“Tinh Kha đại nhân. Thời cơ của chúng ta đã đến rồi” - Bạch Lam từ phía ngoài chạy vào với vẻ mặt hớt hải.
“Có chuyện gì. Ngươi mau nói đi”
“3 ngày nữa. Phủ Phạm Ngũ Lão sẽ tổ chức hôn sự. Cả Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương cũng sẽ có mặt. Cả ba con mồi đều của chúng ta đều có mặt. Đây là thời cơ tốt để chúng ta hành động” - Bạch Lam hồ hởi nói.
Và với một tên hữu dũng vô mưu như Tinh Kha, hắn nhanh chóng tin đó là sự thật. Để chắc chắn hơn về những gì Bạch Lam nói, hắn đã đích thân đến phủ Phạm Ngũ Lão để dò soát và đích thân xác nhận điều này. Vì vậy, kế hoạch ám sát đã được Tinh Kha đưa ra gần như ngay lập tức và không hề mảy may nghi ngờ đây là một cái bẫy mà Đông đã giăng ra sẵn.
“Bạch Thanh lần này cô yểm trợ, ta và Bạch Lam sẽ bắt cóc Phạm Ngũ Lão, dùng hắn làm mổi nhử tóm gọn cả ba”.
Tinh Kha tự tin về sự sắp xếp của mình. Hắn ngay lập tức huy động toàn bộ quân của mình mang đến Đại Việt kèm với đó khá đông Ám Quân đang ẩn nấp tại Thăng Long sau cuộc càn quét lúc trước của nhà Trần. Lần này hắn quyết tâm không để thất bại thêm một lần nào nữa.
3 ngày sau, tại phủ Phạm Ngũ Lão
“Nhanh chân lên, bên kia đưa lồng đèn lên cao chút xíu. Cẩn thận đừng làm rơi bất cứ thứ gì đấy”
Cả mấy ngày nay, thứ tiếng ấy đã rộn ràng khắp phủ Phạm Ngũ Lão. Kẻ đi ra người đi vào không ngớt, tạo ra khung cảnh nhộn nhịp, tấp nập. Cả một phủ rộng lớn được Đinh Vũ phủ một màu đỏ, khung cảnh ấy thật sự tráng lệ.
Ở phía bên trong, tân nương được cả chục người hầu cận trang điểm, búi tóc từ nhiều canh giờ trước. Hôm nay Anh Di trông thật xinh đẹp. Vài canh giờ nữa thôi, cô sẽ khoác lên người bộ hỉ phục thêu phượng bằng chỉ vàng trên nền áo màu đỏ.
Tân lang thì lại không quá cầu kì về mặt hỉ phục nhưng về khí chất thì chẳng thua nam nhân nào của Đại Việt. Dù cho đây cũng chỉ là một hôn sự giả nhưng với Đông, đây là lần thứ hai anh sắm vai “tân lang” thì anh vẫn hồi hộp như hồi đám cưới cùng với Tuyết An.
Nhưng thứ mà anh quan tâm lúc này là những gì sẽ diễn ra sau đây vài canh giờ. Mặc dù Phạm Ngũ Lão đã sắp xếp người cả trong lẫn ngoài hỉ sự nhưng anh nơm nớp không biết sắp tới đây, những gì sẽ xảy ra với đám người Ám Quân kia.
“Các ngươi mau lui ra ngoài đi. Ta có chuyện cần nói với tân nương” - Đông đến trước cửa phòng Anh Di, nhẹ nhàng anh đẩy cửa vào.
Đứng trước mặt anh là một tân nương kiều diễm, lộng lẫy. Đông ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của Anh Di khi cô khoác lên mình bộ hỉ phục đó.
“Đông đại ca, huynh đến đây có việc gì không”
“À đúng rồi. Đây là thứ ở quê nhà tôi, cái này sẽ giúp cô nương tránh được nguy hiểm trong lúc giao đấu với Ám Quân” - Đông lấy ra từ trong tay nải một bộ giáp chống đạn mà anh mang theo khi xuyên không về thời Trần.
Ánh mắt của Anh Di tròn xoe, kinh ngạc không biết thứ gì đang trên tay của Đông. Đông cũng rất nhanh tay mặc bộ giáp đó cho Anh Di rồi khoác lại lớp áo hỉ phục cho cô, sau đó nhanh chóng rời đi khi Anh DI vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tiếng pháo nổ ra linh đình báo hiệu giờ lành đã tới. Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương an tọa trên hai chiếc ghế được đặt trang trọng giữa căn phòng. Hai bên là những cao thủ được Phạm Ngũ Lão sắp xếp.
Hôn sự diễn ra, ai nấy đều trong tư thế sẵn sàng chú ý mọi nhất cứ nhất động. Tiếng nhạc vang lên, tân lang tân nương bước vào trước sự hân hoan của mọi người. Ai nấy đều “đóng tròn vai” vì ở đâu đó, đang có những ánh mắt theo dõi từng cử chi của họ.
“Nhất bái thiên…”
“Hành động”
Chưa kịp dứt câu đầu tiên, từ trong bóng tối, trong những bụi cây, những cái bóng áo đen xuất hiện, xông thẳng vào phía bên trong. Lúc này Tinh Kha xuất hiện.
“Hôm nay sẽ là ngày tàn của các ngươi. Vì Đại Nguyên, vì Bệ hạ, Xông lên!!!!!”
Đúng như dự đoán, một trận chém giết đã diễn ra. Những người một giây trước đây còn đang hoan hỉ, nay tháo lớp “mặt nạ” trở thành những cao thủ, cùng sống cùng chết với đám người Ám Quân.
Nhưng với số lượng đông hơn hẳn, Ám Quân ban đầu chiếm được ưu thế nhưng đó là vì quân của Phạm Ngũ Lão chưa xuất hiện.
“Lão Phạm ta tới đây” - Từ phía ngoài, tiếng hét lớn của Phạm Ngũ Lão như tiếng sét đánh ngang tai Tinh Kha.
Ngay lúc này, khung cảnh xung quanh đã rất hỗn loạn, Ám Quân chết nhiều không đếm hết. Nhân cơ hội này, Tinh Kha nhanh tay bắt cóc Đông và cả Anh Di. Những tên Ám Quân còn lại cố gắng mở con đường máu cho Đông cùng Bạch Lam thoát thân bằng cửa sau của hậu viện. Phạm Ngũ Lão đuổi theo nhưng bị những mũi tên của Bạch Thanh chặn lại.
Tinh Kha lẩn vào bên trong bóng tối, nhanh chóng biến mất trước mắt Phạm Ngũ Lão. Ám Quân lần đây mất gần như toàn bộ lực lượng, chỉ may mắn chưa tới 2 phần là còn sống nhưng đa phần là bị thương.
Đúng như kế hoạch, Tinh Kha mang Đông và Anh Di đến căn nhà đối diện Đại Hình Bộ. Hắn trói họ trong một góc của căn phòng nhỏ phía sau bếp.
“Đã lâu không gặp. Anh Di cô nương. Có vẻ như cuộc sống của cô nương ở đây thật sự tốt nhỉ. Uổng công Thiết đại nhân nuôi nấng ngươi bao nhiêu năm nay. Ngươi lại ăn cháo đá bát, tiếp tay cho đám người này giăng bẫy ta” - Tinh Kha mặt chạm mặt Anh Di, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí và tức giận.
“Ngươi đừng làm gì cô nương ấy. Có giỏi thì nhắm vào ta đây này” - Đông giận dữ hét lớn, nhổ nước bọt vào mặt của Tinh Kha như chọc tức hắn.
Tinh Kha chuyển ánh mắt hận thù ấy sang Đông. Dường như hắn muốn làm gì đó bất lợi cho Đông.
“Ngươi tên là Phan Đông. Chính ngươi hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của Đại Nguyên ta.” - Tinh Kha cho Đông một đấm rõ mạnh ngay vết thương chưa khỏi của anh.
“Ta nói cho ngươi biết. Cho dù ngươi có làm gì, ngày hôm nay ta có sống sót mà trở ra ngoài được hay không thì nhà Nguyên của các ngươi sẽ chẳng bao giờ thắng được Đại Việt của chúng ta đâu” - Đông mặc dù rất đau sau cú đấm đó, máu cũng đã chảy ra từ vết thương vẫn còn chưa lành hẳn của anh, nhưng anh vẫn thốt lên những lời khiến cho cơn tức giận của Tinh Kha trở nên ngày một lớn hơn.
Hắn lấy roi da, đánh liên tiếp vào người Đông trước ánh mắt lo lắng, sợ hãi của Anh Di. Cô thét lên trong vô vọng nhưng cô càng hét, Tinh Kha lại càng mạnh tay.
“Được, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sức mạnh của Đại Nguyên ta” - Tinh Kha lấy thanh đao của Bạch Lam, hướng thẳng người Đông mà đâm.
Nhưng khi thanh đao gần chạm đến người Đông thì Bạch Thanh từ bên ngoài chạy vào.
“Tinh Kha đại nhân, bọn nhà Trần đã đuổi đến đây rồi. Chúng ta mau trốn thôi, bọn chúng sắp bao vây chúng ta rồi”
“Khốn kiếp. Coi như hôm nay ngươi may mắn, mau đưa con ả kia đi. Các ngươi mau theo ta” - Tinh Kha sắc khi trở nên căng thẳng, hắn bỏ lại Đông và mang Anh Di đi.
Lúc này, Phạm Ngũ Lão dẫn người xông vào thì đám người Tinh Kha đã trốn đi mất rồi, còn Đông thì bị đánh nhừ tử nhưng anh vẫn cố gắng nói điều gì đó cho Phạm Ngũ Lão.
“Mau cứu Anh Di, chúng bắt cô nương ấy đi rồi”.
“Mau phong tỏa thành Thăng Long. A Tiêu, Đinh Vũ, hai cậu vào đây dìu Đông huynh đệ, chúng ta đuổi theo.”
Phạm Ngũ Lão dẫn quân đuổi theo hướng cổng Bắc của thành Thăng Long. Rất nhanh chóng, chỉ sau chưa tới nửa canh giờ, đám người của Tinh Kha đã bị bao vây ngay khi vừa chuẩn bị vượt qua cửa Đông của thành.
Thì ra trước đó, vì lo ngại sẽ điều bất trắc xảy ra với Anh Di, ngay trước lễ thành hôn, Đông đã đưa cho Anh Di một hộp phấn thơm của phụ nữ Đại Việt, dặn cô nếu như chúng bắt cóc phải cô thì rải phấn trên suốt dọc đường đi. Chính những ám hiệu này của Anh Di mà Phạm Ngũ Lão rất nhanh chóng đã bao vây Tinh Kha cùng đám người Ám Quân.
Đến đây biết đã cùng đường, Tinh Kha mang Anh Di ra uy hiếp hòng tìm cơ hội thoát thân.
“Các ngươi mau tránh ra. Nếu không ta sẽ một đao giết chết cô ta” - Tinh Kha ta khống chế Anh Di, tay đưa đao kề ngang cổ của cô.
“Các ngươi nghĩ có thể thoát khỏi nơi đây hay sao. Cho dù các ngươi giết chết Anh Di thì các ngươi có thể thoát khỏi đây hay sao” - Phạm Ngũ Lão ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng đáp trả lời uy hiếp đó của Tinh Kha.
“Ta không quan tâm, nếu như có chết thì đứa phản đồ này cũng phải chết theo ta. Ta có chết cũng phải kéo cô ta đi theo” - Tinh Kha biết sự quan trọng của Anh Di nên hắn cũng không ngại mà lấy cô ra làm vật thế thân.
Phạm Ngũ Lão cũng vì vậy mà có phần chần chừ. Nhưng trong đám đông ấy, xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
“Ngươi cứ thử động đến cô nương ấy đi” - Đông từ phía sau đám đông xuất hiện như “top star”, lạnh lùng, kiêu ngạo.
Khoảnh khắc ấy có thể nói “cực cool” kiểu người quan trọng luôn xuất hiện cuối cùng. Nhưng sự xuất hiện này hơi lạ. Vì những vết thương mà Tinh Kha gây ra trước đó cho Đông nên anh được Đinh Vũ dìu đi, nhưng thần thái, giọng điệu thì chẳng ảnh hưởng gì cả.
“Một tên yếu đuối như ngươi có thể làm gì được ta chứ. Anh Di đang trong tay ta, ngươi bước lên một bước ta sẽ chém chết cô nương ta” - Tinh Kha vì có được Anh Di trong tay nên tỏ ra không kém cạnh.
“Ngươi yên tâm. cô nương ta chỉ là con cờ trong tay ta thôi. Để tìm ra các ngươi nên ta mới phải lấy lòng cô nương ấy” - Đông thay đổi 180 độ, trở thành một con người kệnh kiệu, “đểu cán”.
Chính Phạm Ngũ Lão cũng không hiểu vì sao Đông lại có thể nói ra những câu như vậy ngay trước mặt Anh Di. Còn Anh Di ngay lúc này, vể mặt đau buồn, hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.
“Quân cờ? Từ xưa đến giờ huynh chỉ coi ta như một quân cờ để lợi dụng ta hay sao” - Anh Di hét lớn lên trong nước mắt. Cô thực sự bị tổn thương vì những lời nói đó của Đông.
“Đúng vậy” - Ánh mắt đểu cáng đó của Đông vẫn không thay đổi khi hướng về phía Anh Di.
Lúc này đây, Tinh Kha nhận thấy sự vô dụng của Anh Di. Hắn đẩy cô ra, tính đâm cho cô một nhát, kết liễu cuộc đời của cô.
Ngay lúc đó, nhận thấy sự bất cẩn của Tinh Kha, Đông xông tới, miệng hét lớn.
“Hành động”
Một tiếng “đoàng” vang lên trong màn đêm, làm giật mình hết cả đám người đang có mặt ở đó. Khi chưa ai biết chuyện gì xảy ra, thì Tinh Kha đã đứng bất động tại chỗ, một lỗ lớn xuất hiện phía trên trán hắn, máu bắn ra tung tóe.
Nam từ phía trên thành đã bắn phát súng quyết định, giải quyết tên Tinh Kha đó. Tinh Kha gục xuống, nhưng thanh đao của hắn cũng đã đâm vào Đông khi anh chạy tới cỗ ngăn cản Tinh Kha đâm Anh Di từ đằng sau.
Tinh Kha và Đông cùng gục xuống, đám người Bạch Thanh và Bạch Lam bị bắt giữ. Đông gục xuống, trên tay Anh Di. Máu chảy ra khắp người của anh.
“Tôi xin lỗi cô, Anh Di. Tôi không coi cô nương là quân cờ. Tôi coi cô là bằng hữu” - Đông gắng gượng nói câu sau cùng với Anh Di rồi ngất đi. Anh Di òa khóc, cô nắm lấy bàn tay của cô đưa lên trên má của mình.
“Huynh không được có chuyện gì đâu đấy. Ta không cho phép huynh xảy ra chuyện”
Đây dường như lần đầu tiên, Anh Di lo lắng cho một người khác ngoài bản thân của cô. Mưa to cũng đột nhiên đổ xuống thành Thăng Long kèm theo đó là những tiếng sét vang trời. Đông được Phạm Ngũ Lão đưa đi, ánh mắt của Anh Di nhìn theo Đông, cô đổ gục, òa khóc nhìn Đông mỗi lúc một xa mình.
Phủ Hưng Đạo Vương.
Dã Tượng mang tin chiến thắng về cho hai vị Đại Vương đang đợi ở phía bên trong phủ.
“Tên người Nguyên đó đã chết, chúng ta bắt được 2 cô nương cận kề với hắn cùng một số tên lính khác. Lần này chúng ta thành công rồi”
“Thật tốt quá. Vậy những người còn lại đâu” - Hưng Đạo Vương ánh mặt hiện rõ sự vui mừng vì tin chiến báo ấy.
“Những người khác đang trên đường trở về đây để báo tin bình an, Nhưng Phan Đông huynh đệ thì” - Nói tới đây, Dã Tượng ấp úng không nói thành lời.
Lan Chi ngay thời điểm đó cũng đang ở trong căn phòng này. Chén trà trên tay cô rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Đông đại ca bị làm sao. Người mau nói cho ta biết đi” - Lan Chi nhào tới, òa khóc hỏi Dã Tượng về tình hình của Đông.
“Phan Đông huynh đệ bị tên người Nguyên đó hành hạ, vết thương cũ chưa lành hẳn thì lại bị rách, vừa rồi còn bị hắn ta đâm cho một nhát. Phạm tướng quân đã đưa huynh ấy về phủ. Sống chết vẫn chưa rõ.”
Nghe tới đây, Anh Di mặt thất thần, miệng cứ ấp a ấp úng “Người nói sao. Không thể nào”
Cô ngã quỵ xuống, chân tay cô cũng không còn vững nữa.
“A Ly mau chuẩn bị xe ngựa, ta phải đến phủ Phạm tướng quân ngay”
Mặc cho Chiêu Minh Vương cố sức ngăn cản vì trời đang mưa to ở ngoài nhưng Lan Chi vẫn cố gắng giãy giụa và chạy đi. Lan Chi dường như cũng không biết phải làm gì nữa. Không cần chờ xe ngựa đến, Lan Chi chạy trong mưa, vừa chạy vừa khóc.
Mưa càng lúc càng to, cả Lan Chi và Anh Di càng lúc càng thấy hình bóng của Đông càng mờ dần trước mặt họ. Anh Di ngày hôm nay đã biết rõ trong lòng cô. Đông quan trọng như thế nào. Còn với Lan Chi, cô sợ rằng sẽ không còn được nhìn thấy Đông thêm một lần nào nữa.
Đông được về phủ Phạm Ngũ Lão trong sự lo lắng của tất cả mọi người. Anh Di và Lan Chi sau đó cũng tới phủ. Trước mặt hai cô là khung cảnh tấp nập kẻ vào người ra, A Tiêu, Lê Nam và Đinh Vũ, mỗi người một góc, ánh mắt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
“Đông đại ca sẽ không sao đúng không” - hai cô gái nhìn nhau, chỉ biết nhìn nhau mà khóc.