Chương 19: Chương 19

“Haizzz” - tiếng thở dài của lão đại phu khiến khung cảnh trở nên im ắng hẳn. Người đang đi thì đứng lại còn người đang làm thì ngưng tay. Tiếng thở dài như báo trước một kết cục không ai mong muốn sẽ xảy ra với Phan Đông.

Ông lặng lẽ đứng dậy, lau hết những vết máu trên người Đông, xoay người về phía sau, ánh mắt của ông lão ngoài thất tuần trong đượm buồn .

“Mọi người vào gặp mặt Đông đại nhân lần cuối đi. Vết thương cũ chưa khỏi, vết thương mới còn nặng dẫn đến suy kiệt, xuất huyết. Lão thần đã cố gắng hết sức rồi. Mong Phạm đại nhân lượng thứ” - Lão đại phu đến trước mặt Phạm Ngũ Lão, cúi gập người.

Lời nói đó của lão đại phu như một tiếng sét đánh qua tai với tất cả những người hiện diện ở đó vào ngay thời điểm đó. Lan Chi và Anh Di không thể tin những gì lão đại phu đang nói. Họ gần như chết lặng, dìu lẫn nhau vào bên trong phòng, đến bên cạnh giường Đông đang nằm đó.

Đông nằm đó, hơi thở của anh không còn được như bình thường. Nhưng tâm trí, thần thái của anh vẫn rất bình như chưa từng có vết thương nào ảnh hưởng đến anh.

“Mọi người bị làm sao vậy. Tôi có bị làm sao đâu, vẫn còn nhìn thấy mọi người đó thôi. Sao mặt ai nấy đều trông khó coi vậy” - Đông nở một nụ cười.

Anh nhìn một lượt những người có mặt ở đây, không thiếu một ai, những người anh quen biết ở đây đều có mặt. Mắt ai nấy đều đỏ hoe, nhưng Đông lại là người trấn an tất cả mọi người.

“Phạm huynh. Tuy thời gian quen biết huynh chưa nhiều nhưng bản thân đệ rất kính phục huynh. Sau này huynh phải khiến đám người Nguyên kia không bao giờ có thể bước chân vào Đại Việt của chúng ta dù chỉ là một bước. Huynh thay đệ chăm sóc Nam, A Tiêu, Đinh Vũ và hai cô nương ngốc ở đằng kia nhé”

“Nam và A Tiêu. Hai cậu là hai huynh đệ tốt nhất của tôi. Thời gian tới đây Đại Hình Bộ sẽ giao lại cho hai cậu rồi. Hãy nhớ dân là gốc, cho dù có chuyện gì xảy ra thì bá tánh luôn là gốc. Nhớ giữ gìn sức khỏe, không có tôi ở đây các cậu không được lơ là chuyện rèn luyện để giúp Phạm huynh đâu đó”.

“Đinh Vũ, tuy thời gian quen biết cậu chưa lâu nhưng tôi nhìn thấy cậu là người tốt. Rất vui vì được quen biết mội người bằng hữu như cậu”.

Cuối cùng, Đông hướng mắt về phía cả Lan Chi đang khóc thút thít phía sau Nam và Anh Di đang cố gắng kìm nén những cảm xúc thật của bản thân.

“Hai cô nương đó, lại đây, tôi có món quà tặng cho hai cô”

Đông bảo Nam lấy trong bộ hỉ phục của anh lấy ra hai món quà. Hướng ánh mắt của mình về phía Anh Di.

“Đây là chiếc lược gỗ tôi khắc tặng cô nương. Cô nương là một cô nương tốt. Tôi hi vọng cô nương sẽ tìm thấy được sự tự do của mình, ước mơ của mình. Không còn phải sống chui sống nhủi, nay đây mai đó nữa.”

Những giọt nước mắt của Anh Di như được “kích hoạt” sau câu nói của Đông. Cô khóc như chưa từng được khóc vậy. Đông nhẹ nhàng xoa đầu của Anh Di.

Đến Lan Chi, anh tặng cô con dao găm anh luôn mang theo bên mình từ thời hiện đại cho đến khi xuyên không về thời Trần.

“Con dao này luôn đi bên tôi trong mấy năm nay. Hi vọng nó sẽ luôn bảo vệ cô nương. Sau này nếu như tướng công của cô nương dám đối xử không tốt với cô nương, hãy lấy con dao này chém hắn mấy nhát, hắn sẽ không hung dữ với cô nương nữa đâu”.

Đông nói xong, miệng hé nụ cười, gương mặt anh trắng bệch ra, nhăn nhó nhưng vẫn hướng mắt nhìn Lan Chi một hồi lâu.

“Huynh phải mau khỏe lại đi thì tôi mới ăn hiếp huynh được chứ. Huynh cứ nằm đây miết, tôi biết lấy ai để chém chứ” - Lan Chi dụi hai hàng nước mắt.

“Tôi biết tình hình của tôi như thế nào mà. Đời này của cô nương còn dài, đừng chỉ mãi ôm khư khư quá khứ, hãy mở tương lai của mình ra cùng người mà cô nương yêu và sống hạnh phúc hết đời này đi”

Lan Chi tính nói một điều gì đó nhưng bị Đông ngăn lại, anh nhìn lên trần nhà một hồi lâu và nói.

“Phạm huynh, đệ xin phiền huynh một chuyện nữa. Sáng sớm mai, huynh hãy làm cho đệ một chiếc bè nhỏ, đưa ra ngoại thành, thả trên dòng sông Tô Lịch, đệ sẽ nằm trên đó, nhìn trời nhìn mây, tiêu diêu tự tại. Sông đưa đệ đi đâu, đệ sẽ nằm ở đó. Mọi người đừng có làm gì hết cho cầu kì. cứ làm đơn giản vậy thôi.”

Nói xong, Đông nhắm mắt, anh không còn nói thêm lời nào nữa. Lòng anh bỗng trở nên trống trải, nhớ lại những gì mà gần 30 năm cuộc đời anh đã trải qua và cả Tuyết An, cười một cách thanh thản. Cả đêm hôm ấy, cả phủ Phạm Ngũ Lão không một tiếng khóc cũng chẳng có lấy một tiếng nói, tất cả những gì đọng lại là sự im lặng, im lặng như cách mà Đông sẽ ra đi.

Sáng hôm sau.

Như ý nguyện của Đông, một chiếc bè nhỏ được kết đầy hoa được Đinh Vũ và A Tiêu chuẩn bị. Khúc sông Tô Lịch ngay phía ngoài cửa Đông của thành Thăng Long sẽ là nơi “cuộc hành trình mới” của Đông bắt đầu.

Đông lặng lẽ nằm lên chiếc bè ấy, không một tiếng động kể từ giây phút ấy, Đông uống một ngụm rượu cũng là lúc chiếc bè rời khỏi bến.

“Mọi người ở lại bảo trọng, hẹn một ngày không xa chúng ta sẽ gặp lại nhau”

Lúc này, cảm xúc như trào ra, Lan Chi nhảy lên con ngựa của mình, phóng theo chiếc của Đông, Anh Di cũng đi theo ngay phía sau. Nhưng đi không được bao lâu thì ngựa của cả hai không đi tiếp được nữa. Đứng trên bờ, cả hai cô gái chỉ biết đứng nhìn người mình thương càng lúc càng khuất xa.

“Trời xanh mây trắng nắng vàng

Hai dòng nước mắt, nhìn chàng rời xa”

Một sự chia li chưa chắc đã là một sự kết thúc, thế giới vẫn luân hồi, vẫn chuyển động. Biết đâu đó, trên đường đời, người hữu duyên sẽ được gặp lại nhau với những điều mới mẻ mà chính bản thân chúng ta cũng chẳng ngờ được.

Cuộc hành trình của Phan Đông có lẽ như đã kết thúc trên khúc sông Tô Lịch này nhưng một khởi đầu mới biết đâu vẫn đang ở phía trước.

Vì vậy…