Chương 416: Eo quấn vạn kim

Chương 416: Eo quấn vạn kim

Mn ai có kim phiếu thì đẩy ủng hộ mình vài kim phiếu nha tks mn

“Dù sao cũng chỉ là uổng phí không đến 10 năm mà thôi, ngươi vẫn còn nhiều thời gian để tu luyện , không cần quá mức hối hận!”

Nhìn vẻ mặt đau khổ của Trác Phàm, Côn Bằng chỉ cười nhạo hai tiếng, liền dừng lại.

Đồng thời, trong nháy mắt vung lên, Lôi Linh Giới mới luyện thành, liền lại trở lại trong tay Trác Phàm .

Trác Phàm buồn bã thở dài liên tục, đem giới chỉ mang lại lên tay, lại bỗng nhiên khẽ giật mình, hai con ngươi nhịn không được trợn lồi lên, không thể tin được mà kêu lên sợ hãi: “Cái này... Cái này... 10 tỷ thánh linh thạch...”

“Ha ha ha... Không sai, ngươi nghĩ phần đại lễ lão phu nói muốn đưa ngươi chỉ có mấy đôi cánh linh thú kia sao?” Bật cười lắc đầu, trong mắt Côn Bằng tràn đầy bá khí, vẻ mặt cao ngạo nói: “Dù nói thế nào, lão phu cũng là cường giả ngang dọc mảng đại lục này từ thời thượng cổ, điểm ấy gia sản vẫn có. Ngươi kế thừa lão quỷ Cửu U kia, tất nhiên là có thủ đoạn bố trận cùng luyện đan phong phú, nếu như không ngoại lực tương ứng trợ trận, ngày sau gặp phải cường địch, chắc chắn sẽ bị xiết chặt cái đuôi. Đây là lão phu giúp ngươi một tay a, nhìn ngươi tận tâm vì lão phu làm việc, lão phu cũng liền vừa lòng thỏa ý!”

Thổ hào a!

Bất giác hít sâu một hơi, Trác Phàm không khỏi chép miệng một cái, nhìn lấy đồ vật bên trong giới chỉ tràn đầy kinh hãi. Trừ một số thiên địa linh bảo, cùng tài liệu luyện khí hi hữu, trân quý nhất chính là thánh linh thạch, lại còn có hơn 10 tỷ.

Đây tuyệt đối là tài phú mà ngay cả thánh tộc bên trong Thánh Vực cũng theo không kịp.

Phải biết, bố trận cần linh thạch, linh trận cấp 12 trở lên, chính là thánh trận cấp sáu. Mà muốn bố trí thánh trận, tất yếu là phải dùng thánh linh thạch không thể nghi ngờ.

Thế nhưng mỏ quặng thánh Linh thạch cho dù là tại Thánh Vực, hầu hết đều nằm trong tay các Đại Thánh tộc trong tay, mà lại số lượng cũng rất thưa thớt. Côn Bằng vừa ra tay, liền đưa 10 tỷ thánh linh thạch, theo Trác Phàm thấy chính là con số trên trời a.

Không hổ là lão đại của ngũ đại thánh thú a, xuất thủ thật con mẹ nó phi phàm!

Trác Phàm đeo giới chỉ lên ngón tay, run nhè nhẹ, trên mặt càng là kích động sắp muốn khóc. Côn Bằng thấy thế thì hài lòng gật đầu.

Cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Lão phu đưa ngươi hậu lễ như thế, ngươi còn không hết mình làm việc cho lão phu được sao?

Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm ôm quyền về phía Côn Bằng, nghiêm nghị nói: “Tiền bối ngài yên tâm đi, vãn bối nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người, tìm tới hai nơi tuyệt địa khác, đem hai vị tiền bối còn lại cứu ra.”

“Như thế rất tốt!” Côn Bằng khẽ cười một tiếng, hai mắt cười đến thành hình trăng khuyết. Tên tiểu tử xảo quyệt này cuối cùng cũng quy tâm.

“Như vậy ngươi có chuyện gì, thì mau chóng đi làm a, tiểu tam tử thì lưu lại chỗ ta, lão phu sẽ dốc lòng dạy bảo cho nó. 300 năm, không có một vị trưởng bối chỉ đạo cho hắn thật tốt, đứa nhỏ này còn rất nhiều thánh thú thần thông chưa được khai phát đi ra, thật sự là đáng tiếc!” Sau cùng, Côn Bằng phất phất tay, đạm mạc lên tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, Tam Thủ Quái Nha liền vô cùng có ánh mắt mà bay xuống, cúi người, hiển nhiên là muốn đưa Trác Phàm rời đi.

Trác Phàm khẽ gật đầu, đem Tước nhi một lần nữa thu nhập vào trong giới chỉ, liếc nhìn Cổ Tam Thông thật lâu rồi mới vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn, thở dài, đạp vào lưng Tam Thủ Quái Nha.

Cổ Tam Thông vạn phần không muốn, vẻ mặt cầu khẩn nhìn qua Côn Bằng, lẩm bẩm nói: “Ta muốn đưa tiễn bọn lão cha!”

Trầm ngâm nửa ngày, Côn Bằng đạm mạc gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.

Cổ Tam Thông vui vẻ, nhất thời nhảy lên lưng Tam Thủ Quái Nha, cùng Trác Phàm một lần nữa đoàn tụ.

Phần phật gió lốc thổi ra, Tam Thủ Quái Nha vỗ cánh một cái phốc, lại một lần nữa lăng không bay lượn, hướng về bên ngoài Vạn Thú sơn mạch bay đi. Nhìn lấy bóng người đang dần dần biến mất kia, một đôi tinh quang sáng láng trong đôi mắt Côn Bằng, lại tràn ngập vô tận thâm thúy.

“Ha ha ha... Nghĩ không ra trong lúc vô tình không ngờ lại chạy ra một kẻ nhận được truyền thừa của Lôi Hoàng, tuy vật nhỏ này còn nhỏ tuổi, căn cốt không tốt, nhưng chưa hẳn không thể trở thành thân thể Thánh thú a!”

Khẽ híp mắt một cái, khóe miệng Côn Bằng xẹt qua một đường cong tà dị: “Đợi lão phu suy nghĩ thật kỹ, nói không chừng không lâu sau ngũ đại thánh thú sẽ lại đoàn tụ. Đến lúc đó... Hừ hừ hừ, Thiên Đế, chúng ta nhất định sẽ tính toán sổ sách!”

Nói xong, Côn Bằng bỗng nhiên cười lớn một tiếng, quay người tiến vào trong huyệt động tối như mực kia.

Mà giờ khắc này, Tam Thủ Quái Nha đã mang theo hai người Trác Phàm bay hơn trăm dặm, căn bản nghe không được tiếng cười tà dị như điên của Côn Bằng.

Sau nửa canh giờ , hai người lại một lần nữa trở lại nơi săn thú trước kia. Trác Phàm nắm lấy cánh tay Cổ Tam Thông nhảy xuống, đợi sau khi hạ xuống, ngửa đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn xem Tam Thủ Quái Nha đang bay trên đầu, mới dùng mật ngữ nói: “Tiểu tam tử, chuyện lão cha sắp nói cho ngươi, ngươi chỉ cần nghe, không cần đáp lời, biết không?”

Không khỏi sững sờ, Cổ Tam Thông kỳ quái liếc nhìn Trác Phàm một chút, mặt hiện nghi hoặc, nhưng vẫn hơi gật gật đầu.

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

“Vậy thì tốt, ngươi nghe cho rõ ràng, những lời Côn Bằng mới nói với ngươi , ngươi không thể tin hoàn toàn, phải có tâm phòng bị. Tuy hắn thân là đứng đầu ngũ đại thánh thú, ngươi lại là thánh thú chi tử, ở bên cạnh hắn tu luyện, chắc chắn làm ít công to, rất có ích lợi. Bất quá, người này dụng ý khó dò, chuyện hắn kể chắc chắn đã tránh nặng tìm nhẹ. Không hề nhắc đến mối thù giữa bọn họ cùng Thiên Đế, bên trong tuyệt đối có kỳ quặc, ngươi phải cẩn thận lưu ý mới được!”

Vẻ mặt Trác Phàm vô cùng nghiêm túc, Cổ Tam Thông nghe thế thì bất giác nhíu mày một cái, trong mắt lóe lên một chút hoảng hốt.

Côn Bằng có thực lực thâm bất khả trắc, nếu thật sự có ác ý đối với hắn, hắn cũng chỉ có thể trở thành thịt cá trên thớt, không thể làm gì a!

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Trác Phàm đưa cho hắn một ánh mắt yên tâm, thản nhiên nói:

“Trong khoảng thời gian này ngươi ở bên cạnh hắn thật tốt là được, hắn có việc để cho ta đi làm, cho dù có ác ý, cũng sẽ không nhanh phát tác như thế. Hơn nữa, mới vừa nãy, trong lúc hắn nói chuyện, ta phát hiện hắn có một nhược điểm trí mạng, chính là hắn không thể rời khỏi Vạn Thú sơn mạch. Nếu không, lấy uy năng của hắn, vào 300 năm trước khi biết Kỳ Lân xảy ra chuyện, sao lại có thể không xuống núi tìm ngươi?”

“Lại nói, Lạc Lôi Hạp trong tam đại tuyệt địa kia, hai người chúng ta đều đã trải qua. Tuy nói gian nguy vạn phần, nhưng bằng vận khí, chúng ta vẫn có thể xông vào. Mà lấy thực lực của Côn Bằng, hoàn toàn có thể phá trận từ bên ngoài để đi vào giải cứu đồng bạn. Vì sao nhiều năm như vậy, hắn vẫn không xuất thủ? Như thế, có thể nói rõ, hắn chỉ có thể trốn ở trong Vạn Thú sơn mạch mới được an toàn, một khi ra ngoài liền nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên nếu ngày sau ngươi thấy có cái gì không đúng, tiểu tam tử, ngươi nhất định phải chạy khỏi Vạn Thú sơn mạch ngay!”

Những lời này nếu như bị Côn Bằng biết được mà nói, nhất định sẽ tức giận tới mức nôn máu tươi, mắng Trác Phàm vong ân phụ nghĩa.

Bà mẹ ngươi chứ, lão tử vừa cho ngươi một đống lớn chỗ tốt, ngươi vừa quay đầu đã cắn lão tử một phát, ly gián tình cảm giữa thánh thú chúng ta, thực sự là loại người không ra gì a!

Thế nhưng là không có cách a, ý muốn hại người có thể không có, nhưng nên có lòng phòng bị người, đây là nguyên tắc xử sự của Trác Phàm.

Huống chi, cái này còn quan hệ đến an nguy của tiểu tam tử, Trác Phàm càng phải phá lệ để bụng.

Hắn thật sự đã đem đứa nhỏ này, thành con ruột của mình!

Con ngươi trái chuyển phải chuyển đi loanh quanh, ánh mắt Cổ Tam Thông nhìn về phía Trác Phàm tràn đầy vẻ tán thán, dựng thẳng lên ngón tay cái: “Lão cha, vẫn là ngươi lợi hại, ta sẽ chú ý.”

“Hành sự cẩn thận, chớ chọc giận hắn!” Môt lần nữa sờ sờ cái đầu nhỏ của Cổ Tam Thông, Trác Phàm thở dài lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc.

Cổ Tam Thông cũng nhu thuận gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.

Lúc này, Tam Thủ Quái Nha vẫy cánh rơi xuống, khuyên nhủ:

“Thiếu gia, chúng ta nên trở về đi!”

“Ha ha ha... Thiếu gia... Ngay từ đầu ta vẫn cảm thấy kỳ quái, vì

sao nó lại gọi ngươi là thiếu gia, hiện tại rốt cuộc cũng minh bạch, Kỳ Lân thiếu gia, ha ha ha...” Trác Phàm nhìn hai bên một chút, không khỏi cười lớn một tiếng, trêu ghẹo nói.

Không khí ngưng trọng lúc này cũng được giảm bớt.

Cổ Tam Thông biết ý của hắn , là để hắn biểu hiện lạnh nhạt, không nên câu thúc, gây nên hoài nghi, liền cũng cười nói: “Lão cha, ta là thiếu gia của Vạn Thú sơn mạch, ngươi chính là lão gia. Về sau nếu ai khi dễ ngươi, tới nơi này tìm ta, nhi tử nhất định làm chỗ dựa cho ngươi!”

“Con trai ngoan, đi thôi!” liên tục cười to, Trác Phàm khẽ gật đầu.

Cổ Tam Thông nhảy một cái liền ở trên lưng Tam Thủ Quái Nha, dần dần bay lên không trung. Chỉ là hai mắt của hắn lại một mực nhìn vào Trác Phàm ở phía dưới không thả, hai mắt bây giờ đã ngấn lệ, nghẹn ngào lên tiếng: “Lão cha, coi như ngươi không có bị khi phụ, cũng phải thường xuyên đến thăm ta...”

Hưu!

Thế mà, hắn còn chưa dứt lời, Tam Thủ Quái Nha đã vỗ cánh một cái, nương theo cương phong cuồn cuộn màu đen, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn kia nháy mắt đã không còn, Trác Phàm không khỏi thở dài trong lòng một tiếng, chợt cảm thấy trái tim trĩu nặng.

Đem Cổ Tam Thông đặt ở bên người Côn Bằng, hắn luôn luôn không yên lòng. Bất quá không có cách nào, hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời làm như thế…

Thở sâu, Trác Phàm thu thập xong tâm tình, đạp chân xuống, liền bay lên không trung, hướng về Phong Lâm Thành bay đi!

Sau ba tháng, một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời Phong Lâm Thành , Trác Phàm trong chớp mắt đã đi đến dưới chân Hắc Phong Sơn. Thả mắt nhìn qu, bốn cái đại trận cấp năm vẫn đang vững vàng thủ hộ lấy nơi này.

Trong nháy mắt đánh ra ấn quyết, những đại trận kia chậm rãi tiêu tán, nhường ra một con đường, Trác Phàm chầm chậm đi vào. Mà người Lạc gia nghe được động tĩnh liền vội vã đi tới. Thấy là Trác Phàm trở về thì không khỏi đại hỉ.

“Trác đại ca, lúc đầu thấy ngươi trở mặt cùng hoàng đế, trở thành bia ngắm của vạn chúng, ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện đại sự gì. Chờ sau khi trở về, nhìn thấy Sương Nhi tỷ tỷ bọn họ mới biết, nguyên lai hết thảy đều là kế hoạch của ngươi, vậy gia chủ như ta liền cảm thấy yên tâm, ha ha ha!” Lạc Vân Hải ở phía đối diện đi lên phía trước, cười to nói.

Trác Phàm khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn lại, thấy những con tin còn lại đều đã toàn bộ trở về, mới yên lòng, biết Lãnh Vô Thường quả nhiên không dám lừa hắn.

“Tên xấu xa này, lúc trước có dự mưu, vì sao không nói rõ ràng cho chúng ta, hại cho chúng ta vì ngươi mà lo lắng một trận...” Lạc Vân Hải vừa dứt lời, Lạc Vân Thường ngay lập tức tiến lên oán giận nói.

Nhưng Trác Phàm lại khoát khoát tay, đánh gãy lời nàng, tiếp lấy nhìn về phía bọn Lệ Kinh Thiên nói: “Lệ lão, việc ta để cho các ngươi đi làm, làm tốt sao?”

Sắc mặt bất giác đau khổ, bọn người Lệ Kinh Thiên liếc nhìn nhau, lại đều là ai thán liên tục.

Sau cùng, vẫn là Lệ Kinh Thiên bất đắc dĩ nói: “Trác quản gia, ngài để cho chúng ta sưu tập khoáng vật luyện khí, tài liệu luyện đan, còn có đại lượng linh thạch, chúng ta vốn đều đang vội vàng chuẩn bị. Thế nhưng chúng ta dù sao cũng chì là thế gia mới lên cấp, mỏ quặng có thể khai thác bên trong lãnh địa có hạn. Lại thêm chuyện ngài bị cả nước truy nã, những gia tộc phụ thuộc đáng đâm ngàn đao kia lúc này cũng mặc kệ, phân rõ giới hạn cùng chúng ta. Con mẹ nó chứ, hại lão tử bây giờ còn chưa chuẩn bị được đầy đủ đồ vật.”

“Ta cũng đã đem theo hộ vệ trong nhà cùng hơn ngàn tộc nhân của Vân gia, ấn theo ngươi phân phó, cùng nhau đào ra một hang động giấu binh phạm vi chừng ngàn dặm dưới nền đất Hắc Phong Sơn đi!”

“Tốt, có cái này động là được, còn lại, lão tử đều đã có!” Cười lạnh, Trác Phàm tà dị phất phất tay.

Tiếp theo, liền thấy một đạo quang mang lóe lên, trước đỉnh núi Phong Sơn liền phủ đầy vô số khoáng vật dược tài trân quý, linh thạch thì chồng chất thành một hòn tiểu sơn, nhiều vô số kể!

Thấy tình cảnh này, mắt tất cả mọi người đều trợn tròn. Bọn họ làm sao cũng không ngờ được, trong tay Trác Phàm lại có nhiều tài phú như thế, quả thực không thua một đế quốc a.

So với số đồ vật lúc trước Trác Phàm để bọn hắn chuẩn bị, những vật này càng là nhiều hơn không chỉ gấp mấy trăm lần.

“Tốt, theo lúc trước ta phân phó, đem những vật này an bài thỏa đáng đi, chúng ta phải thâu tóm được thiên hạ này!” Trác Phàm vung tay lên, vênh váo tự đắc đi qua trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng đang dần dần biến mất kia, dĩ nhiên đã hoàn toàn ngây người.

Trác quản gia ba tháng này là đến chỗ nào phát tài sao? Thổ hào a!

Ngài không cần thâu tóm thiên hạ này nữa đâu, trực tiếp mua lại đi a…