Đại lục Cửu Châu, trên đỉnh núi Tích Lôi.
Mây đen vần vũ, sấm nổ chớp giật, thiên lôi màu đồng đen nhấp nháy trong mây, giống như rồng rắn đang bò phía sau mây đen, như thần như quỷ, thiên uy tích tụ đè nặng như núi cao, người xem kinh hoàng khiếp sợ.
Tiếng sấm ầm ầm giống như trống đánh bên tai, đinh tai nhức óc.
Thiên lôi dồn dập nghiêng xuống, hóa thành dòng điện phóng tới bóng người đứng chắp tay sau lưng trên đỉnh núi Tích Lôi. Bóng người mặc kệ thiên lôi đánh xuống, sừng sững bất động.
Lôi kiếp qua đi, Giang Ly lòng đầy chờ mong nhìn lên bầu trời.
Nhưng bầu trời chỉ là một màu sáng sủa sau khi mây đen biến mất, không có Thang trời thành tiên vàng rực rỡ mà hắn chờ mong.
“Quả nhiên không thể phi thăng được.”
Giang Ly mất mát tự nói, lòng đầy phiền muộn. Đây là lần thứ mười lăm hắn Độ Kiếp thành tiên.
Độ Kiếp phi thăng không phải truyền thuyết xa xôi hư ảo, mà nó có chứng cứ rõ ràng. Bây giờ đại lục Cửu Châu vẫn còn Tiên nhân đạo thống, tiên khí, tiên pháp và những người già đã từng thấy Thang trời thành tiên.
Theo như lời những người già nói, mấy ngàn năm trước đại lục Cửu Châu thường có đại tu sĩ thành tiên, chỉ cần độ qua Thiên kiếp là Tiên giới sẽ đưa Thang trời thành tiên xuống nghênh đón tu sĩ.
Chỉ là không biết vì sao, Tiên giới không còn đưa Thang trời thành tiên xuống nữa, chặt đứt con đường phi thăng, làm vô số đại tu sĩ nắm cổ tay thở dài, âu sầu mà chết.
Giang Ly xuyên đến đại lục Cửu Châu từ 500 năm trước, không có bàn tay vàng gì, dựa vào sự cố gắng, trí tuệ và vận may, vươn lên từ nhỏ bé, vượt qua mọi gian nan hiểm trở, rốt cuộc tu luyện đến cảnh giới cao nhất của đại lục Cửu Châu - Đại Thừa kỳ, trở thành Đương đại Nhân Hoàng, là người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của đại lục Cửu Châu.
Xuyên đến thế giới tu tiên lại không thể phi thăng thật là một chuyện đáng tiếc.
Giang Ly cũng từng nghĩ, nếu mình có bàn tay vàng, ví dụ như hệ thống, hay lão gia gia ở bên mình, có phải sẽ bớt đi nhầm đường hơn chút không.
Ngay sau đó hắn lại thoải mái, giờ nghĩ mấy cái này làm gì, có bàn tay vàng hay không thì cũng đã đứng ở vị trí này rồi. Hơn nữa giờ quay đầu nhìn lại, những con đường nhầm đó sao không phải một lạc thú chứ?
[Kiểm tra đo lường được thông tin kí chủ, Hệ thống Nghịch tập khởi động.]
[Họ tên: Giang Ly]
[Tuổi: 518 tuổi]
[Thân phận: Đương đại Nhân Hoàng]
[Tu vi: Đại Thừa kỳ]
Âm thanh máy móc vang lên bên tai Giang Ly.
Giang Ly theo bản năng mở ra thần thức, bày trạng thái cảnh giác, nhưng khi nghe rõ âm thanh này thì ngẩn người, trong lòng dâng lên không biết là hưng phấn hay bất đắc dĩ, cười mắng:“Cái hệ thống này có phải ngươi đến muộn quá rồi không!”
Cười mắng thì cười mắng, hệ thống vẫn phải mở ra.
[Bổn hệ thống là Hệ thống Nghịch tập, giúp đỡ kí chủ đánh bại tất cả những người khinh thường kí chủ.]
[Mời kí chủ nhận quà tân thủ.]
Nghe được hai từ “Nghịch tập”, trong lòng Giang Ly có cảm giác hơi hơi bất an, nhưng vẫn nén xuống bất an của mình, nói: “Nhận.”
Dứt lời, trước mặt Giang Ly bỗng xuất hiện một đống đồ.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, kiểm kê những món đồ này.
Vừa mở bình thuốc nhỏ ra là ngửi được một mùi thơm, làm tâm cảnh người có chút tăng tiến, đây là mùi thơm của đan dược cực phẩm mới có.
Hai mươi viên Tụ Khí đan cực phẩm, có kì hiệu với Luyện Khí kỳ.
Một viên Trúc Cơ đan cực phẩm, có thể giúp Luyện Khí kỳ đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ.
Mười lá bùa cấp thấp, gồm hai lá khí lực, hai lá thần tốc, hai lá ẩn nấp, bốn lá tĩnh tâm.
Một trăm năm mươi viên linh thạch cấp thấp.
Một quyển đạo thuật Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân không hoàn chỉnh, hệ thống còn tốt bụng ghi chú bên cạnh.
[Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân là bí mật bất truyền của Đạo tông, luyện được bản thiếu là vô địch ở Luyện Khí kỳ, có thể tiêu 10.000 nguyên điểm để bổ sung hoàn chỉnh.]
[Nguyên điểm hiện giờ: 0]
Giang Ly nhìn một đống đồ, im lặng không nói gì.
Túi quà tân thủ này có phải hơi tân thủ quá rồi không?
Giang Ly cẩn thận kiểm tra, thứ giá trị nhất trong đó có lẽ là quyển đạo thuật trông có vẻ rách nát này, không những rách nát mà còn là tàn quyển.
“Hơn nữa Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân...”
Giang Ly trầm ngâm một lát, lục ra một quyển sách mới tinh từ trong nhẫn trữ vật, tên sách cũng là Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân.
Đây là Tông chủ Đạo tông tự tay chép tặng cho Giang Ly, trên sách còn có những lời tâm đắc và chú thích của chư vị tiền bối Đạo tông.
Bình thường đạo thuật uy lực mạnh đều có giới hạn cấp độ, ví dụ như Đỉnh Trấn Trung Nguyên của Hậu Thổ tông phải là pháp lực Kim Đan kỳ mới vận dụng ra được, hay [Điệp Hóa Âm Dương] của Tâm Ma tông, cũng là phải pháp lực Kim Đan kỳ mới được.
Mà ưu điểm lớn nhất của Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân chính là không hạn chế linh khí, quan trọng là tâm tạo ra sức mạnh, lấy yếu thắng mạnh, rất thích hợp chiến đấu vượt cấp, là trong số ít đạo thuật không giới hạn cấp độ.
Giang Ly cẩn thận so sánh hai quyển sách này xong, sau khi xác định nội dung giống nhau, không khỏi nghi hoặc:“Đúng là toàn thứ tốt thật, nhưng mấy thứ này sao toàn là cho Luyện Khí kỳ dùng?”
“Hệ thống, tu vi của ta là gì?”
Âm thanh máy móc vang lên.
[Đại Thừa kỳ.]
“Gói quà tân thủ của ngươi có phải đưa nhầm rồi không, không phải quà tân thủ Luyện Khí kỳ mà là quà tân thủ Đại Thừa kỳ?”
[Đã kiểm tra, không nhầm.]
“Tu vi của ta là gì?”
[Đại Thừa kỳ.]
“Quà tân thủ ngươi đưa thích hợp cho người cấp nào dùng?”
[Luyện Khí kỳ.]
“Có phải nhầm rồi không?”
[Đã kiểm tra, không nhầm.]
“Cấp của ta...”
[Đại Thừa, không nhầm.]
“Được.” Giang Ly bó tay. “Còn biết cướp lời.”
Giang Ly không biết nên nói hệ thống là máy móc hay có trí tuệ.
[Tuyên bố nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ này không thể từ chối, không thể bỏ qua.]
[Thất bại trừng phạt: Không mở được những chức năng còn lại của hệ thống.]
[Chức năng hệ thống gồm: Cửa hàng, linh khí quán thâu, tránh tâm ma, không gian dịch chuyển...]
[Nhiệm vụ tân thủ: Giang Nhất Tinh ỷ vào thân phận con trai của tộc trưởng, nhiều lần bắt nạt ngươi, xin ngươi đánh thắng Giang Nhất Tinh.]
Đầu Giang Ly đầy dấu chấm hỏi.
Giang Nhất Tinh, cái tên rất quen, ai ấy nhỉ?
Lật ký ức đến lúc mới xuyên qua Giang Ly mới nghĩ ra ai là Giang Nhất Tinh.
Cha Giang Ly là tộc trưởng đời trước, sau khi cha mất chỉ còn lại cô nhi quả phụ, mẹ thì vì bệnh nặng mà qua đời, thế là Giang Ly thành mồ côi.
Cha mẹ không còn, Giang Nhất Tinh ỷ mình là con của tộc trưởng đương nhiệm, bắt nạt khắp nơi, trong đó thích bắt nạt nhất chính là Giang Ly. Làm vậy làm hắn có cảm giác thành tựu, mà Giang Nhất Tinh thì lại thiên phú tốt nhất cả tộc, không ai dám hó hé gì. Giang Ly cũng ươn hèn, bị bắt nạt cũng không làm gì, mỗi ngày oán trời trách đất, cuối cùng bởi vì cấp hỏa công tâm mà chết.
Hắn xuyên đến chính là vào lúc đó.
Sau khi xuyên đến, Giang Ly nhận định ở trong gia tộc này có hại không có lợi nên liền bỏ nhà trốn đi.
Đó là chuyện 500 năm trước.
Lấy góc nhìn của bây giờ thì cái gọi là thiên phú tốt nhất cả tộc của Giang Nhất Tinh, đời này cao lắm cũng chỉ là Trúc Cơ, có bỏ công tốn sức thì cùng lắm tới được Trúc Cơ Hậu kỳ, xác suất thành Kim Đan cực kỳ nhỏ bé.
Thiên thọ của Trúc Cơ kỳ không khác người phàm, là 140 tuổi, thiên thọ Kim Đan kỳ tuỳ theo mỗi người, khoảng từ 200 đến 300 tuổi.
Mặc kệ cuối cùng Giang Nhất Tinh là Trúc Cơ hay Kim Đan thì giờ hắn đã cỏ xanh đầy mộ rồi!
Hơn nữa quan trọng nhất là nhiệm vụ tân thủ này nhìn thế nào cũng không phải cấp bây giờ của mình hoàn thành!
“Hệ thống, hiện là thời đại nào?”
[Viêm Lịch năm thứ 4300.]
“Giờ là Viêm Lịch năm thứ 4800!”
Rốt cuộc Giang Ly biết bất an và cảm giác sai sai của mình ở đâu ra, cái hệ thống rác này khởi động muộn 500 năm!
[Xin lấy thời gian của hệ thống làm tiêu chuẩn.]
Giang Ly tức cả người run lên.
“Ta yêu cầu đổi nhiệm vụ.”
[Nhiệm vụ không thể thay đổi.]
“Giang Nhất Tinh đã chết rồi!”
[Xin lấy thời gian của hệ thống làm tiêu chuẩn.]
“Giờ ta là Đại Thừa kỳ, đánh tên Giang Nhất Tinh không biết là Luyện Khí hay Trúc Cơ có thích hợp không, cái này gọi là nghịch tập à?!”
[Xin hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.]
“Khởi động lại hệ thống.”
[Xin hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.]
“Gỡ hệ thống.”
[Xin hoàn thành nhiệm vụ tân thủ.]
Giang Ly suýt nữa phun ra ngụm lão huyết.
Ngay từ đầu nhìn thấy hai từ “Nghịch tập” hắn nên đoán ra, hệ thống nghịch tập cái con khỉ, hắn thân là Đương đại Nhân Hoàng, người mạnh nhất Cửu Châu, hắn nghịch tập ai?
“Cái hệ thống gì rác rưởi, cần ngươi làm gì!”
Giang Ly quyết tâm mặc kệ hệ thống, khởi động muộn 500 năm, còn bảo mình đi đánh thắng một kẻ đã chết, thắng thế nào, phép thắng lợi tinh thần à?!
…
Dưới núi Tích Lôi, có vô số người tu hành cường đại chờ đợi Nhân Hoàng Độ Kiếp, những người này có người là lãnh đạo của đại giáo, có người là Quốc chủ Hoàng triều, hay có người là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm.
Tu vi của những lão tổ Chưởng giáo này có thể nói kinh thiên động địa, nếu không phải giờ Tiên giới không còn xuất hiện thì đã bế quan tĩnh tâm, để cầu Độ Kiếp phi thăng từ lâu. Thậm chí có mấy người đã từng Độ Kiếp thành tiên, nhưng còn lâu mới bằng số lần Độ Kiếp của Giang Ly.
Bọn họ tới không phải để xem Giang Ly có Độ Kiếp được không, mà là muốn xem sau khi Độ Kiếp liệu có thể phi thăng hay chăng.
Nhưng lần Độ Kiếp này cũng định trước là phải làm bọn họ thất vọng, sau thành tiên kiếp không có Thang trời thành tiên như trong truyền thuyết.
Thành tiên xa vời ngoài tầm với.
Suy nghĩ này không khỏi xuất hiện trong lòng lão tổ Chưởng giáo.
Tuy đã đoán trước được, nhưng vẫn có mây mù nhẹ giăng kín trong lòng.
Giang Ly bay từ đỉnh núi xuống, dù là người không biết nhìn mặt nói chuyện cũng nhìn ra Giang Ly hụt hẫng.
Nếu chỉ là một lần Độ Kiếp không phi thăng được thì Giang Ly cũng không quá thất vọng gì, mà do cái hệ thống này đột nhiên xuất hiện, làm hắn tưởng sẽ có bàn tay vàng gì đó giúp hắn phi thăng, không nghờ lại là bàn tay cùi bắp.
Chúng lão tổ Chưởng giáo đương nhiên cũng nhìn ra được tâm thái Giang Ly khác thường, nhưng vẫn mặt mày mừng rỡ tới chúc mừng Giang Ly.
“Chúc mừng Giang Nhân Hoàng lại độ một lần Thiên Kiếp.”
“Có gì đâu, có gì đâu.”
“Chỉ đứng ở một bên nhìn thôi đã làm người ta thấy sợ rồi, Giang Nhân Hoàng lại an nhiên mà độ, chắc chắn tu vi lại tinh tiến!”
“May mắn, may mắn thôi.”
“Nếu Giang Nhân Hoàng có thể phi thăng, thế nào cũng là bá chủ một phương ở Tiên giới!”
“Con đường phi thăng vừa dài vừa gian nan, vẫn cần chúng ta cùng cố gắng hơn.”
“Giang Nhân Hoàng nhất định phải tới tông môn của lão phu, khai đàn giảng giải những điều tâm đắc trong tu luyện cho mấy hậu bối không nên thân, Giang Nhân Hoàng phải cho lão phu chút mặt mũi đấy.”
“Trương tiền bối nói gì vậy, những gì lão nhân gia ngài chỉ bảo Giang mỗ, Giang mỗ ghi nhớ trong lòng. Đợi một thời gian, Giang mỗ và Trương tiền bối trao đổi chút lĩnh hội trong tu hành, cho vãn bối bàng thính là được.”
“Đáng tiếc Tiên giới quá xa chúng ta, vị trí chẳng rõ, tường giới quá dày, không thì với tu vi Giang Nhân Hoàng, lấy sức mạnh phá vỡ tường giới không phải là không thể!”
“Ai chẳng biết cái lò Tu Di sơn của ngươi giỏi Không gian chi đạo nhất, nếu muốn nói ai có thể định vị Tiên giới, không ngươi thì là ai!”
Giang Ly rất khách khí với những Chưởng giáo này, nói lời cảm ơn từng người, cũng hứa sau này sẽ tới các tông môn khai đàn truyền thụ kinh nghiệm, làm những Chưởng giáo vui vẻ không thôi.
Sau khi chia tay các Chưởng giáo, Giang Ly lại gọi hệ thống ra, lời Lão Phật Tu Di sơn vừa nói cho hắn một linh cảm.
“Hệ thống, có thể đưa ta đến Tiên giới không?”
[Sau này hệ thống sẽ mở ra chức năng truyền tống không gian, có thể đưa kí chủ đến Tiên giới.]
“Giờ đưa ta tới đó được không?” Giang Ly vui mừng, hệ thống này vẫn còn có ích, không hổ là bàn tay vàng.
[Xin kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trước.]
Giang Ly kiên nhẫn giải thích với hệ thống:“Ngươi đưa ta đến Tiên giới trước, qua Tiên giới là có thể đến Địa phủ, ta ở Địa phủ tìm Giang Nhất Tinh, sau đó đánh thắng hắn, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
[Xin kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trước.]
“Châm chước một chút, cho nợ lại được không, ngươi đâu có thể bảo ta đánh một người đã chết được.”
[Xin kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ trước.]
“Hệ thống rác!”
Giang Ly cảm thấy đây không phải bàn tay vàng, mà là ông trời giơ ngón giữa với hắn.
Hắn vừa mắng hệ thống vô dụng, vừa suy nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ.
Ví dụ như tìm một người tên là Giang Nhất Tinh, đánh hắn một trận, hay tìm một người bắt hắn tên là Giang Nhất Tinh, đánh một trận, hay nhảy múa trên mộ Giang Nhất Tinh....
Đương nhiên, đó đều là phương án dự bị.
Phương án tối ưu nhất đương nhiên là về quê xem thử Giang Nhất Tinh có còn sống không, nói không chừng hắn ta được một viên Duyên Thọ đan, ờ một viên không đủ, phải hơn mười viên hắn ta mới gắng gưỡng sống tới hôm nay, hay là được cao nhân đề hồ rưới đỉnh đầu, đột phá đến Nguyên Anh kỳ, lấy thiên thọ khoảng 500 tuổi của Nguyên Anh kỳ, cũng có thể vừa hay sống đến bây giờ…
Tóm lại tư chất không phải nhân tố duy nhất quyết định, như Giang Ly hắn chính là ví dụ rất tốt, nếu hắn không khắc khổ tu luyện, có Thiên Linh căn và Vô Lượng đạo thể giúp đỡ tí chút, hắn cũng không tu luyện được đến Đại Thừa kỳ.