Chiều hôm đó, Tống Tiểu Xuyên trực tiếp đi tới phía sau ngọn núi, trên đường đi đương nhiên không thể tránh khỏi những ánh mắt chỉ trỏ.
“Nhìn kìa, thằng nhóc Tống kia sắp lên núi đi săn rồi!”
"Hắn mà biết săn bắn, tôi có thể làm tướng quân!"
“Lần trước ngươi còn nói nếu hắn biết câu cá, thì ngươi sẽ đi đánh hổ!”
“Có gì khác đâu, vẫn chỉ là một con bạc thất bại!”
Hai người phụ nữ trung niên vừa mập vừa đen, tay chống hông, ngực ưỡn ra, càng cãi nhau càng dữ dội. Hai người cứ tranh cãi qua lại, ai cũng không chịu nhường ai.
Lười để ý đến bọn họ, chi bằng để cho mấy bà nhiều chuyện này thấy rõ thực lực thật sự!
Đến sau núi, Tống Tiểu Xuyên trước tiên kiểm tra cái bẫy thú, tạm thời chưa bắt được thỏ, nhưng đã bắt được một con gà rừng. Nhìn cái mào đỏ rực, chắc hẳn là một con gà trống.
Gà trống thật tốt, "eo trắng" của gà trống có tác dụng bổ thận tráng dương, ăn vào có lợi cho đàn ông!
Eo đỏ là thận, Eo trắng chỉ là song kê có một món ăn nổi tiếng gọi là "song kê xào dầu mè", ăn vào hiệu quả thật sự rất tuyệt.
Sau khi tìm được một sợi dây buộc con gà rừng lại, hắn không vội vàng trở về, mà bắt đầu luyện tập bắn cung trong rừng.
Cung tên không dễ sử dụng như nỏ tay, không giống như nỏ dễ dàng thao tác.
Quá trình kéo cung bắn tên, cơ thể luôn ở trong trạng thái phát lực. Chỉ cần cánh tay hơi run, mũi tên đã lệch đi rất nhiều.
Cũng may là ở kiếp trước, công ty thường tổ chức hoạt động tập thể tại câu lạc bộ bắn cung. Mặc dù không thể bắn trúng mười điểm mỗi lần, nhưng bắn được trung bình tám điểm thì vẫn không thành vấn đề.
Vì không có tên sắt, tạm thời chỉ có thể dùng tên tre thay thế. Ưu điểm của tên tre là có thể lấy nguyên liệu ở bất cứ đâu, nhược điểm là sức mạnh không đủ lớn.
Săn thỏ rừng, gà rừng thì còn được, chứ nếu gặp lợn rừng, gấu thì chắc chắn không xuyên nổi thủng lớp da.
Không biết có phải vì cơ thể này có thiên phú cao, hay là kinh nghiệm ở kiếp trước đã phát huy tác dụng.
Sau một thời gian luyện tập, hắn cơ bản có thể bắn trúng thân cây mỗi một lần bắn.
Thân cây Ngô đồng có thể đâm thẳng vào, trong khi thân cây dương sẽ bẻ gãy mũi tên tre. Tống Tiểu Xuyên cũng đã có hiểu biết cơ bản về uy lực của cây cung này.
Có niềm tin vào kỹ năng bắn cung, hắn muốn săn một vài con mồi mới. Hắn cầm cung đi vào trong núi, không hay biết đã đến giữa sườn đồi.
Ở đây cây cối cao lớn rậm rạp, che khuất ánh sáng mặt trời phía trên. Dù là giữa buổi chiều, cũng cảm thấy âm u.
Ban ngày thì chắc không gặp sói đâu nhỉ, nghĩ đến đây thật sự có chút sợ hãi. Hay thôi, vẫn nên cầm con gà rừng về nhà trước đã.
Tống Tiểu Xuyên đang quay đầu trở lại thì nghe thấy tiếng động phát ra từ bụi cỏ.
Hắn ta vội vàng giương căng cung, chuẩn bị cho trận chiến. Nếu mà gặp sói, chắc chắn sẽ là một cuộc chiến khốc liệt.
Bắn bia và thực chiến là hai chuyện khác nhau, khi bắn vào thân cây thì có thể làm một cách thoải mái, nhưng giờ đây chân hắn ta run rẩy vì lo lắng.
Nếu sói lại gần, chỉ còn cách dùng rìu mà liều chết. Nếu không thể đánh bại, thì coi như xong.
Chẳng bao lâu sau, từ trong bụi cỏ ló ra một cái đầu nhỏ, hóa ra là một con thỏ.
Đã lo lắng cả thời gian dài, mồ hôi đổ đầy trán. Thấy là thỏ, hắn ta tự nhiên cũng thả lỏng.
Cung kéo như trăng tròn, trông như một tay thiện xạ, khác hẳn với dáng vẻ lúng túng lúc trước.
Con thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể dùng để ăn được? Nhưng nghĩ đến chút ít lương thực trong nhà, hắn vẫn bắn một mũi tên.
Mũi tên tre “phập” một tiếng cắm vào cổ thỏ, xuyên qua ngay lập tức, khiến nó bị ghim xuống đất.
Sức mạnh có vẻ lớn hơn mình tưởng, lúc nãy bắn vào cây dương, mũi tên dễ dàng gãy, còn tưởng mũi tên tre không tốt.
Thu hoạch cũng không tệ! Trời đã muộn, Tống Tiểu Xuyên nhặt con thỏ, lại lấy con gà rừng buộc lại, vui vẻ mang trên vai đi xuống núi.
Ban đầu định cho đám phụ nữ nhiều chuyện kia xem thành quả, nhưng mà họ đã làm xong việc đồng áng và về nhà rồi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng gọi trong sân: “Ngươi ra ngoài trước, chờ Tiểu Xuyên về rồi nói.”
“Không được, nhà ngươi đã ăn cá rồi, phải trả tiền.”
Tống Tiểu Xuyên đi lại gần, đúng lúc thấy một người đàn ông đang đùn đẩy, nắm lấy tay áo của Tô Tiểu Tiểu.
Người này là kẻ lưu manh nổi tiếng trong làng, tên là Vương Xuân Đình.
Để giúp Tống Tiểu Xuyên mua thuốc, Tô Tiểu Tiểu đã mượn tiền của hắn. Vì nhà gần đây không có tiền, nên tạm thời chưa trả.
“Thả tay ra!”
Giọng quát này khiến Vương Xuân Đình vội vàng buông tay. Quay lại nhìn thấy Tống Tiểu Xuyên, hắn không nhịn được cười.
“Ta cứ tưởng ai, hóa ra là cái tên vô dụng này, nếu ta không buông tay thì ngươi định làm gì ta?”
“Hay là để vợ ngươi ngủ với ta hai đêm, nợ ta sẽ xóa hết, thế nào?” Nói xong lại muốn kéo Tô Tiểu Tiểu.
Trước đây hắn cũng đã quấy rối vài lần, Tống Tiểu Xuyên đều nhắm mắt cho qua, sau đó còn tự trách vợ không giữ gìn, cho cô một trận đòn.
Tô Tiểu Tiểu chỉ có thể dựa vào sức mình, liên tục tránh né.
Nhưng lần này khác, Tống Tiểu Xuyên không nói hai lời đã giương căng cung.
“Vù!”
Một mũi tên bay nhanh tới, lướt qua mặt Vương Xuân Đình rồi cắm thẳng vào khung cửa. Nhìn thấy đầu mũi tên rung rinh, hắn ta toát mồ hôi lạnh.
Nói đùa, nếu mũi tên đó nhắm vào đầu thì giờ này hắn đã gặp Diêm Vương rồi.
“Giết người, giết người, Tống Tiểu Xuyên nợ tiền không trả lại còn muốn giết người diệt khẩu!”
Vương Xuân Đình thấy tình huống không ổn, lập tức nằm xuống đất bắt đầu lăn lộn. Là một tay lừa đảo dày dạn, hắn ta rất quen thuộc với chiêu này.
Bị anh ta làm ầm lên, Tống Tiểu Xuyên cũng cảm thấy hơi ngượng. Không biết từ lúc nào, xung quanh sân đã đầy người. Quả thật, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm.
“Đứng dậy đi, tiền ta sẽ trả chongươi vào ngày mai.”
Dù Tống Tiểu XUyên nói vậy, nhưng Vương Xuân Đình vẫn không có ý định đứng dậy.
“Uống rượu mời không muốn, lại muốn uống phạt,” hắn ta lại giương cung nhắm về phía đó.
Thấy Vương Xuân Đình như thỏ, bỗng nhảy lên, vừa chạy vừa hét: “Nếu ngày mai không trả tiền, ta sẽ kiện lên huyện nha, không tin là không có chỗ nói lý!”
“Ta đã bảo mà, thằng nhóc họ Tống biết săn bắn cô còn không tin, thấy không, con thỏ kia béo quá!”
“Tin rồi, mũi tên vừa rồi thật là oai phong, hắn không sợ bắn trượt giết người à!”
“Cô nghĩ ngày mai hắn có trả được tiền không?”
“Chắc chắn rồi, chỉ riêng con thỏ đó đã có thể bán được bốn năm mươi văn, còn có một con gà rừng nữa.”
“Tôi thấy khó lắm, cậu ta không quan tâm đến việc nợ tiền nhà Vương Xuân Đình đâu.”
Mặc kệ những lời bàn tán của dân làng, Tống Tiểu Xuyên kéo Tô Tiểu Tiểu vào trong nhà, nắm tay cô ấy cẩn thận quan sát: “Nàng không sao chứ, có bị thương không, chỗ nào đau không?”
Có chuyện gì đâu, cảnh bị người ta chặn cửa đòi nợ cô đã thấy nhiều rồi, nếu nói đau thì cũng chỉ do bị người nhà mình đánh thôi.
Tất nhiên Tô Tiểu Tiểu không thể nói ra, dù sao bây giờ quan gia có thể là hồ ly tinh biến thành, hoặc cũng có thể là gấu đen. Dù là yêu quái gì đi nữa, hôm nay đuổi được Vương Xuân Đình trông cũng ngầu phết.
“Ngày mai thật sự có thể trả được tiền không?” Đó mới là câu hỏi cô quan tâm nhất!
“Có, yên tâm! Ngày mai nàng đi nhà dì Ba chơi, ta phải ra ngoài một ngày, về sẽ đảm bảo cho năng ăn ngon uống sướng.”
Tô Tiểu Tiểu nghe vậy nhíu mày, những câu này hắn ta đã nói trước đây, kết quả vào phố huyện lại đi đánh bạc, thua hết vốn liếng.
Tống Tiểu Xuyên không biết cô đang nghĩ gì, vui vẻ nấu một nồi nước sôi, làm thịt gà, nhổ lông, chặt nhỏ rồi cho vào hành gừng và muối bắt đầu hầm. Chẳng bao lâu, một nồi gà hầm thơm phức đã được dọn lên.
Thấy Tô Tiểu Tiểu có vẻ đau lòng, anh ta nói: “Ăn đi, nhà chúng ta không thiếu tiền này đâu.”
Câu nói này hắn ta đã nói vô số lần, nhưng Tô Tiểu Tiểu lại không dám phản bác, chỉ biết cắn một miếng đùi gà, thật sự rất ngon.
Thực tế, Tống Tiểu Xuyên nói thật, một con gà rừng bán được hai mươi văn, cũng không giải quyết được vấn đề gì, thà hắn chưng vài cân rượu trắng mang lên phố huyện bán còn hơn.