“Đám người bên trong thành nghe đây, không mau thả con gái ta ra, nếu không ta sẽ san bằng nơi này.” - Chiêu Minh Vương trên lưng ngựa, tay hướng thanh đại đao của mình về phía Cổ thành mà hét lớn.
Từ phía bên trên tường thành, Đại Mã bước ra từ phía bên trong, tay hắn giương cung bắn thẳng về phía quân nhà Trần. Mũi tên găm thẳng vào cờ hiệu, làm gãy đôi lá cờ và đây chẳng khác nào lời thách thức của hắn gửi đến Chiêu Minh Vương và quân nhà Trần.
“Vị đại vương dưới thành kia, ngài có nghe thấy âm thanh gì không? Lại gần đây mà nghe này.”
Chiêu Minh Vương thúc ngựa từ từ bước về phía trước, tiếng gươm dao va vào nhau loảng choảng ở phía sau cổng thành, khói thì mù mịt, dường như trận chiến đằng sau cổng thành đấy đang rất ác liệt.
“Đây mà món quà ta dành tặng ngài vì ngài đã thất hẹn với ta. Tuy ta thấy không được thoải mái nhưng không thể nào thất lễ với ngài như vậy được.”
Thì ra, từ trước đó, Đại Mã đã phát giác được Phan Đông đã lẻn vào bên trong Cổ thành từ lâu, hắn cùng với 4 thuộc hạ của mình “tương kế tựu kế” kéo tất cả xuống cái bẫy mà hắn ta đã giăng ra từ sớm.
“Ngươi muốn gì? Mau thả bọn họ ra!!!” - Chiêu Minh Vương hướng mũi kiếm về phía Đại Mã và hét lớn.
“Ngài cứ bình tĩnh, ta có một bất ngờ muốn dành cho ngài. Chẳng phải ngài muốn biết chúng ta là ai hay sao? Quân đâu!!!!”
Ngay sau tiếng hô lớn của Đại Mã, từ phía trên cổng thành xuất hiện tầng tầng lớp lớp binh sĩ với đầy đủ binh khí, ước chừng gần cả ngàn lính chứ chẳng phải ít. Và đỉnh điểm của màn thị uy sức mạnh đó chính là một câu nói đồng thanh.
“Đại Nguyên muôn năm, Đại Hãn vạn tuế.”
Ngay lúc này, cờ hiệu có chữ “Nguyên” cuối cùng cũng đã lộ diện. Tòa thành này đã bị khống chế từ lâu bởi đám người từ phương Bắc. Nay quân nhà Trần kéo đến cũng là lúc bọn chúng lộ ra thân phận thật sự.
“Sao nào, Chiêu Minh Vương? Ngài thấy bất ngờ này như thế nào?”
“Thì ra là lũ người phương Bắc. Hôm nay, ta sẽ xóa sổ các ngươi, san bằng Cổ thành này.”
“Đừng đừng, ngài quên rằng trong tay ta còn ai à?” - Đại Mã cười một cách ngạo mạn, quay lưng bước vào bên trong.
Lúc này, ở phía bên trong Cổ thành, đám người Phan Đông bị ép chặt vào trong cổng thành vì lực lượng của đối phương quá đông đảo, sức lực thì có hạn chưa tính thời tiết khô nóng khiến cho ai nấy đều mệt lử. Họ trông như những con cừu non bé nhỏ trước vòng vây của đám chó sói hung tợn.
“Đông đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Tứ đại hộ pháp” cũng không ngừng lên tiếng hăm dọa đám người đang co ro kia, từ binh đao, nay bọn chúng chuyển sang tâm lý chiến để làm lung lay ý chí của Phan Đông. Nhưng người mà bọn chúng đang đối mặt không phải là dạng tầm thường.
“Nam và A Tiêu, hai cậu ra đằng sau, khi nào tôi ra hiệu thì lập tức nhanh chóng mở cổng thành và mở đường thoát thân. Tôi và Anh Di sẽ yểm trợ. Nhưng mà nãy giờ cậu không thấy thiếu thiếu gì đó hả Nam?”
“Đúng rồi, Đinh Vũ đâu?”
Lúc này, mọi người mới nhận ra, Đinh nhị thiếu gia giàu nức tiếng kinh thành vắng mặt từ nãy đến giờ, Từ lúc bị Bạch Hổ phát hiện đang ẩn nấu trong tiệm trà thì đã không còn thấy bóng dáng cậu ta.
“Tôi sẽ cho cậu thấy cậu ấy. Nhưng trước tiên hai cậu mau ra đằng sau đi, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian để hai cậu mở cổng thành.”
Nam và A Tiêu lẻn ra phía sau, dùng con dao găm sắt nhọn trên tay, nhân lúc Đông lợi dụng đám người Bạch Hổ để cố gắng chẻ thanh chắn ngang cổng thành.
“Hai tên kia đi đâu vậy? Sắp chết đến nơi rồi mà ở đó mà bày trò.” - Bạch Hổ cười nhếch mép, vừa nói vừa cười đùa về phía Phan Đông.
Nhưng với một người như Đông, trò khích tướng của Bạch Hổ chẳng qua chỉ là trò trẻ con đối với anh nên anh tỏ ra bình tĩnh mà đáp lời lại Bạch Hổ.
“Bọn ta chuẩn bị sẵn món quà dành cho các ngươi. Các ngươi đợi đó mà nhận.”
“Hứ, các ngươi bây giờ như các nằm trên thớt, lấy cái gì mà chống lại bọn ta. Thôi đừng làm trò nữa, mau đưa tay ra chịu trói đi, đại gia đây sẽ cho các ngươi toàn thây.”
“Ha, ha, ha.” - Đông cười lớn, nhấc thanh kiếm của mình, tiến về phía trước.
“Ngươi cười cái gì?” - Bạch Hổ chùn bước.
“Không có gì, chẳng qua là đây là lần đầu tiên gặp mặt, vị đại gia trên kia đã tặng cho đại vương một món quà rồi, thì ta cũng phải tặng lại cho ngài ấy một món quà khác để đáp lễ chứ.”
Trong vẻ mặt đắc chí của Đông, Bạch Hổ từ một tên ngông cuồng bỗng chốc biến đổi sắc mặt, sợ sệt, run rẩy và có phần e dè trước cái thần thái ấy của Phan Đông. Thậm chí, một mình Đông cũng đã lấn át được cả “Tứ đại hộ pháp”.
Trên tường thành, Đại Mã vỗ tay trước sự tự tin đấy của Đông, từ từ hắn ta bước xuống, đứng trước mặt anh và buông ra những lời thách thức.
“Ta chống mắt lên xem, các ngươi sẽ làm gì đẩ giãy đây. Ha ha ha ha.”
Như được “buff” thêm sức mạnh từ chủ công của mình, đám người vừa cười lớn, vừa tỏ thái độ khinh thường Đông. Đông chỉ đứng đó, hiên ngang nở một nụ cười khinh thường hướng thẳng về đám người trước mặt.
“Được, nếu đã như vậy, ta không khách sáo nữa. Đại Mã đại nhân, mời ngài nhận quà.”
Giữa những tràng cười không ngớt của đám người Đại Mã, tiếng huýt sáo của Nam từ phía cổng thành như muốn báo hiệu nhiệm vụ của anh đã hoàn thành và giờ đến Đông ra tay.
Đông bước về phía trước, hai tay anh đưa lên, hướng về phía ánh mặt trời. Miệng anh bắt đầu lẩm bẩm một thứ gì đó và kết thúc bởi một tiếng hét lớn.
“Trời cao có mắt, họa ai người đó nhận.”
Ngay sau tiếng hét lớn ấy, hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên từ phía những ngôi nhà bỏ hoang phía sau đám người Đại Mã. Tiếng nổ dồn dập đến mức, từ xa cũng có thể cảm nhận được sức công phá của nó. Tiếng nổ này vừa dứt, tiếng nổ khác lại vang lên ngay sau đó.
Từng căn nhà liên tiếp nhau đổ sập xuống, làm rung chuyển cả một vùng rộng lớn như một trận động đất đang diễn ra ở đây vậy. Thậm chí, thành trì tưởng như kiên cố kia vẫn bị ảnh hưởng mặc dù chỉ phải nhận ảnh hưởng từ vụ nổ.
Khói bay ngút trời, che lấp cả bầu trời.
“Chúng ta bị gài bẫy rồi, mau kiếm bọn chúng ra đây cho ta mau lên.”
“Tứ đại hộ pháp” xông ra khỏi đám khói xám xịt ấy theo một đường thẳng để đuổi theo Đông nhưng vừa ra khỏi đám khói là một hình ảnh khiến cả 4 tên phải chùn bước.
Cổng thảnh đã mở rộng cửa, từ xa xa, Chiêu Minh Vương oai nghiêm, thúc ngựa xông về phía Cổ thành.
“Xông lên!!! San bằng nơi này cho ta.”
Tiếng hô của ba quân làm bọn người Đại Mã run rẩy, tháo chạy tán loạn, mặc cho tên chỉ huy cố gắng gào lên như thế nào. Nhưng tất cả chỉ còn là những sự tuyệt vọng mà thôi.
Đại quân nhà Trần mỗi lúc một gần, sự đắc chí kia cũng theo đó mà tan biến đổi lại là sự sợ hãi bao trùm trên khuôn mặt của Đại Mã…