Chương 429: Hy sinh vì nghĩa

Chương 429: Hy sinh vì nghĩa

Nữ tử cầm đầu cười lạnh: "Hoàng Phủ Phong Lôi, ngươi cho rằng chiêu hợp thể vũ kỹ kia, chỉ là vì che mắt ngươi, để ba người chúng ta đến gần ngươi sao? Sai, mười phần sai, ha ha ha. . ."

Băng Sương càng kết càng dày, thân thể Hoàng Phủ Phong Lôi càng không thể động đậy, chỉ còn đôi mắt chăm chú vaof ba ngời, giống như một Hùng Sư tạm thời bị giam, tùy thời sẽ xông ra, cắn xe ba người.

"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn chúng ta, ngươi đã trúng chiêu, không còn lực hồi thiên, đại lượng hàn khí kia, không chỉ đông cứng ngươi, mà còn rót hàn khí vào trong cơ thể ngươi, đông cứng lấy nguyên lực trong cơ thể ngươi, Thiên Minh chỉ mới có thể nội ứng ngoại hợp!"

Nữ tử cầm đầu cười ha hả: "Ha ha ha. . . Dù ngươi là tuyệt thế cao thủ, nhưng nguyên lực bị nhiễm hàn khí, cho dù ngươi phá được chiêu này, vẫn chẳng thể phát huy ra một nửa thực lực. Hoàng Phủ Phong Lôi, ngươi quá kiêu ngạo rồi!"

Nhưng Hoàng Phủ Phong Lôi vậy mà không có vẻ kinh hoảng, trái lại càng ngày càng âm trầm, lạnh lùng nói: "Ba lão nương môn, đừng xem nhẹ lão phu, chút điêu trùng tiểu kỹ này, còn không làm gì được lão phu!"

Hoàng Phủ Phong Lôi đột nhiên rống to, toàn thân đại phóng kim quang. Rống!

Chín đạo kim long thoát ra từ thể nội, nguyên lực cường đại lập tức đánh tan Băng Sương, đồng thời chấn bay cả ba người ra xa. Ba người khi còn trên không trung, cổ họng đã thấy ngòn ngọt, phun máu. Đến khi đáp xuống đất, ba người ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Hoàng Phủ Phong Lôi cửu long quanh thân, đứng giữa không trung, uy phong lẫm liệt.

Cỗ khí thế hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống, nào có nửa phần yếu thế, hắn căn bản không tổn thương chút nào!

Thấy vậy, ba người càng thêm hoảng sợ, mặt như tro tàn, triệt để tuyệt vọng, ba người các nàng hợp lực tính kế lão đầu này, lại không thể thương tổn hắn mảy

may, người này đến cùng cường hãn đến mức nào, nghịch thiên cỡ nào a!

Hoàng Phủ Phong Lôi thu hồi khí thế, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, giống như một vị Đế Hoàng, duỗi ra hai ngón tay: "Hoàng Cực Bá Thể Quyết là công pháp mạnh nhất bảy nhà, không ai có thể thắng được lão phu, đây là chiêu thứ hai!"

"Bọn tỷ muội, còn một chiêu cuối cùng, các ngươi nghĩ kỹ chưa?" Nữ tử cầm đầu, lộ ra nụ cười quyết tử, hai người kia chỉ cười nhạt, cùng nói: "Còn cần phải nói sao, tuyệt học của ba người chúng ta, vẫn còn một chiêu kia mà!"

"Được, vậy dùng chiêu kia đi!"

"Hoàng Phủ Phong Lôi, ngươi nói lời giữ lời, để chúng ta ra ba chiêu!"

"Đương nhiên, lão phu từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, các ngươi còn có chiêu gì mới hơn à, hừ hừ. . ."

Nữ tử cầm đầu sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chúng ta không còn chiêu gì nữa, chỉ có một bầu nhiệt huyết cuối cùng đối với gia tộc!"

Vừa dứt lời, ba người nắm tay nhau, đột nhiên đạp chân xuống, lăng không bay về phía Hoàng Phủ Phong Lôi, khí thế toàn thân đại phóng.

Hoàng Phủ Phong Lôi nhăn mày, không rõ ràng cho lắm. Ba lão này còn có hợp thể vũ kỹ gì nữa à, sao mình chẳng nhìn ra chút manh mối nào?

Ba người tới gần hắn, đồng loạt xuất chưởng. Phanh phanh phanh ba tiếng, ba người đánh vào thân thể như sắt thép của Hoàng Phủ Phong Lôi, kết quả là không có chút tác dụng.

Hoàng Phủ Phong Lôi thì cứ bình tĩnh đứng đấy, vòng tay ôm trước ngực, khó hiểu nói: "Đây chính là chiêu thứ ba? Chỉ là rất chưởng pháp phổ thông, chẳng phải vũ kỹ, các ngươi đã lãng phí một cơ hội cuối cùng!"

"Ha ha ha. . . Đa tạ Hoàng Phủ tiên sinh cho chúng ta một cơ hội, chưởng này, chỉ tính là nửa chưởng thôi!" Nữ tử cầm đầu cười quỷ dị, ngay sau đó hai tay kết ấn.

Hai người còn lại cũng bắt đầu kết ấn theo.

Hoàng Phủ Phong Lôi thấy rất kỳ quái, nhưng rất nhanh, hắn kinh hãi quát lên: "Ấn quyết tự bạo? Các ngươi. . ."

"Không sai, đây chính là chiêu thứ ba của chúng ta, hy sinh vì nghĩa!" cả ba người cùng bật cười lớn.

Hoàng Phủ Phong Lôi đã bị dọa đến hồn phi phách tán, ba vị Thần Chiếu cảnh tự bạo, dù hắn tu luyện Hoàng Cực Bá Thể Quyết thành một thân thể cường hãn, cũng vạn vạn không chịu đựng nổi a!

Hắn vội vàng thôi động nguyên lực, toàn thân đại phóng kim quang, muốn chấn bay ba người ra xa. Nhưng, hết thảy đã muộn, ấn quyết đã đến khắc cuối cùng.

Rầm rầm rầm!

Ba cỗ hỏa diễm phong bạo nổ tung, chấn động đến toàn bộ thương khung đều rung động không thôi. Tuy có đại trận phòng ngự, nhưng một nửa phòng xá Hoa Vũ Thành vẫn trong nháy mắt bị phá nát, chớp mắt biến thành phế tích.

Đám người Nghiêm Bá Công vội vàng cúi người xuống, nằm rạp trên mặt đất, cảm nhận từng từng dư uy cùng dư lực đảo qua, run rẩy không dám ngẩng đầu, sợ không tốt, sẽ bị sóng nhiệt cướp mất đầu đi.

Chờ sóng lửa tiêu tán, giữa thiên địa lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người mới ngẩng đầu nhìn, mọi người liền hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy các đỉnh núi chung quanh đã bị san thành bình địa, cây cối đều biến thành tro tàn, bay lơ lửng giữa trời.

Có đệ tử Đoán Cốt cảnh, tức thì bị chấn động đến gân mạch đoạn mà chết, thậm chí, có lẽ là vận khí không tốt, có ngời muốn xem uy lực của ngọn lửa kia mà ngẩng đầu, kết quả là nửa thân trên đều bị sóng lửa đốt thành hư vô.

Cường giả Thần Chiếu tự bạo, quả thật đáng sợ a! Đây lại còn là là ba vị Thần Chiếu đồng thời tự bạo, như vậy, đại cung phụng ở nơi trung tâm nhất chẳng phải là. . .

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng ngó nhìn xung quanh, rống to: "Đại cung phụng, ngài không sao chứ. . ."

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh bay xuống, ầm ầm nện vào phế tích xung quanh.

Nghiêm Bá Công giật mình, vội vàng đến xem, thấy người kia chính là Hoàng Phủ Phong Lôi. Chỉ là hắn đã sắc mặt cháy đen, thân thể thảm thương, không còn bộ dáng uy phong lúc trước.

Phốc!

Hoàng Phủ Phong Lôi phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thở thở hồng hộc mấy hơi, mới miễn cưỡng mở mắt, thấy mọi người chung quanh, mới biết mình còn sống, không khỏi may mắn than dài ra một hơi.

"Đại cung phụng, ngài thật là lợi hại, ba lão bà kia tự bạo, vậy mà còn có thể sống sót. Phóng nhãn toàn bộ Thiên Vũ, chắc chắn chỉ có ngài mới làm được!" Nghiêm Bá Công xu nịnh.

Nhưng Hoàng Phủ Phong Lôi lại căn bản không quan tâm, chỉ có nhíu chặt mày, đầy vẻ nghi hoặc, thì thào: "Vì sao, vì sao các nàng lại làm như thế?"

"Ây. . . Ngài nói là những cung phụng Hoa Vũ Lâu kia sao?" Nghiêm Bá Công trầm ngâm nửa ngày, mới cười đùa nói: "Đó còn cần phải nói sao, các nàng đánh không lại lão nhân gia ngài, tất nhiên muốn đồng quy vu tận. Nhưng các nàng nhất định không ngờ, cho dù các nàng chết, lão nhân gia ngài vẫn bình yên vô sự. Hắc hắc hắc. . . Các nàng xem như chết vô ích, ngu xuẩn!"

"Không!" Hoàng Phủ Phong Lôi thở dài ra một hơi: "Bình thường tu giả tu đến Thần Chiếu cảnh, tu luyện không dễ, tiếc mệnh như kim. Nếu không phải sơn cùng thủy tận, tuyệt sẽ không dễ dàng chịu chết. Các nàng lưng tựa đại trận Hoa Vũ Lâu, nếu muốn chạy, ta không làm gì được các nàng, vì sao. . ."

Nghe thế, Nghiêm Bá Công liền suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói: "Đại khái. . . Các nàng quả thật hy sinh vì nghĩa!"

"Ha ha ha. . . Đâu chỉ vậy, các nàng còn rất cương liệt!" Hoàng Phủ Phong Lôi thở dài: "Hoa Vũ Lâu một nữ tử, lại có thể chèo chống ngàn năm, thật không phải là

không có đạo lý a!"

Nói rồi, Hoàng Phủ Phong Lôi quay người, khập khiễng quay trở về.

Nghiêm Bá Công khẽ giật mình, chặn lại nói: "Đại cung phụng, chúng ta không tấn công sao?"

"Nói nhảm, đương nhiên phải công. Nhưng đó là chuyện của các ngươi, lão phu phải trở về dưỡng thương. Ngươi không thấy lão phu bây giờ như nào sao!" Hoàng Phủ Phong Lôi mắng to, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Có điều rất nhanh, giọng hắn lần nữa vang lên bên tai mọi người: "Nhớ kỹ, nữ tử Hoa Vũ Lâu không dễ chọc, không được nhân từ nương tay!"

Nghiêm Bá Công gật đầu, cùng Lâm Như Phong liếc nhau, thầm nghĩ, ngài còn như vậy, chúng ta sao có thể không cẩn thận, chỉ là. . .

Quay đầu lại nhìn trùng điệp đại trận bên ngoài Hoa Vũ Thành, bọn người Nghiêm Bá Công đau đầu.

Trận thức này, không có cường giả Thần Chiếu trợ trận, bọn họ muốn đánh hạ, thì phải đến ngày tháng năm nào đây!

Đế Vương Môn mang theo một đám cao thủ, lại chỉ làm công tác viện binh, khối xương cứng này giao cho bọn họ làm. Duy nhất đứng ra xuất thủ là Hoàng Phủ Phong Lôi thì đã trọng thương, má nó. . .