Chương 10: Thằng béo mập d*t

5 năm sau.........................

Vùng đất trung lập>>>>Đặc khu khai thác mỏ tinh thạch............

- "Mau lên...mau lên....hôm nay phải đào hết chỗ này cho ta" tên quản lý quát to, dùng cái roi sắt dài quất mạnh vào dám nô lệ. Hôm nay nơi này vừa được nhận một đơn hàng lớn, chế tạo cầu tinh thạch cho quảng trường.

- "Mặc Đại đâu gọi hắn ra đây" Xà Lãnh đưa mắt, hắn ưỡn cái bụng to kềnh lên rồi tiếp tục nốc chai bia hơi.

- "đại ca Mặc Đại hắn...hắn lại đến Hoa Lâu Các kiếm tiền rồi" Mao đầu cúi người cung kính bẩm báo, gương mặt hiện ra vẻ âm hiểm. "Thằng Mặc Đại chết tiệt xem lần này mày còn thoát được không!".

Xà Lãnh mặt đỏ tức giận, hắn gầm gừ với tên nô tài bên cạnh. Con sủng vật hắn yêu thích lại dám trốn khỏi tầm mắt của hắn, được... được... tốt lắm xem ngươi chạy được bao lâu.

-"tìm hắn về đây cho ta......"

Khu Trung Lập---------Quỷ Lệ Thành-----------

Tòa thành vẻ ngoài cổ kính, cũ nát với những vết nứt vỡ, phủ một màu khói đen tuyền vì đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh. Một nửa tòa thành chìm trong bóng tối, nửa còn lại là cảnh hoàng hôn đỏ máu trông kinh dị vô cùng. Bên trong nó lại là một thế giới khác, đây là khu chợ đen lớn nhất trên đại lục, buôn bán tất cả các mặt hàng cấm, luân chuyển và phân phối đủ mọi tinh thạch. Nơi này xầm uất vô cùng, đèn trời được thắp liên tục cả ngày, phân chia đều các khu: khu buôn bán, khu đấu trường, khu đèn đỏ. Ở khu buôn bán, nô sủng, tinh thạch, trang bị được bày bán như gạo đủ mọi mặt hàng. Khu đấu trường, nơi này hỗn loạn nhất, máu me khắp nơi, kẻ nào vô tình đi vào đây đều bị bọn điên khùng phát tiết, không cần lí lẽ. Khu đèn đỏ thì yên bình hơn bởi nhóm yakuza bảo kê nơi này, kinh doanh gái điếm trai bao, ai đến Quỷ Thành đều muốn vào đây chơi qua, cây kiếm tiền của Quỷ Thành.

Hoa Lâu Các------Khu đèn đỏ-------

- "Mặc Đại có khách đến" Bà già phì phèo điều thuốc nói, đi sau bà ta là tên khách cao gầy, khóe mắt thâm quầng như vừa chơi đồ xong.

- "Ta đến ngay đây" Lên tiếng là một thằng mập, đầu trọc lóc, mỏ chu hai má phồng ra như con heo. Thằng mập dt này chính là Mặc Thần sau 5 năm qua, hắn mặc cái áo cộc rách vai, rộng thùng thình. Kiểu cách ăn mặc nơi này không khác ở trái đất là mấy, nó chỉ khác là cách tân hơn, chất liệu tốt hơn rất nhiều, nhưng dù có ở cái thế giới nào đi nữa thì những thằng mập dt như hắn đều không có cái size nào vừa vặn cả.

Năm năm thời gian qua LV của hắn vẫn là LV10 không có cách nào để kéo thanh kinh nhiệm dài ra được. Ba năm đầu tiên Mặc Thần đã tìm đủ mọi cách, khổ luyện cơ thể ở mỏ quặng như những kẻ bình thường hay đi giết bọn thú vật LV10, đều không thể tăng kinh nhiệm như lúc mới đầu hắn vừa được sinh ra. Hắn cũng thử tìm những kẻ có LV cao hơn tý, nhưng điều đó thật sự là không thể chúng quá mạnh, trước cái sức mạnh áp đảo tuyệt đối mọi mưu kế đều vô nghĩa. Đến khi chỉ còn mỗi một cách cuối cùng, đó là leo lên giường của tên Tổng Giám Đầu "Xà Lãnh biến thái" hắn cũng dám làm..... Tất cả đều vô nghĩa dù có tự tay lấy mạng tên LV cao hơn thì thanh kinh nhiệm vẫn dừng ở đó. Hai năm tiếp theo, vì quá chán nản nên hắn chuyển sang chơi đồ, tiêu pha quá độ, không hiểu sao thân hình hắn lại càng ngày béo ra. Khi chủ nợ đến tận cửa đánh đập dã man, lúc đó hắn mới nhận ra rằng, cuộc sống của hắn bây giờ còn không bằng một con chó, đến con chó nuôi trong nhà còn cao hơn hắn 1LV. God đã quá ác độc với hắn, hắn chạy trốn khỏi khu quặng rời xa khỏi cái nơi ghê tởm tuyệt vọng kia.

Để kiếm tiền, Mặc Thần đến khu đèn đỏ này làm những công việc thấp hèn nhất. Sáng ra thì dọn phòng, giặt quần áo, bê nước cho khách, tối đến thì vào tịnh thất làm công việc cạo lông cac cho khách khi có yêu cầu.

Chính nhờ vậy nên hắn mới nhận ra một điều quan trọng "con ciu của nam nhân thế giới này rất bé". Điều này rất đơn giản thôi, chính vì nơi đây phải là thiên tài tu luyện thì mới được tiến thăng, những kẻ này tu tiên từ bé cơ thể chỉ có lão hóa đi chứ sao mà phát triển được nữa, con ciu cứ như thằng nhỏ ba tuổi thì làm sao mà thỏa mãn được. Về phía nữ nhân thì do công pháp đặc biệt, phải giữ thân để tu luyện, âm đạo phát triển theo thể chất, có những thể chất đặc thù như bạch hổ... chẳng hạn, mang theo cả thể chất đặc biệt phi thăng lên đây, trải qua đoạn thời gian dài, nữ nhân thế giới này chỉ còn lại tinh túy, mu trắng hồng mềm mượt và đương nhiên không còn lông. Nam nhân khi đến Hoa Lâu Các đều muốn cạo hết lông cacc để lấy cảm giác, khi đó con ciu nhìn từ trên thấy có cảm giác to hơn một ít. Khách Nữ thì phải cần đến ba bốn tên nam sủng thì mới hài lòng. Thì ra mấy thằng nam chính hắn từng đọc trong truyện ít con cái là vì điều này...Ơ nhưng khoan đã, thế thì theo gen như vậy thì hắn cũng......Ôi dcm vcl rồi......! Cái bụng mỡ dày của hắn còn che lấp luôn cả con ciu, từ trên nhìn xuống không thấy nó hiện ra, nhỏ hơn 2/3 so với cái của hắn ở trái đất.....kiếp này coi như bỏ !!!!

Xong việc...

- "Tốt lắm... của ngươi đây, ra gọi bà chủ vào cho ta" Thằng gầy có vẻ hài lòng với sự phục vụ của Mặc Đại, quăng cho hắn mấy đồng vàng rồi tiếp tục nằm xuống phê thuốc.

- "Vâng thưa ngài" Mặc Đại cúi người nhận lấy, số đồng vàng này tuy ít nhưng cũng đủ cho hắn sống qua ngày. Hắn nhanh chân chạy ra hội trường lớn, hôm nay có crush của hắn biểu diễn ở đây.

Hạ Tư Tư cô nương mới nổi ở Hoa Lâu, nổi tiếng với vẻ đẹp tươi mát của nữ nhân đang trong tuổi dậy thì, thiếu nữ khoảng mười lăm mười sáu tuổi thân hình nảy nở, khuôn mặt như ngọc, cái môi nhỏ nhắn cười duyên. Nàng hiện ra trên sân khấu với bộ váy đỏ mạn che mặt, đôi chân thướt tha thon dài với cái vớ màu đen, di chuyển cùng dàn vũ nữ theo hình cánh hoa.

- "Tránh ra...tất cả tránh ra cho ta qua" tên béo Mặc Đại theo cái bụng ì ục chen vào đám đông phía trước.

- "khốn khiếp con lợn ở đâu ra dám đẩy lão tử?"

- "Con lợn kia che mất tầm nhìn của ta rồi.."

- "Mau tránh ra cho ta"

- "Ối nữ thần của ta..."

.....................

Mặc Đại đứng ở vị trí quen thuộc, xem Hạ Tư Tư của hắn rõ nhất, mỗi ngày hắn đều đứng đây ngơ ngác như một thằng ngốc, hắn muốn mình là thằng đầu tiên tặng hoa cho nàng. Để thể hiện sự yêu thích với vũ nữ ở đây, khách hàng có thể đổi đồng vàng thành bông hoa ủng hộ các nàng, thằng ngốc Mặc Đại đã tiêu vào đây không biết bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt. Mỗi lần như vậy cuối cùng hắn lại chẳng tặng hoa được cho ai, vũ nữ xinh đẹp nào ở đây cũng tránh hắn như tránh ma, cho dù đó là cánh tay đầu tiên đưa ra, ai cũng lựa lựa mà đi vòng. Như vậy thì sao, hắn cũng đâu có nản trí, Mặc Đại biết mọi người đều xa lánh hắn vì cái ngoại hình xấu xí này, nhưng cố gắng bao ngày cũng phải có được cái kết quả chứ.

- "Tư Tư lấy của này....của ta....của ta...."

Cánh tay mang theo một làn hương hoa đưa tới, mùi hương dịu mát làm hắn đê mê không thôi. Tiếng nàng thủ thỉ đủ để hắn có thể nghe qua bên tai.

- "Tối nay chờ ta ở phòng thay đồ"

Mặc Đại gật đầu vù vù "god! tiểu mĩ nhân hẹn gặp hắn". Cũng đã lâu rồi hắn không được chạm vào mùi gái, không biết hôm nay có tư vị gì đây a....

Buổi diễn kết thúc khá muộn, Mặc Đại hớn hở chạy qua khu cánh gà. Phòng thay đồ với một đống quần áo bị xé rách, Hạ Tư Tư mệt mỏi gục xuống đất, mặt cúi gằm, từng dòng nước mắt dần chảy xuống, từng tiếng nấc "Hự... Hự...Hự..." dần dần vang khắp căn phòng.

- "Bỏ lỡ cơ hội hôm nay, cô nghĩ còn có thể trốn đi được sao" Bà già phì phèo điếu thuốc nói.

- "Vậy hôm nay lên giường với hắn, bà nghĩ ta không bị chà đập đến chết hay sao?" Hạ Tư Tư vừa khóc vừa xoa đi khuôn mặt khổ sở.

- "Ta nói cô nghe hôm nay cô phải ngủ với hắn một đêm, thiếu gia hứa xóa nợ cho mẹ con cô, còn nếu không cô tự gánh lấy hậu quả". Nói xong bà ta kéo tay Hạ Tư Tư lôi nàng dậy.

- "Không... Ta không muốn đi... Buông ta ra..buông ra.. Á aaaaaaaa!". Trên người nàng còn lại chiếc quần lót ren đen cũng bị kéo rách ra.

- "Khốn khiếp buông nàng ra!"Mặc Đại đẩy tay bà ta ra, lấy thân hình ục ịc của hắn che đi cảnh xuân quang, Hạ Tư tư khá cao nàng khoảng 1m8, bộ ngực căng tròn bị ép dính vào hai cái đầu ti xệ.

- "Á.. biến thái...(Bốp)!!"Hạ Tư Tư bị cái ục thịt che lấp thân, nàng hoảng sợ kêu lên, tay vung mạnh vào mặt hắn mấy phát.

- "Là Ta...Là Ta...ta đây" Mặc Đại giữ chặt tay nàng, đầu hơi cúi xuống cho nàng nhìn kĩ hơn.

- "Là ngươi, sao ngươi lại ở đây"

- "Ta qua đây tìm nàng, tại lúc chiều....." Mặc Đại nói.

- "Mặc Đại đây không phải chỗ của ngươi, đi ra ngoài"Bà già vẻ khó chịu lên tiếng.

- "Khốn khiếp! Nàng nợ bao nhiêu tiền của bà, ta không quan tâm, hôm nay ta phải đưa người đi" Mặc Đại kéo tay Hạ Tư Tư về phía sau, còn hắn đứng chắn phía trước.

- "Hôm nay ai cũng không được đi, Mặc Đại ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được sao".

Mặc Đại hắn đang cần phải bảo vệ Hạ Tư Tư, với thực lực của hắn bây giờ còn không thể đi ra khỏi cái Hoa Lâu Các này, huống chi còn phải mang theo một người nữa.

-"Nghĩ xong chưa, ta không có thời gian đâu"Bà già ngày càng mất kiên nhẫn.

-"Khốn khiếp.... Nàng nợ bao nhiêu của bà, ta trả" Mặc Đại bây giờ cần phải nghĩ cách đưa người đi, nhưng với bản chất sĩ gái từ nhỏ, hắn không ngần ngại chi ra cái khoản tiết kiệm mà lâu nay tích góp được.

-"Ngươi trả ư ? Một trăm vạn đồng vàng đưa đây"Bà già có vẻ không tin hỏi lại.

-"Không cần ngươi thương hại ta" Hạ Tư Tư ghét bỏ đứng lên trước nói.

-"Tiền để ta về lấy sáng mai sẽ đưa cho bà, bà cầm trước số này, không được động vào Tư Tư" Mặc Đại lấy ra một túi vàng lớn đưa cho bà ta, rồi ghé vào tay Hạ Tư Tư trấn an nàng "trước rời khỏi nơi này đã".

-"Hừ! cũng tình tứ gớm, con bé này phải ở đây ta sẽ không động vào nó, đợi ngươi mang số còn lại tới coi như xong, nếu không nó tiếp tục phải đi khách" Bà già cầm túi tiền xóc xóc lên rồi nói.

-"Được.. nhưng bà phải ký cam kết với ta, nếu nàng bị làm sao trước khi ta đến, ta liều mạng với bà"Mặc Đại đồng ý nói.

-"Hừ! làm như ta ăn nó luôn không bằng".....

Xong chuyện, Mặc Đại đi đến khu khách hàng, hắn phải kiếm lại chỗ đã mất hôm nay, ở thế giới này muốn sống tốt thì ngoài có thực lực ra thì phải có thật nhiều tiền. Nếu không sẽ bị một một số kẻ "ỷ thế hiếp người" mất. Tối nay hắn nhận công việc mát xa cho một khách hàng quen thuộc.

còn tiếp....

(Mặc Đại một cái tên gọi khác của Mặc Thần vì hắn quá béo nên được gọi như vậy khi ở khu quặng)