Chương 430: Vây điểm đánh viện binh
Oanh!
Tiếng nổ vang chấn động đến toàn bộ Hoa Vũ Thành, phòng ốc từng trận phá nát, hóa thành tro bụi.
Tổng bộ Hoa Vũ Lâu, trong đại sảnh, mỗ mỗ nằm đất, sắc mặt tiều tụy, chấn động bên ngoài khiến nàng chậm rãi mở mắt.
"Đào cô cô, mau nhìn, mỗ mỗ nàng tỉnh!" Mẫu Đơn lâu chủ kinh hỉ kêu lên.
Thủ tịch luyện đan sư Hoa Vũ Lâu, Đào Đan Nương vội đi đến bắt mạch cho nàng, một lúc sau gật đầu nói: "Mỗ mỗ nội thương đã vững chắc, chỉ là. . ."
"Chỉ là cái gì?" Mẫu Đơn lâu chủ vội vàng nói.
Đào Đan Nương thở dài, ai thán: "Chỉ là còn kịch độc Thất Thải Vân La Chưởng, lão thân không thể giải trừ. Trong thiên hạ, chỉ có độc môn giải dược của bọn họ mới có thể cứu!"
"Vậy. . . Vậy phải làm thế nào?" Mẫu Đơn lâu chủ quýnh lên: "Dược Vương Điện đang ngoài thành, chẳng lẽ để chúng ta ra ngoài bắt một người, ép hỏi giải dược sao?"
Mọi người nghe vậy đều cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. Ba nhà Vương Điện U Minh Cốc liên hợp, thanh thế to lớn, chỉ một nhà thôi, các nàng đều rất khó đối phó, huống chi là ba nhà? Hiện tại ra ngoài, chỉ là chịu chết thôi.
Thanh Hoa lâu chủ thản nhiên nói: "Mẫu đơn ngươi đừng vội, kịch độc Thất Thải Vân La Chưởng, trước kia có lẽ chỉ có Dược Vương Điện có độc môn giải dược, nhưng đừng quên, năm đó bách đan thịnh hội, Trác Phàm phá giải nó, chúng ta đều là do hắn cứu. Bây giờ đệ nhất luyện đan sư Độc Thủ Dược Vương năm đó còn đến làm trưởng lão Lạc gia. Hắn là minh hữu của chúng ta, không sợ không có giải dược!"
"Không sai, chỉ cần có thể liên hệ Lạc gia, để bọn họ chuẩn bị tốt giải dược, thương thế của mỗ mỗ sẽ không thành vấn đề!" Đào cô cô gật đầu nói.
Mẫu Đơn lâu chủ lại bĩu môi, khó chịu nói: "Thế nhưng. . . Tiểu tử kia cướp trấn lầu chi bảo của chúng ta, còn có thể tin tưởng hắn sao?"
"Bảo bối đã bị cướp, nếu có thể muốn trở về tất nhiên là tốt. Nhưng mà. . ." Mẫu Đơn lâu chủ vừa dứt lời, mỗ mỗ đã suy yếu nói, chỉ là, khi nói đến giữa chừng, nàng lại trì trệ, trầm ngâm nửa ngày, nàng mới như hạ quyết định, bình tĩnh nói: "Người phải đi về phía trước, Hoa Vũ Lâu ta muốn duy trì, không thể tính toán quá nhiều. Hiện tại chúng ta, xác thực cần minh hữu. Nếu chúng ta người chết lầu hủy, coi như trấn lầu chi bảo có trở về thì có ích lợi gì?"
Mọi người đều run lên, âm thầm suy nghĩ. Thật lâu sau, mới đều gật đầu, nhìn về phía mỗ mỗ với ánh mắt kính phục. Khó trách Mỗ Mỗ thời gian dài như vậy có thể một mực thủ vững Hoa Vũ Lâu không ngã, làm cho bảy nhà có chỗ kính trọng! Làm nhất gia chi chủ, vô luận ánh mắt hay là lòng dạ, nàng đều cao rộng hơn ngời thường nhiều.
Không tranh một chiêu được mất, chỉ nhìn lợi và hại lâu dài.
Không sai, lấy thế yếu hiện tại của các nàng, căn bản không thể rời bỏ minh hữu. Càng không thể chỉ bởi vì một Bồ Đề Tu Căn mà trở mặt với cường giả như Trác Phàm. Đây quả thực là tự tìm đường chết!
"Như vậy. . . theo ý ngài, lần này chúng ta cần dựa vào Lạc gia?" Mẫu Đơn lâu chủ không khỏi chu chu mỏ, có hơi không được tự nhiên.
Trác Phàm đoạt chí bảo của các nàng, giờ các nàng còn muốn dựa vào hắn? Đây không phải trần trụi đi tìm nơi nương tựa nhà ăn trộm sao?
Mặt mũi Hoa Vũ Lâu còn muốn hay không, tôn nghiêm của bọn tỷ muội còn muốn hay không?
Mỗ mỗ lại chỉ cười, bình tĩnh gật đầu: "Không sai, lúc trước Trác Phàm hứa hẹn chúng ta, năm đó lúc hắn khó khăn, chúng ta giúp đỡ hắn. Hiện tại hắn thành là chúa tể một phương, tất nhiên phải làm chỗ dựa cho chúng ta. Dù sao đều đã nỗ lực nhiều như vậy, ngu sao mà không dựa vào a, ha ha ha. . ."
"Mẫu đơn a, ngươi tính khí nóng nảy, tính tình ngay thẳng, cũng tốt, nhưng lại không thích hợp tổng lâu chủ chi vị. Làm người lo liệu việc Hoa Vũ Lâu, phải là người co được dãn được, vì lâu dài mà tính toán. Những cái gọi là thể diện, chỉ là liên lụy mà thôi!" Mỗ mỗ nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, lắc đầu cười.
Mẫu Đơn lâu chủ đỏ mặt gật đầu, biết rõ cái bệnh của mình, nên vui lòng phục tùng.
"Đúng rồi, vừa mới rồi động tĩnh lớn như vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, mỗ mỗ chợt nghi hoặc hỏi.
Mọi người đều không rõ ràng lắc lắc đầu.
Đột nhiên, một bóng người xẹt qua, đến trước mặt mọi người, quỳ mọp xuống, nước mắt giàn dụa bẩm báo: "Mỗ mỗ, các vị lâu chủ, việc lớn không tốt. Ba vị cung phụng. . . Ba vị cung phụng. . ."
"Ba vị cung phụng làm sao?" Mỗ mỗ căng thẳng, vội vàng hỏi nói.
"Ba vị cung phụng vì đối phó Hoàng Phủ Phong Lôi, tất cả đều đã tự bạo bỏ mình!"
Mỗ mỗ run run, ngay sau đó cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phốc, phun ra một ngụm máu, nước mắt cũng phủ đầy hai má.
"Mỗ mỗ!" Mọi người không khỏi quá sợ hãi, gấp kêu ra tiếng.
Mỗ mỗ lại chỉ khoát khoát tay, gào khóc: "Là do lão thân sai, liên lụy ba vị cung phụng thân vẫn. Nếu lão thân coi trọng cảnh cáo Lạc gia truyền đến, bố trí tốt đường lui, làm sao có thể xảy ra kết quả ngày hôm nay?"
"Mỗ mỗ ngài đừng như vậy, muốn trách thì trách Trác Phàm, là hắn phụ sự tín nhiệm của chúng ta. Không chỉ là mỗ mỗ, xem như chúng ta, lại sao có thể tuỳ tiện tin tưởng hắn?" Mẫu Đơn lâu chủ vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng mỗ mỗ lại hơi khoát tay, nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra, lần nữa khôi phục lại bình tĩnh: "Ba vị cung phụng bỏ mình, vẫn là do cái sai của lão thân. Nhưng bây giờ Hoa Vũ Lâu đang lúc nguy nan, không nên tiếp tục tính toán việc này. Đúng rồi, ba vị cung phụng tự bạo, Hoàng Phủ Phong Lôi thế nào, tình hình chung lại như thế nào?"
"Khởi bẩm mỗ mỗ, Hoàng Phủ Phong Lôi trọng thương, đã trở về dưỡng thương. Bọn người Nghiêm Bá Công bắt đầu công trận, bọn tỷ muội ngăn cản, có thể giữ vững một lát, tạm thời không có gì đáng ngại!"
"Đại cung phụng đều xuất hiện, cả Đế Vương Môn không xuất hiện sao?" Mỗ mỗ tiếp tục hỏi.
Nữ tử kia mười phần khẳng định lắc đầu: "Khởi bẩm mỗ mỗ, không có!"
"Nếu như thế, Đế Vương Môn không tham chiến!" Mỗ mỗ híp mắt, suy nghĩ một lát, lập tức truyền lệnh: "Các vị lâu chủ nghe lệnh, tất cả đều vào trận tham chiến, chỉ thủ không công, thủ vững Hoa Vũ Lâu, chờ minh hữu đến giúp!"
"Vâng!" Mọi người ôm quyền quát.
Một phương diện khác, ba người Nghiêm Bá Công, Lâm Như Phong cùng U Vạn Sơn vẫn đang phá trận, từ khi bắt đầu đến nay đã được ba tháng. Tuy ba nhà bọn họ liên hợp, chiến lực siêu cường. Nhưng Hoa Vũ Lâu lưng tựa đại trận, tường đồng vách sắt, bọn họ tấn công rất là phí sức. Thời gian dài như vậy, chỉ phá được 26 đại trận mà thôi, nhưng người ta còn có mười mấy đại trận phía sau chờ mình kìa!
Tiếp tục như vậy, quanh năm suốt tháng, chẳng biết lúc nào mới xong!
"Bà mẹ nó, sớm biết như thế, lão tử nên mang hết cung phụng trong nhà đến!" Lâm Như Phong thở hồng hộc quát, sau đó nhìn nhìn lại tòa thâm sơn đằng xa, tức miệng mắng to: "Đế Vương Môn với mấy tên Hộ Long Thần Vệ làm cái quỷ gì? Nói đánh Hoa Vũ Lâu là bọn họ, lúc đánh lên thì lại co đầu rút cổ phía sau, để chúng ta lên phía trước liều mạng. Thật không rõ, Hoa Vũ Lâu đến cùng có cái gì phải sợ, đánh thì đán mie đi!"
"Aizz, bình tĩnh!" U Vạn Sơn lại khuyên nhủ: "Lãnh tiên sinh đã nói, vây điểm đánh viện binh. Chúng ta vây công Hoa Vũ Lâu, bọn họ từ phía sau chặn đánh viện quân. Nghe nói mấy ngày nay, nhân mã Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ đã bị đánh lại mấy đợt!"
"Hừ, những tên kia, Đế Vương Môn chuyển ra một nửa thế lực đã đủ để đối phó, còn cần đến cả Hộ Long Thần Vệ sao?" Lâm Như Phong hừ lạnh.
Nghiêm Bá Công lại chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: "Lâm gia chủ lời ấy sai rồi, những người này đương nhiên dễ đối phó, thế nhưng. . . Nếu kẻ đến là Trác Phàm thì sao?"
C-K-Í-T..T...T!
Lâm Như Phong lập tức cứng đờ người, không nói thêm gì, cuối cùng chỉ đành phất phất tay, thở dài: "Tiếp tục công thành đi!"
U Vạn Sơn cùng Nghiêm Bá Công liếc nhìn nhau, đều cười thầm, U Vạn Sơn còn vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi, thành này sẽ không quá thủ vững, hai ngày nữa, Tam cung phụng trong cốc ta sẽ đuổi tới. Đến lúc đó, có Cường giả Thần Chiếu mở đường, các nàng có đại trận thủ hộ cũng vô dụng!"
Lúc nói những lời này, U Vạn Sơn hồng quang đầy mặt, đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc. Ý nói là, muốn đánh hạ Hoa Vũ Thành, sau còn phải xem U Minh Cốc bọn họ.
Nghiêm Bá Công chỉ cười nhạt, từ chối cho ý kiến. Lâm Như Phong cười mỉa mai. "Đúng vậy a, hang ổ của U cốc chủ đều bị người ta đào lên, xác thực không cần cao thủ Thần Chiếu thủ hộ, là một thân vô gia cho nhẹ người a! Nào có giống chúng ta, Cường giả Thần Chiếu còn không nỡ đưa ra ngoài đây, ha ha ha. . ."
U Vạn Sơn lập tức trầm mặt xuống, nhìn hằm hằm hắn.
Hừ hừ hừ, chờ xem, đến lúc hang ổ các ngươi cũng bị Trác Phàm đào lên, lúc đấy mới có trò vui nhìn!
U Vạn Sơn phát xuống ác độc chú. . .