm nhiên từ chối. "Tiểu thư, tôi không bán cho cô nữa. Cô hãy giữ cái đầu tỉnh táo nhất đi tìm anh ta và nói rõ mọi chuyện đi. Hôm nay là lễ tình nhân, hẳn là anh ta đang đợi cô."

Lâm Phong dường như tỉnh lại bởi lời nói này, ngẩng đầu lên, ngây ra một lúc. Rồi cô rút trong ví ra một tờ tiền mặt, đặt lên bàn, vội vàng. "Không cần phụ đâu. Cảm ơn anh nhiều lắm."

Xách túi lên, đôi chân vững trên giày cao gót vội vàng sải bước.

Quách Dư Thành đang đợi cô!

Lâm Phong tự trách mình, cô chính là đang đẩy Quách Dư Thành vào tình thế của cô năm đó.

Tư Mã Vu Thần không một lời liền tự động rời xa cô, dù cô có gặng hỏi như thế nào thì anh cũng chán chường mà bảo rằng anh ghét cô, khiến cho cô dằn vặt về lý do suốt bốn năm. Để rồi cái kết cho cô và Tư Mã Vu Thần là những dở dang được khép lại bởi hai ngã rẽ riêng biệt, chỉ mới gần đây cô mới biết được đáp án đáng tiếc đó.

Quách Dư Thành đang đợi cô một câu trả lời, nếu cô lẳng lặng rời xa cuộc sống của anh, chính là khiến cho anh rơi vào cuộc đời cô những năm qua.

Trên hết, cô muốn tin lời anh nói...

.

.

.

Mười giờ tối...

Cô chạy vội vàng từ trung tâm thương mại kia đến tòa nhà cao tầng mà anh hẹn cô, tuy không xa nhưng cũng mất một đoạn thời gian. Lâm Phong bước vào thang máy, chờ nó chạy hết chiều cao khủng của tòa nhà này cũng thêm mấy phút nữa, nhưng lại khiến cô cảm thấy đằng đẵng vô cùng.

Cuối cùng, Lâm Phong cũng đường hoàng xuất hiện trước mặt anh. Quách Dư Thành như đã đợi cô từ lúc lâu, vừa thấy cô hơi thở ngắt quãng, mồ hôi tứa ra như vừa chạy bộ một quãng dài, lại lo lắng đứng dậy, bước lên, chất giọng sốt sắng. "A Phong, cô xảy ra chuyện gì à? Không phải Lâm Dương đưa cô đến ư?"

Trái với sự lo lắng sốt ruột của Quách Dư Thành, Lâm Phong điềm nhiên gạt anh ra, bước lại bàn tiệc của anh, ngồi xuống.

Quách Dư Thành cảm thấy bộ dạng của cô vô cùng khác lạ, trong lòng không khỏi bất an. Anh toan bảo nhà hàng soạn thức ăn lên. Lâm Phong bình thản lắc đầu. "Nói chuyện trước đã."

Quách Dư Thành liền vẫy tay ra hiệu cho tất cả nhân viên của nhà hàng lui xuống, anh cũng ngồi xuống đối diện cô, nghiêm túc như đang đợi cô nói.

"Quách Dư Thành, 'không bí mật', tôi muốn hỏi anh còn điều gì giấu tôi không?" Lâm Phong nâng ánh mắt như đang van lơi một câu trả lời không khiến cô thất vọng lên nhìn anh, ngữ điệu phức tạp.

"Cô hỏi đi, tôi nhất định không nói dối." Quách Dư Thành vẫn kiên định.

"Được. Hơn chín tháng trước, ở hôn lễ của Tống Tiểu Vi bạn học đại học của anh, đã có chuyện gì?" Lâm Phong nghiêm giọng.

Quách Dư Thành đang nhớ về ngày hôm đó, lát sau sực nhận ra, cơ mặt đanh cứng lại, xám xịt và gượng gạo. Ánh mắt anh cụp xuống, không còn tự tin nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, như đang suy nghĩ đắn đo để đưa ra một câu trả lời thích hợp.

Vẻ mặt này của anh lại khiến cho Lâm Phong đau lòng vô cùng. Cô rút trong túi ra một xấp tài liệu, ném mạnh lên bàn, gắt gao. "Tôi vậy mà nói đúng rồi? Quách Dư Thành, nếu tôi không tra ra, anh định giấu tôi đến bao giờ, định đợi đến khi lừa gạt tôi xong ư?"

"Cái này là..." Quách Dư Thành lật qua lật lại, tiếng giấy va chạm vào nhau sột soạt, mặt anh trắng bệch.

"Xét nghiệm ADN của Lôi Dĩ Hằng. Đứa con chị ta mang thai chính là cốt nhục của anh!" Lâm Phong cười khẩy, anh vậy mà lại có vẻ mặt ngơ ngác như không biết gì.

"Sao có thể?"

"Xét nghiệm hai lần, hai nơi rồi, còn có thể sai sao? Huống chi Giang Chấn còn bị chẩn bệnh rất khó mới có thể sinh được con. Hai người họ lên giường hơn mười năm rồi Lôi Dĩ Hằng còn chưa có thai, vậy mà chỉ cần một đêm với anh vào hôm đó liền có thể sinh con?"

Lạ là, cô không còn mất bình tĩnh như lúc trước nữa, vô cùng bỉnh thản, bình thản đến mức khiến cô ngạc nhiên, tự hỏi không biết rằng đó có phải là tác dụng của một chút rượu trong dạ dày cô không. Vẻ mặt Lâm Phong chán chường và khinh bỉ, lại thờ ơ tới lạnh lẽo, khiến Quách Dư Thành cũng phải sợ thay...

Anh đau đầu, day day trán, cố nhớ lại chuyện hôm đó, sắp xếp lại từ ngữ để đưa ra cho cô một câu trả lời thích hợp.

"A Phong, đêm hôm đó quả thật tôi đã uống say. Hôm đó tôi không từ chối được, say đến mức hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là Lôi Dĩ Hằng ngã vào người tôi. Sáng hôm sau tôi tỉnh giấc, tôi đang ngủ một mình trong một phòng của khách sạn đó, tôi không có ký ức gì về mọi chuyện đêm hôm đó." Quách Dư Thành nắm lấy tay cô, kiên trì giải thích.

"Quách Dư Thành, dù cho anh có cố tình hay vô tình, anh muốn tôi chấp nhận cái gì? Im lặng vờ như không biết, đón con riêng của anh về tự tay nuôi lớn?" Lâm Phong lạnh nhạt gạt phắt tay anh ra, giọng nói muôn phần chua chát và đau khổ. "Hay anh định bảo anh yêu tôi đến mức ngay cả cốt nhục của anh anh cũng không cần?"

Quách Dư Thành đương nhiên không trả lời được câu hỏi này, anh biết Lâm Phong tức giận hoàn toàn là điều dễ hiểu, nếu anh là cô anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ được cho bản thân mình. Đối diện với ánh mắt phức tạp và đau lòng đó của cô, anh muôn phần đau đớn.

Căn bản, anh vẫn không tin đêm hôm đó anh lại qua đêm với Lôi Dĩ Hằng, anh đã say đến thế, sao có thể cùng chị ta trải qua chuyện đó được?

"A Phong, cho tôi thời gian điều tra lại được không?" Quách Dư Thành hạ giọng, giọng điệu giống như đang tìm kiếm một chút hi vọng, dù là tia mỏng manh nhất.

Không đáp ứng được những nỗ lực tìm kiếm hy vọng của anh, Lâm Phong gạt phắt đi, cười nhạt. "Anh định điều tra gì mới được? Điều tra ai hãm hại anh, hay điều tra đêm hôm đó hai người ân ái như thế nào? Đứa bé vẫn thực sự là con anh."

Hơi thở của cô càng ngày càng trở nên khó khăn, trái tim đau đớn tới mức tưởng như có một bàn tay vô hình luồn vào bóp chặt, lồng ngực như bị chặn ngang, lục phủ ngũ tạng như muốn xáo tung lên. Cô không hiểu tại sao cô có thể đau tới mức này, đau gấp mấy lần năm đó Tư Mã Vu Thần rời bỏ cô.

Cô đứng dậy, xách túi xách lên, ngoảnh đầu lại nhìn bao quát nhà hàng. Anh đã chuẩn bị những ngọn nến, những đóa hoa, một bầu không gian lãng mạn và đầy xúc cảm. Cô phóng tầm mắt ra xa, nơi tòa nhà chọc trời Sky Palace đang bước vào giai đoạn xây dựng cuối cùng, trên tầng cao nhất đó vốn sẽ là nơi mà cô và anh sẽ cùng tổ chức hôn lễ hoành tráng hơn tất cả mọi thứ, nhưng dường như số phận lại trêu ngươi cô như vậy...

Hôm nay đáng lẽ ra là một đêm Valentine của sự hạnh phúc và viên mãn, nhưng cuối cùng lại trở thành đêm Valentine của sự tan vỡ...

"Dư Thành, chia tay đi." Lâm Phong tuyệt vọng nhìn anh, giọng nghẹn cứng. "Hôn ước cũng hủy nữa..."

Đôi mắt của cô đỏ quạch, hằn lên những tia máu đỏ tươi và ngập tràn đau đớn, từ đó một giọt lệ trong suốt chầm chậm rơi xuống, men dọc gò má cao vút của cô, để rồi lúc rời khỏi mặt liền hoá thành những tinh thể nhỏ vỡ ra và biến mất...

Quách Dư Thành đau đớn bước lên, nhìn một người phụ nữ quá mạnh mẽ đến mức không cho phép mình rơi nước mắt. Lần đầu tiên anh chứng kiến Lâm Phong rơi nước mắt là lúc ở hôn lễ của Tư Mã Vu Thần, lúc đó anh đã vô cùng không cam tâm, tự nhủ rằng lần tiếp theo cô khóc sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc ở hôn lễ của hai người. Không ngờ bây giờ, cô thật sự chảy lệ vì anh, là giọt lệ khi nói ra hai chữ 'chia tay'...

Anh chưa kịp nói lời nào, cô đã nhanh chóng cắt ngang.

"Hôm nay đến đây là để cho anh câu trả lời của tôi. Được rồi, Quách Dư Thành, tôi yêu anh, tôi chính là đã yêu anh nhiều hơn những gì tôi có thể tưởng tượng." Giọng cô nghẹn cứng, đôi môi nhoẻn cười, cô cười dài trong làn nước mắt, một vẻ mặt u uất, thê lương và ám ảnh. "Nhưng tôi không thể cùng anh kết hôn được, không thể cùng anh đi hết phần đường còn lại nữa rồi..."