Hẹn với Mộng Thuần xong, Giang Ly liền bay đi rời bí cảnh Huyền Diệu, ẩn thân ở cửa bí cảnh nghe được nhiều người khoe mình được Nhân Hoàng chỉ bảo, làm những người vô duyên vào được tầng hai đố kỵ đỏ mắt.
Ai bảo ngươi ham mê tầng thứ nhất, mỹ nữ, quyền thế, thiên tài địa bảo nào so được với một lần Nhân Hoàng chỉ bảo, đây chính là phúc duyên được lợi cả đời!
Đương nhiên, người vào tầng thứ hai đều rất ăn ý không nói chuyện bởi vì mình quá tự cao, không biết lượng sức khiêu chiến Nhân Hoàng bị Nhân Hoàng dạy làm người.
Nghĩ chỉ có Tần Loạn và Tống Dĩnh không sợ nói chuyện này ra, bọn họ đành phải thương lượng làm thế nào hối lộ hai người này.
Tần Loạn thấy mọi người cố ý đánh trống lảng chuyện này liền đoán được suy nghĩ của bọn họ, định bụng ngồi ở cửa quán đợi phí bịt miệng.
Thú vị là Viên Ngũ Hành cũng đến đây, giờ hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh, đứng hàng trung bình trong các môn phái.
Từ khi tạm biệt với Giang Ly hắn dùng hai tháng củng cố tu vi, sau khi bế quan xong nghe nói Đại đệ tử quan môn Tần Loạn nhà mình đến bí cảnh Huyền Diệu, hắn sợ bị môn phái khác khi dễ nên vội vàng chạy tới giữ thể diện.
Sự thật chứng minh Viên Ngũ Hành suy nghĩ nhiều, bởi vì bị Tần Loạn nắm điểm yếu, đệ tử các môn phái bảo vệ Tần Loạn còn không kịp, làm sao bắt nạt hắn được.
“Sư phụ!”
“Tiểu Loạn!”
“Sư phụ người mạnh hơn rồi!”
“Tiểu Loạn con cao hơn rồi!”
Sư đồ hai người xa nhau mười năm nay rốt cuộc gặp nhau, cảnh tượng vô cùng cảm động, hoàn toàn không nhìn ra Tần Loạn coi sư phụ là Tâm ma đánh một trận.
“Tiểu Loạn ta nói với con, ta gặp được Giang Nhân Hoàng ở Thanh Thành!”
“Sư phụ con nói với người, con gặp Giang Nhân Hoàng trong bí cảnh!”
Hai thầy trò vừa thấy mặt liền khoe nhau, đồng thanh nói câu tương tự, cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
“Xem ra ta thật có duyên với hai vị.”
Giang Ly hiện thân chào hỏi hai thầy trò.
Viên Ngũ Hành thấy xung quanh không ai thấy Giang Ly, liền biết Giang Ly đang dùng pháp thuật.
Giang Ly cười ha hả: “Ta tới cũng không có chuyện gì, chỉ là nói một tiếng với các ngươi. Tần Loạn có cơ hội tranh ngôi Nhân Hoàng vị, Viên Ngũ Hành cũng có cơ hội tranh ngôi Nhân Hoàng.”
Thật ra thiên phú Viên Ngũ Hành không tệ, chỉ là tâm tính không tốt, nhưng hắn theo Giang Ly nhìn thấy cả quá trình giải quyết vụ án Ma đạo Giang Nhất Tinh, tâm tính rõ ràng tăng lên, cũng có tư cách cạnh tranh ngôi Nhân Hoàng.
“Không còn chuyện gì nữa, ta đi đây.”
Giang Ly châm lửa xong liền đi, để lại hai thầy trò không khí đầy kỳ quái.
“Sư phụ, đệ tử gần đây có cảm ngộ, muốn ra ngoài trải nghiệm một chuyến, nhưng trong quán không thể không có người, lão gia ngài an vị trấn Thanh Phong quán đi.”
“Tiểu Loạn, vi sư nay đã là cao nhân Nguyên Anh, há chỉ ở trong quán được. Chỉ có du lịch thiên hạ tăng thêm kiến thức, mới có thể tiếp tục đột phá, con ở quán một mình mười năm, nói vậy chắc có cảm tình sâu đậm với Thanh Phong quán, vẫn là con ở lại quán thì tốt hơn.”
“Con mới mười tuổi sư phụ bỏ con một thân một mình trong Thanh Phong quán không thèm quan tâm mười năm trời, câu như vậy sư phụ cũng nói ra được à!”
“Vi sư rời Thanh Phong quán không phải vì tìm kiếm cơ hội đột phá sao? Không thành Nguyên Anh, ai tới hộ đạo cho con!”
Vài ngày sau, Tống Dĩnh hưng phấn chạy đến Thanh Phong quán thì phát hiện cửa đóng chặt, trên cửa dán giấy:
Thầy trò du lịch Cửu Châu, ngày về chưa định.
Tống Dĩnh cũng cáo biệt sư phụ nhà mình, đuổi theo bước chân Tần Loạn.
...
“Tổng kết khen thưởng nhiệm vụ.”
Dù Giang Ly trải qua bao sóng to gió lớn nhưng vừa nghĩ đến sắp có thể tiến vào Tiên giới, liền khó áp chế kích động trong lòng.
Lúc đầu dùng hệ thống bịp bợm này không phải là vì sử dụng chức năng truyền tống không gian tới Tiên giới à.
[Mời kí chủ nhận nhẫn trữ vật năm trăm ô.]
Bởi vì nhẫn trữ vật không thể chứa nhẫn trữ vật nên Giang Ly bỏ nhẫn trữ vật dung lượng mini hệ thống đưa vô ngực, không nhìn nó nữa.
[Mở khóa chức năng nguyên điểm đọc sách, kí chủ có thể tiêu hao nguyên điểm, chạm được bìa sách là có thể nhớ hết nội dung trong đó. Nguyên điểm tiêu hao liên quan tới độ khó của nội dung.]
Giang Ly nghĩ nghĩ, chức năng này hình như có chút hữu dụng, cũng không tính phế, nhưng lúc hắn cần dùng thì không nhiều lắm.
[Mở khóa chức năng truyền tống không gian, kí chủ cần...]
“Đưa ta đến Tiên giới!” Giang Ly nói ra lời đã muốn nói từ lâu.
[Xin kí chủ cung cấp tọa độ Tiên giới.]
“... Hả?”
Giang Ly luôn tự tin về thính lực hoài nghi tai mình có vấn đề nên lặp lại: “Đưa ta đến Tiên giới”
[Xin kí chủ cung cấp tọa độ Tiên giới.]
“Tiên giới rộng lớn như vậy, ta không biết thì thôi, đến ngươi cũng không biết tọa độ à!”
“Mịa nó ta mà biết tọa độ Tiên giới thì tự đi luôn rồi, còn cần ngươi làm gì?!” Giang Ly nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng gầm lên!
Giang Ly bị cái hệ thống rác rưởi chọc tức tóc đen bay bay, một luồng sát khí làm người ta sợ hãi lan rộng, linh khí phạm vi ngàn dặm đều ngưng đọng.
Hắn giận thật rồi.
Từ khi có được hệ thống này là hắn không nhận được đạo cụ hay chức năng hữu dụng gì từ nó.
Cả cái túi quà tân thủ Luyện Khí kỳ, đồ trong cửa hàng còn không đầy đủ bằng mình, mảnh vỡ bản đồ không dùng được, linh khí thì một giọt máu cũng không chịu được mà nổ tung vv....
Hệ thống nghịch tập ?
Có mà hệ thống tăng xông máu !
Giang Ly tức vung ra một quyền đầy giận dữ, không gian xé rách một mảng lớn, bên trong tối om, không biết cách thế giới khác bao nhiêu.
Chỉ cần Giang Ly biết tọa độ không gian thế giới khác, chính hắn có thể từng quyền một đấm tới, không cần chức năng truyền tống không gian gì.
Ban đầu nhờ lão Phật Tu Di sơn tìm kiếm tọa độ Tiên giới, không phải là vì hắn có thể vượt qua hư không.
Tuy nói trong hư không có gió mạnh dòng chảy hỗn loạn vv… uy hiếp làm tu sĩ sợ biến sắc nhưng thứ đó chỉ uy hiếp được Độ Kiếp kỳ, Tiên nhân và Đại Thừa kỳ đều có thể nhục thân vượt qua hư không, không sợ nó.
Giang Ly không dám tùy tiện thử vượt qua hư không tìm kiếm Tiên giới chính là lo mình lạc đường, đến lúc đó không tìm được Tiên giới, Cửu Châu cũng mất tăm, vậy thì thảm.
Không có tọa độ, chuyện này rất có thể xảy ra!
[Kiểm tra được thế giới chưa biết, có muốn truyền tống hay không?]
Bỗng tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên làm Giang Ly sửng sốt, hắn chỉ chỉ cái khe không gian vừa rồi đấm ra, không chắc chắn hỏi: “Phía trước có thế giới khác?”
[Phải. Qua khe nứt, hệ thống kiểm ta được thế giới chưa biết, có muốn truyền tống hay không?]
Ơ? Cái hệ thống này còn có ích đấy nhỉ.
Giang Ly vui vẻ, nói: “Còn truyền tống về lại được không?”
Suy nghĩ cái nết lừa người của hệ thống, Giang Ly phải hỏi thêm một câu, lỡ mình không về được thì chỉ có nước học Robinson, viết một cuốn Nhân Hoàng phiêu lưu ký.
[Hệ thống đã ghi nhớ tọa độ thế giới Cửu Châu, có thể truyền tống trở lại.]
“Vậy còn chờ gì nữa, truyền tống!” Giang Ly vui mừng quá đỗi, lo lắng xua tan, đương nhiên phải đi thế giới khác xem thử, nói không chừng phía trước chính là Tiên giới.
[Nguyên điểm không đủ, không thể truyền tống.]
“Đệt!”