Chương 2: Khi đi trẻ lúc về già, trong thiên hạ ai mà không biết người.

Nhân Hoàng điện Cửu Châu cộng tôn, địa vị siêu nhiên, một trong những chức trách là điều giải thế lực khắp phương, để tránh xảy ra cảnh thế lực tu tiên tử đấu sinh linh đồ thán.

Tu luyện đến điên phong, chỉ một ý nghĩ là có thể nghiêng núi lấp biển, nếu có hai vị tu luyện đến điên phong liều mạng đánh nhau, sẽ mang đến mối nguy có thể tưởng tượng được cho đại lục Cửu Châu.

Trong lịch sử từng có chuyện này, lúc đó lão Nhân hoàng qua đời, Nhân Hoàng mới còn chưa xuất hiện, Cổ giáo và Hoàng triều xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng diễn biến thành xung đột không thể hóa giải. Hai bên giao chiến ra tay không chút nể nang, thổi bay cả nửa Cửu Châu, ai dám can đảm ló đầu ra khuyên nhủ là bị Cổ giáo và Hoàng triều liên thủ tiêu diệt.

Cho đến khi Nhân Hoàng mới Giang Ly kế vị, mang theo ước nguyện chúng sinh, giết Chưởng giáo Cổ giáo và Quốc chủ Hoàng triều thì mới bình ổn trận sát kiếp này của Cửu Châu.

Hoàng triều đại lục Cửu Châu và tông môn nhiều vô số nên cạnh tranh thúc đẩy lẫn nhau, đây là phương châm Nhân Hoàng đời thứ nhất đặt ra, cũng là kết quả mà Nhân Hoàng các đời nhiều lần thôi diễn tính ra được.

Người tu tiên có mặt cầu trường sinh, cũng có mặt dũng mãnh hiếu chiến, cứ áp chế không phải kế sách lâu dài, cần cho tu tiên giả một con đường tranh đấu. Vì vậy Nhân Hoàng điện không chèn ép thế lực khác, ngược lại tạo mọi điều kiện giúp đỡ, khuyến khích những thế lực này cạnh tranh nhau, cũng chính vì vậy thiên tài Cửu Châu lớp lớp, chưa bao giờ cạn.

Cũng chính vì nguyên nhân này, số lượng quốc gia đại lục Cửu Châu mới có thể nhiều đến thế.

Từ hơn một ngàn tiểu quốc, cửu đại Hoàng triều tạo thành kết cấu cơ bản của đại lục.

Có quốc vận vạn năm, lâu dài không suy mới xứng là đại quốc Hoàng triều.

Quê Giang Ly thì nằm ở Hoàng triều Đại Chu. Chỉ là một tòa thành nhỏ không có gì nổi bật ở Hoàng triều Đại Chu. Nằm ở đồng bằng, không có cảnh đẹp sơn thủy, cũng không có linh bảo mạch khoáng. Nếu không phải là quê của Giang Ly, sợ là đến người Hoàng triều Đại Chu cũng không biết có một tòa thành như vậy.

Trong trí nhớ của Giang Ly, người mạnh nhất huyện thành nhỏ cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ.

Mà Giang Nhất Tinh từng có cơ hội đột phá Kim Đan, đương nhiên được coi như là thiên tài ghê gớm.

......

Giang Ly đứng ở cửa thành, sững sờ nhìn Thanh Thành không hề giống chút nào trong ký ức mình.

Thanh Thành từng thấp bé phủ đầy rêu xanh biến mất không còn, thay vào đó là tường thành cao vút xây từ đá tinh cương, đủ để cho bất kỳ dị thú tọa kỵ kích thước nào cũng nhàn nhã vào được cửa thành.

Thiếu niên du hiệp du tẩu giang hồ, phụ mẫu mang con theo dính chút linh khí Nhân Hoàng, người tu hành mong được Nhân Hoàng phù hộ đột phá bình cảnh, tất cả làm Thanh Thành vốn không có gì nổi bật từ thời khắc Giang Ly trở thành Nhân Hoàng bỗng thành một tòa thành vừa khiêm tốn lại đầy nội hàm.

Ngay cả thủ vệ cổng thành cũng là người tu hành Kim Đan kỳ.

Chính vì vậy, cổng thành người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Vừa vào Thanh Thành, đập vào mắt chính là một bức tượng đồng đen to lớn, tượng tạc nam tử diện mạo hiên ngang, trong tay cầm trường kích, mắt nhìn tứ phương, giống như tiên thần tuần tra thế gian.

Chính là Nhân Hoàng Giang Ly.

Lúc đầu còn nghĩ trở về nơi này thì “Trẻ cười, hỏi: Khách từ đâu đến làng?”, ai cũng không biết mình. Giang Ly chỉ đội chiếc mũ rơm, dưới bóng vành mũ rơm chính là dung mạo thật không khác bức tượng đồng.

Ai ngờ hiện thực là “Trong thiên hạ ai mà không biết người”, xung quanh tượng có không ít người đang thăm viếng, Giang Ly còn có thể cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng từ bức tượng truyền đến, hắn nhanh chóng dùng pháp thuật thay đổi hình dạng.

“Làm phiền cho hỏi chút, Giang gia ở chỗ nào vậy?” Giang Ly kéo một người lại hỏi.

Người này trông khá lớn tuổi, đi đường chậm rì rì.

Đương nhiên, thực tế vẫn là Giang Ly lớn hơn.

“Tiểu tử từ chỗ khác tới phải không, dân Thanh Thành ai chẳng biết Giang gia ở ngay trung tâm Thanh Thành, kế bên chính là phủ Thành chủ.” Ông lão cười nói, vươn tay chỉ. “Chính là bên đó.”

Giọng địa phương của ông lão rất nặng, không phải người địa phương thì rất khó hiểu, nhưng Giang Ly vốn là người Thanh Thành nên không có gì là khó.

“Nghe nói trước kia Giang gia chỉ là một gia tộc nhỏ, chỉ ở một góc Thanh Thành. Sau này Giang Nhân Hoàng kế vị, liền không ngừng có tu sĩ tới đây tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân Giang Nhân Hoàng biến mạnh, Giang gia nắm được cơ hội mở rộng hoạt động, thế là trở thành gia tộc lớn nhất Thanh Thành.”

“Tuy Giang gia không chuyển nhà, nhưng theo Thanh Thành mở rộng, vị trí Giang gia cũng dần dần thành nơi trung tâm nhất Thanh Thành.”

Ông lão nhìn chung quanh, thấy xung quanh có nhiều người quá, kéo Giang Ly vào một góc nói nhỏ: “Có tin đồn là, Giang gia khống chế cả Thanh Thành, ngay cả chuyện ai làm thành chủ cũng là Giang gia quyết định.”

“Hoàng triều Đại Chu lấy pháp luật để trị quốc, sao có thể xảy ra chuyện thế được?”

Giang Ly lắc đầu, phủ nhận cách nói của lão.

Hoàng thất Đại Chu giỏi nghiên cứu Thời gian chi đạo, có thể Ngược Dòng Thời Gian, bất kỳ chuyện gì cũng có thể làm rõ sự thật, hắn từng gặp Quốc chủ Đại Chu đời trước và đời nay, đều là nghiêm khắc tuân theo luật pháp, chưa từng đi quá giới hạn, trên làm dưới theo, người phía dưới cũng nên tuân theo pháp luật.

Giang Ly cũng từng tới Đại Chu du lịch, chưa từng thấy phong thổ và quyền thế địa phương nơi này có tranh chấp, quan phủ đứng ra giải quyết cũng là theo sự thật mà phán quyết, không vì người này có quyền thế ở địa phương mà thiên vị.

Trong Cửu đại Hoàng triều chỉ có Hoàng triều Đại Chu là đặc biệt nhất, gắn chặt vận mệnh quốc gia với luật pháp, lấy luật quản lý nước, nếu quốc quân biết có người vi phạm pháp luật mà không trừng phạt, vậy vận mệnh quốc gia sẽ bị ảnh hưởng. Nếu nghiêm trọng, thậm chí vận mệnh quốc gia có thể sẽ ép chết quốc quân!

Những Hoàng triều còn lại đều tôn sùng võ lực, luật pháp là thứ có thể ngoài sáng trong tối, tùy tiện giẫm lên.

Giang gia có thể ảnh hưởng Thành chủ, lời này hắn tin. Nhưng nếu nói muốn cho ai làm cũng được thì cái này không hợp lý.

Giang Ly thấy ông lão biết gì đó, tiếp tục hỏi: “Vậy lão tổ tông Giang gia - Giang Nhất Tinh còn sống không, là tu vi gì?”

“Chuyện này lão không biết.” Ông lão lắc đầu. “Nhưng nếu ngươi muốn tới thăm Giang gia, tốt nhất là đợi hai ngày nữa. Mấy hôm nay là ngày Giang gia tế tổ nên đóng cửa chín ngày, không gặp người ngoài, hôm nay là ngày thứ bảy.”

“Không ngờ lại trúng ngày tế tổ mười năm một lần, không biết số ta xui hay may mắn đây.” Giang Ly bật cười, Giang gia quả thật có truyền thống tế tổ, mười năm một lần, lúc nguyên chủ mình mất chỉ có mười tám tuổi, chỉ từng tế tổ một lần.

Ông lão quái dị nhìn Giang Ly, chầm chậm nói: “Nghe người xưa nói, lúc đầu Giang gia là mười năm một lần. Từ ba trăm năm trước sau khi Giang Nhân Hoàng kế vị, tế tổ mới càng thường xuyên hơn, từ mười năm một lần đến năm năm một lần, sau này đến bây giờ thì một năm một lần.”

Ông lão cung kính hỏi: “Tiền bối tu vi ngài...”

Có thể sống ba trăm năm, tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ.

Giang Ly mỉm cười, không tiếp lời ông lão mà cảm ơn rồi men theo đường đi đến đại trạch Giang gia.

Giang gia đóng chặt cổng, mở ra trận pháp, quả thật là dấu hiệu phong phủ tế tổ.

Tuy có trận pháp bảo vệ, cũng có vài vị tu sĩ Kim Đan kỳ trấn giữ tứ phương, nhưng Giang Ly muốn đi vào vẫn dễ như ăn cháo.

Lấy thân phận Giang Nhân Hoàng đương nhiên sẽ được Giang gia từ trên xuống dưới hoan nghênh, nhưng Giang Ly lại không muốn làm như vậy. Hắn vốn không có hảo cảm với Giang gia.

Năm trăm năm qua từ lúc rời Giang gia, hắn chưa từng trở lại nơi này, mặc dù vậy, Giang gia vẫn lấy hắn làm cờ hiệu làm mưa làm gió ở Thanh Thành, hoàn toàn quên lúc đầu lạnh nhạt ức hiếp nguyên chủ nhân của thân thể này thế nào.

Giờ hắn mà hiện thân, sợ là Giang gia sẽ vui đến muốn bay lên trời rồi nhân cơ hội tuyên truyền bốn phía.

Giang Ly bày đại một pháp thuật ẩn mình, nghênh ngang đi vào Giang gia.