Chương 24: Chương 24

Ngay lúc này, ở một nơi nào đó trong Cổ thành. Một cuộc gặp bất thường giữa những người đứng đầu Cổ thành bàn về sự xuất hiện ngoài dự tính của quân nhà Trần ở phía ngoài thành.

Cuộc gặp này giữa 4 tên đứng đầu “Tứ đại hộ pháp” là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ và người chỉ huy 4 tên này không ai khác chính là Đại Mã. Nếu như Thanh Long và Bạch Hổ là những tên mạnh về thể chất khi có thể dễ dàng một chọi mười thì Chu Tước và Huyền Vũ lại là những người đưa ra cho Đại Mã kế sách.

Còn nguồn gốc và thân thể của đám này thì chẳng ai biết và chẳng ai hay vì từ khi đám người này đến Cổ thành cách đây vài tháng, một cọng cỏ còn không mọc được chứ đừng nói gì đến người sống ở đây để biết bọn chúng là ai.

“Tên vô dụng. Ta bảo ngươi bắt cóc đại tiểu thư Đinh gia để uy hiếp hắn. Ngươi lại bắt nhầm lệnh ái của Chiêu Minh Vương nhà Trần, để hắn mang quân bao vây thành như bây giờ.”

Sự bực tức của Đại Mãi trút lên đầu Bạch Hổ vì bắt nhầm người. Đến mức nếu như những người kia không can ngăn thì đòn roi lên người Bạch Hổ là điều không thể tránh khỏi.

“Thưa chủ nhân, điều lúc này chúng ta cần làm đó chính là xử lí đứa con gái kia và tìm đường thoái lui.” - Chu Tước đứng dậy đưa ra kế sách.

“Thanh Long, Huyền Vũ. Ý các ngươi như thế nào?”

“Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ cũng đồng tình với ý kiến của Chu Tước. Điều cần làm bây giờ tìm đường thoái lui để đảm bảo kế hoạch của Chủ công.”

Thì ra đằng sau lưng đám người này là một kế hoạch gì đó, và còn do một người điều khiển toàn bộ đám người này,

Theo kế hoạch của đám người này thì ngày trao trả con tin thì bọn chúng sẽ âm thầm di dời thứ được gọi là “kế hoạch của Chủ công” ra khỏi Cổ thành và chuyển tới một thị trấn bỏ hoang cách đấy không xa.

Và từ trên mái nhà, trong lúc đám người này đang họp thì Nam trong lúc đi tuần tra đã nghe được tất cả kế hoạch của bọn chúng. Anh nhanh chóng quay trở về căn nhà bỏ hoang để nói cho Hắc Phong biết về kế hoạch của đám người Đại Mã.

“Hắc Phong huynh, vậy chúng ta phải làm sao?” - Nam căng thẳng hỏi Hắc Phong vì anh biết rằng đây là một thử thách rất khỏ để hoàn thành được.

Quả đúng là như vậy, vừa giải thoát cho Lan Chi, vừa cứu người đang bị bọn chúng giam giữ và phải phá giải được âm mưu của Đại Mã là điều không thể. Buộc lòng phải chọn bỏ việc tìm ra âm mưu của Đại Mã sang một bên tập trung cứu người.

Trong đêm Nam và Đinh Vũ trốn ra khỏi Cổ thành, nếu như Đinh Vũ liên hệ với quân Trần đang đóng phía ngoài để chuẩn bị một lượng thuốc mê và cả thuốc giải cho những người họ sẽ giải cứu. Còn Nam thì đi mua một số thứ gì đó theo yêu cầu của Hắc Phong.

Đêm thứ hai trốn vào bên trong Cổ thành, Anh Di được đưa theo để có thể thuận lợi khi hành động vì dù sao Anh Di cũng là người có võ công, sẽ có thêm người hỗ trợ.

Họ dành cả đêm để cặm cụi chuẩn bị, thời gian không còn nhiều vì chưa đầy hai canh giờ nữa, mặt trời sẽ sáng, mọi kế hoạch sẽ phải thực hiện xong trước thời khắc mặt trời ló dạ.

Từ một nhóm lớn ban đầu, cả đám người chia thành hai nhóm nhỏ. Nếu như Nam, A Tiêu và Đinh Vũ đi một hướng thì Anh Di và Hắc Phong lại đi theo một hướng. Tất cả hẹn nhau trước khi mặt trời mọc sẽ hội ngộ cùng với nhau ở quán trà trước cổng thành và trốn thoát trước khi đám người Đại Mã phát hiện ra.

Kế hoạch nhanh chóng được triển khai. Hắc Phong lẻn vào bên trong căn nhà hoang, phân tán sự chú ý của đám lính canh để Anh Di cứu Lan Chi và tất cả mọi người bị nhốt trong căn nhà này. Một lượng thuốc mê được Hắc Phong sử dụng để khống chế đám lính canh.

“Hắc Phong huynh, hình như có gì đó không ổn?”

Trong lúc cởi trói cho mọi người thì Anh Di nhận ra một điều gì đó, đánh động cho Hắc Phong biết để đề phòng.

“Ý cô nương là vì sao chúng ta cứu người lại dễ dàng như vậy hay sao?”

Nhưng thời gian không cho phép họ đắn đo mà suy nghĩ, phải nhanh chóng cứu người đi trước khi thuốc mê hết tác dụng. Con đường từ căn nhà hoang đến nơi tập kết với đám người Lê Nam cũng quá dễ dàng vì chẳng có bóng dáng của bất kì lính canh gác nào, khác hẳn với trước đây.

“Tất cả mọi thứ thuận lợi chứ?” - vừa trông thấy Hắc Phong, Lê Nam đã hỏi thăm tình hình của mọi người.

Hắc Phong gật đầu, hỏi về kế hoạch của đám người Lê Nam và nhận được thông tin tích cực từ nhóm Lê Nam.

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát cho thuốc mê hết tác dụng rồi chúng ta sẽ ra khỏi thành. Đinh Vũ, cậu chuẩn bị phát tín hiệu cho đại quân của Chiêu Minh Vương để Ngài ấy chuẩn bị.”

Một canh giờ sau, khi mặt trời đã lên cao quá tường thành. Hắc Phong ra hiệu cho Đinh Vũ bắn pháo lên trời để đại quân của Chiêu Minh Vương bắt đầu tiến công. Và việc lúc này của cả nhóm người là giải quyết đám lính ít ỏi đang canh cổng và thoát ra người trong nửa canh giờ.

“Nhưng Hắc Phong huynh, dường như chúng ta quá thuận lợi rồi không?”

“Tôi cũng thấy vậy nhưng chúng ta không có thời gian để suy nghĩ, nếu như có mai phục thì đó chính là địa điểm tốt nhất. Ta có kế này.”

Hắc Phong nói một cái gì đó vào tai của Lê Nam. Hai người tách nhau ra để kiểm tra những suy luận của Hắc Phong có đúng sự thật hay không.

Lê Nam cùng với Đinh Vũ, A Tiêu cùng tất cả mọi người trốn lên lầu hai của quán trà để quan sát. Còn Anh Di, cô thay hoán đổi y phục của Lan Chi, giả làm Lan Chi cùng Hắc Phong chạy ra ngoài.

Và điều mà Hắc Phong không mong muốn đã xảy ra. Khi vừa ra tới gần cổng thành thì tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng hú hét từ đâu ập tới liên hồi. Khói bụi được tạo ra vì những bước chân của một đám đông khiến xung quanh Hắc Phong và Anh Di mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Và từ trong làn khói mờ mịt ấy, một gã đang đội trên đầu một chiếc mặt nạ Bạch Hổ xông tới như một con hổ đói, húc thẳng vào người Hắc Phong. Nhưng vì quá bất ngờ và tầm nhìn hạn chế, khi kịp nhận ra nguy hiểm thì Hắc Phong cũng chỉ có thể đẩy Anh Di sang một bên mà lãnh trọn cú húc trời giáng ấy của Bạch Hổ.

Và có một thứ gì đó rơi ra sau cú húc ấy của Bạch Hổ - mặt nạ của Hắc Phong.

“Lan Chi tiểu thư, cô đi đâu đấy. Bây giờ cô nên theo tôi đúng không?”

Một tiếng phụ nữ vang lên, Huyền Vũ xuất hiện, nắm lấy cổ tay của Anh Di, lôi cô đi mặc cho cô có chống trả như thế nào.

“Cô cố gắng như vậy để làm gì? Tên cứu cô chắc cũng đã mềm xương rồi còn gì?”

Huyền Vũ giọng mỉa mai, cũng không quên tán thưởng sức mạnh trời cho của Bạch Hổ khi húc bay Hắc Phong trong chớp mắt. Tiếng hò reo vang lên không ngớt, tiếng bước chân mỗi lúc một to hơn, giòn giã hơn.

Nhưng sự hống hách ấy chưa được bao lâu thì từ trong làn khói mù mịt ấy, một con dao găm bay thẳng để cổ tay của Huyền Vũ. Tiếng thét thất thanh vang lên, Anh Di nhân cơ hội đó cũng thoát thân, nhanh tay khống chế Huyền Vũ, uy hiếp đám người Bạch Hổ.

“Hắc Phong huynh, huynh làm tốt lắm.”

Và ngay lúc này, từ trong làn khói ấy, một gương mặt xuất hiện khiến cho Anh Di phải đối diện với một điều mà cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí để đón nhận nó.

Đó chính là Phan Đông - người từ bấy lâu nay sống với thân phận Hắc Phong, từ từ bước ra từ làn khói mù mịt. Cú húc ấy của Bạch Hổ cũng vô tình làm cho thân phận thật của Hắc Phong cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.

Những ai trông thấy cảnh tượng này cũng đều chết cứng người và không giữ được sự xúc động trước sự xuất hiện của Phan Đông.

“Đông đại ca? Tại sao lại là huynh?”

Và từ trên tầng hai của quán trà, Lan Chi nghe được cái tên Phan Đông cũng vội vàng đứng lên, nhìn về phía người đàn ông đang đi ra từ trong làn khói mù mịt. Khuôn mặt của Phan Đông từ từ hiện ra trước mắt cô.

Cô dường như quên đi tất cả, quên đi rằng cô đang trốn sự chú ý của đám người hung tợn dưới kia mà hét lớn lên.

“Đông đại ca!!!!!”

Tiếng hét đó của Lan Chi vô tình thu hút sự chú ý của Bạch Hổ, vị trí của đám người Lê Nam cũng vì thể mà bị lộ. Bạch Hổ hô quân xông tới nhưng bị Anh Di mang Huyền Vũ ra uy hiếp.

“Ngươi tiến một bước nữa, ta sẽ giết cô ta.”

Cũng từ tiếng hét này, một trận đại chiến giữa Phan Đông và Đại Hình bộ cùng “Tứ đại hộ pháp” sẽ nổ ra khi mà đến lúc này Chu Tước và Thanh Long cũng đã tề tựu đông đủ.

Không còn cách nào khác, Huyền Vũ được Anh Di thả ra, đám người Lan Chi cùng Lê Nam cũng đến bên cạnh Phan Đông như một thỏa thuận trao đổi trước khi cuộc chiếc bắt đầu.

“Đông đại ca, tại sao lại là huynh?” - Lan Chi nước mắt ướt đẫm hai gò má, cô chạy đến thật nhanh, ôm lấy Phan Đông thật chặt.

Ai nấy trông thấy Phan Đông đều mừng rỡ, ngay đến chính cả Anh Di cũng không kiềm được sự hạnh phúc mà chạy đến ôm lấy Phan Đông.

“Chuyện dài lắm, xử lí xong vụ này, ta sẽ kể mọi người nghe.”

“Bớt dài dòng đi, các người có bao nhiêu người, xông lên hết đây cho ta.”

Bạch Hổ hung hăng khiêu khích Phan Đông, hắn tỏ ra đắc ý vì cú húc lần trước của hắn khiến Hắc Phong khổ sở như nào nhưng đáp lại hắn lại là vẻ mặt đắc ý của Phan Đông.

“Nam, anh em chúng ta chuẩn bị cuốn bay bọn chúng nào.”

Hai bên xông vào nhau, khói bụi bay mù mịt, tiếng gươm đao va vào nhau loạng choạng nhưng tuyệt nhiên người bên ngoài chẳng ai thấy điều gì diễn ra bên trong làn khói mờ mịt ấy.

Phan Đông như thường lệ, cân Bạch Hổ và Huyền Vũ. Khác với lần trước do bất ngờ nên mới bị Bạch Hổ đánh lén, thì lần này anh đã khiến cả hai gặp khó khăn mặc dù hai tên này không phải là hạng người bình thường.

Anh Di thì tay đôi với Chu Tước - cũng là một nữ khác dưới trướng của Đại Mã. Cả hai có vẻ như ngang tài ngang sức, đánh đến xung quanh mù mịt vẫn chưa bên nào chịu thua bên nào.

Còn Lê Nam thì có vẻ như ăn đứt Thanh Long vì nhìn sơ Lê Nam đã dễ dàng nhìn ra được điểm yếu của Thanh Long.

Cứ thế, cả bốn người đánh nhau bất phân thắng bại. Nhưng khi trận chiến đang đến hồi gây cấn thì tiếng trống, tiếng kèn vang lên từ xa, phía ngoài cổng thành.

“Quân Triều đình đang tới.” - một tên lính hô lớn từ phía trên tường thành.

Lúc này, Chiêu Minh Vương đang tiến quân tiến sát Cổ thành nhưng từ nãy đến giờ Đại Mã đang ở đâu?