Chương 415: Khai mở linh thức

Chương 415: Khai mở linh thức

Mn ai có kim phiếu thì đẩy giúp mình mấy cái nha tks mn

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Ba!

Một tiếng vang giòn phát ra, Côn Bằng búng tay một cái.

Chỉ một thoáng, ầm ầm từng tiếng chấn động từ ngoài động phát ra, Côn Bằng liếc nhìn hai người một chút, khoan thai tự đắc đi ra ngoài, cười nói: “Đi theo ta!”

Hai người nao nao, ngay sau đó đuổi theo.

Nhưng chờ đến khi ra trước động, lại sợ hãi cả kinh, bất khả tư nghị nhìn sang.

Chỉ thấy giờ khắc này, trước mặt bọn hắn là một tòa tiểu sơn máu chảy thành sông, được làm từ từng đôi cánh linh thú chồng chất mà thành. Dòng máu đỏ tươi từ gốc cánh chảy xuống, rất hiển nhiên là do cứ thế mà bị kéo xuống gây nên.

Mà phía trên bầu trời là mấy đầu linh thú cấp chín, vẫn như cũ, làm không biết mệt bay qua lại, sau đó nghiêng người đem một đống cánh trên lưng rơi xuống đất, phát ra trận trận âm thanh vang động.

Tròng mắt nhịn không được co rút lại, Trác Phàm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tràng diện máu tanh như thế, hắn thân là Ma Hoàng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng hạ ngoan thủ đối với đồng loại còn mặt không đỏ tim không đập như thế, hắn lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thật sâu liếc nhìn Côn Bằng đang ở bên cạnh một chút, hắn càng thêm xác định, đây là một kiêu hung thủ đoạn độc ác.

Hoặc là nói, trong mắt thánh thú, linh thú căn bản không khác gì nô lệ, là một đầu nhỏ mệnh căn vốn không đáng tiền. Coi như cứng rắn kéo đứt hai cánh của bọn chúng, biến chúng nó thành tàn phế, cũng không chút thương tiếc nào.

“Ta biết các ngươi đang sưu tập cánh của linh thú, nơi này có 100 ngàn vũ dực, đều là cánh của linh thú cấp bốn, cấp năm, cấp sáu, nếu như ngươi còn ngại không đủ, ta sẽ để bọn hắn tiếp tục trình lên thêm!”

Côn Bằng cười nói nhìn về phía Trác Phàm, trong giọng nói chất chứa bá khí khó nói, thật không hổ là bá vương.

Trác Phàm vội vàng khoát khoát tay, cười nói: “Tiền bối hao tâm tổn trí, vãn bối chỗ nào cần phải nhiều như vậy? Vốn chỉ dự định thu thập 1000 đôi mà thôi. Bây giờ lại được tiền bối nâng đỡ, chuẩn bị chu đáo như thế, thực sự vô cùng cảm kích. Chỉ là nhiều vũ dực như vậy, giới chỉ của tại hạ thế nhưng là chứa không nổi!”

“Không lo!”

Thế mà, hắn vừa dứt lời, Côn Bằng đã nhẹ nhàng vung tay lên, liền đem đống cánh linh thú như toà núi nhỏ kia thu vào giới chỉ, sau đó cởi ra đưa cho Trác Phàm, cười nói: “Cho ngươi, đừng khách khí!”

Đó là một giới chỉ tản ra thanh sắc quang mang óng ánh, hoàn toàn khác biệt so với Lôi Linh Giới trong tay Trác Phàm kia . Nhất là cỗ cảm giác ẩn ẩn phát ra linh khí, càng làm cho người ta chỉ hít một hơi, liền cảm thấy sảng khoái tinh thần, nguyên lực toàn thân không ngừng trào lên.

Loại giới chỉ có thể tự thân sinh ra linh khí nồng nặc, không phải là thứ mà người bình thường có thể nắm giữ.

Thánh giới!

Chỉ liếc mắt một cái, Trác Phàm liền nhận ra, muốn vươn tay ra lấy, nhưng lại không dám tùy tiện hành động.

Dạng đồ vật này tại thánh giới, cũng chỉ có người cầm quyền của Thánh tộc tại Thánh Vực mới xứng đáng được nắm giữ. Cho dù hắn ban đầu là Ma Hoàng chi tôn, cũng vạn vạn không chiếm được một cái thánh giới, vật này có thể xem như là biểu tượng cho thân phận

Nhìn thấy bộ dáng do dự không ngừng của hắn, Côn Bằng bất giác bật cười ra tiếng, gật đầu nói: “Lão phu minh bạch, tuy tại phàm giai không có kẻ nào nhận biết thánh giới nhưng sớm muộn ngươi cũng phải trở về Thánh Vực. Đến lúc đó, chỉ sợ cũng sẽ có phiền phức! Ha ha ha... Ngươi muốn còn thật lâu dài, bất quá như vậy cũng tốt làm!”

Nói xong , Côn Bằng vạch vạch ngón tay, Lôi Linh Giới trên tay Trác Phàm bỗng nhiên bay ra, rơi xuống trên tay hắn. Tiếp đó, trong tay hắn loé lên thanh quang, hai cái nhẫn trong nháy mắt liền dung hợp thành một thể.

Tuy vẫn mang bộ dáng của Lôi Linh Giới, nhưng thực ra nó đã là thánh giới chi thể, không gian bên trong rộng lớn vô cùng.

Trác Phàm thấy vậy, bất giác cả kinh thất sắc, trong lòng âm thầm tán thưởng.

Luyện khí chi thuật như thế, quả nhiên là thần kỹ, cho dù là hắn ở thời kỳ Ma Hoàng đỉnh phong, cũng không có dạng thần kỹ này a!

Kình Thiên Côn Bằng không hổ là nhân vật đứng đầu ngũ đại thánh thú, nổi danh cùng thập đế, thực lực quả là thâm bất khả trắc!

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi thán phục của hắn, Côn Bằng tựa hồ vô cùng hài lòng, cười gật gật đầu. Thực hắn lộ chiêu này, trừ việc muốn lấy lợi dụ bên ngoài, còn có ý muốn chấn nhiếp ở bên trong.

Ý tứ rất rõ ràng, chính là nói cho Trác Phàm, trông thấy chưa, thực lực của lão tử lực, ngươi có vỗ mông ngựa đều không đuổi theo kịp. Thức thời thì cùng lão tử lăn lộn, ăn ngon uống sướng. Nếu không, lão tử liền vài phút bóp chết ngươi!

Giờ khắc này, bộ dáng mà Trác Phàm biểu hiện ra, ngược lại là đúng với lòng hắn mong muốn!

A?

Đột nhiên, Côn Bằng nhíu mày lại, mặt lộ vẻ kinh hãi, không thể tin nhìn về phía giới chỉ trong tay, tiếp lấy vung tay lên. Liền thấy một đạo tử mang chợt hiện, một đầu Lôi Vân Tước màu tím liền đột nhiên bay ra ngoài, lúc này đã rơi xuống bên người Trác Phàm, sau khi di chuyển hai vòng, thì nhìn về phía Côn Bằng tựa hồ như đang vô cùng sợ hãi, vội vàng tránh sau lưng phụ thân.

“Lôi Vân Tước mày vậy mà thân có tử lôi thần uy, quả thật hiếm lạ!”

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển ...

Hai m Côn Bằng khẽ run động, nhìn về phía Trác Phàm, rồi chỉ phía Tước nhi cả kinh nói: “Tiểu tử, tử lôi trên thân Lôi Vân Tước, là ngươi động tay chân sao?”

“Ách, cũng có thể xem là như vậy! Khi vãn bối tiến vào Lạc Lôi Hạp, Tước nhi vẫn còn chưa được ấp ra, đành phải lấy trứng để hấp thu tử lôi. Không nghĩ tới trời sinh nó liền thành bộ dáng này, linh trí tựa hồ cũng cao hơn so với bình thường linh thú rất nhiều, cũng coi như là tạo hóa của nó đi!” Trác Phàm trầm ngâm một trận, thành thật bẩm báo: “Thế nào, tiền bối, có vấn đề gì không?”

“Thật sự là kỳ quái, việc này lão phu còn là lần đầu tiên gặp phải. Vốn dĩ tử lôi của Thiên Đế đã là vật phi phàm, chính là Bá Thiên Lôi Hoàng trong ngũ đại thánh thú, trời sinh có hồng mông tử lôi. Linh thú bình thường gặp phải nhất định thịt nát xương tan, cho dù là Trùng Thiên Kỳ Lân, cũng rất khó ngạnh kháng. Còn trứng của Lôi Vân Tước, mặc dù có thể hấp thu lôi điện, cũng khó có thể sinh tồn dưới tử lôi chi này. Nhưng bây giờ, Lôi Vân Tước thế mà có thể sinh ra từ trong tử lôi, rõ ràng cũng là tương đương có được truyền thừa của Lôi Hoàng, thật sự là quá kỳ quái!”

Côn Bằng một mực lắc đầu cảm thán, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.

Trác Phàm tâm niệm nhất động, tựa hồ đã nghĩ ra được nguyên do. Lúc trước hắn là một bên dùng trứng kia hấp thu tử lôi, một bên vận chuyển thần thông Thiên Ma đại hóa quyết do Cửu U Ma Đế suốt đời nghiên cứu!

Mà Thiên Ma đại hóa quyết, là hấp thu thiên địa vạn vật vì bản thân.

Chắc hẳn thì bởi vì nguyên nhân này mà Tước nhi còn chưa thành hình đã có thể hấp thu tử lôi, hóa nhập thể nội, để bản thân sử dụng. Mà Trác Phàm cũng có một bộ phận tử lôi cất giữ trong thể nội, tùy thời điều ra.

Nếu không có pháp quyết của thần thông này, một người một chim bọn họ nhất định sẽ phải chết ở dưới tử lôi kia

.

Nghĩ tới đây, Trác Phàm đã hiểu được hết thảy, nhưng hắn cũng không muốn nói ra. Dù sao, nhân tâm hiểm ác, hắn vẫn muốn lưu lại một đòn sát thủ trong tay.

Hừ hừ hừ, coi như Côn Bằng có quen thuộc thượng cổ thập đế, nhưng Thiên Ma đại hóa quyết chính là Cửu U Ma Đế mãi đến sau cùng mới lĩnh hội được, hắn nhất định không biết.

Chỉ có không biết, mới có thể làm vũ khí cuối cùng, Trác Phàm ngang dọc cả đời, tự nhiên biết rõ điểm này.

Sau đó, ngay khi Côn Bằng còn đang trăm bề không hiểu, Trác Phàm cũng giả bộ kỳ quái, cau mày, lại không lên tiếng!

Rốt cục, Côn Bằng cũng lắc đầu, từ bỏ suy tư, thở dài nói: “Thật là đại cơ duyên, phúc báo của con chim này quả là không nhỏ! Tiểu tử, ngươi thật đúng một ngôi sao may mắn. Chính mình có được một thân phúc báo còn không nói, liền cả linh sủng bên cạnh cũng có loại phúc báo này, có thể coi là phúc càng thêm phúc, tiền đồ một đường tươi sáng a!”

“Tiền bối quá khen, hết thảy đều là vận khí mà thôi!” Trác Phàm khom người cúi đầu, cười khẽ một tiếng.

Tinh quang loé lên trong mắt Côn Bằng, hắn khẽ nhếch miệng lên, thản nhiên nói: “Vậy lão phu lại cho ngươi thêm một phần phúc báo, dệt hoa trên gấm đi!”

Nói xong, Côn Bằng khoát tay, Tước nhi liền bị hắn hút tới trước người, thẳng đem con chim nhỏ kia bị dọa đến vỗ cánh tán loạn, kêu lên sợ hãi không thôi.

Cổ Tam Thông thấy thế thì không khỏi giật mình, vừa định động thân, lại bị Trác Phàm ngăn lại, hơi hơi lắc đầu.

Theo hắn thấy, Côn Bằng thân là đứng đầu ngũ đại thánh thú, sẽ không hạ độc thủ đối với một đầu linh thú cấp bốn.

Quả nhiên, Côn Bằng chăm chú nhìn Tước nhi một chút, trong mắt chỉ có vô tận mừng rỡ, lại không nửa phần sát ý chán ghét, đưa tay tại nó cái trán một chút, một đạo thanh mang nhập thể.

Tước nhi sững sờ, đang bối rối vỗ cánh thì bỗng nhiên dừng lại, hắng giọng, cung kính cúi đầu bái phục nói: “Đa tạ thánh chủ chúc phúc!”

“Tước nhi, nó nói chuyện!” Cổ Tam Thông giật mình, bất khả tư nghị nhìn về phía Trác Phàm.

Trác Phàm cũng hơi sững sờ, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng trở nên trì trệ, nháy mắt mấy cái cười nói: “Thế nhưng là... Như thế nào là giọng nữ?”

Không sai, Tước nhi vừa mở miệng, thanh âm uyển chuyển du dương, nhưng như thế nào phải bộ dáng của một đại lão gia nên có? Coi như hiện tại là ấu thể, giọng nói cũng không nên nhẹ nhàng như thế a, không giống Cổ Tam Thông chút nào.

“Phụ thân, ca ca, người ta vốn chính là nữ hài tử, vậy trước kia các ngươi cho là ta là...” Tước nhi quạt quạt cánh, bay đến bên cạnh hai người Trác Phàm, nháy nháy đôi mắt to hồn nhiên nghi hoặc hỏi.

Trác Phàm vội ho một tiếng, có chút lúng túng nói: “Nhi tử!”

“Đệ đệ!” Cổ Tam Thông cũng đỏ mặt, cười cười trả lời.

Nghe thấy lời ấy, Tước nhi không khỏi thở phì phò chớp động đôi cánh, bay loạn quanh hai người một trận, hét lớn: “Người ta là nữ hài tử, nữ hài tử...”

“Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi dưỡng linh sủng đều không phân biệt đực cái sao?”

Côn Bằng không khỏi cười lớn một tiếng, cười trêu nói.

Nói nhảm, lại không phải lai giống, phân biệt đực cái làm cái gì?

Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Trác Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, vẫn như cũ khiêm cung bái hạ, cười nói: “Đây là ta sơ sẩy, để tiền bối chê cười! Đúng rồi, tiền bối, ngài vừa mới đó là...”

“Khai linh thức cho nàng!”

Nhóm Dịch Tại Hạ Bất Tài

Côn Bằng khẽ cười một tiếng, trong mắt lóe lên tinh quang khó hiểu: “Tiểu tử, còn có một chuyện ta phải nói cho ngươi, ngươi là thân ở bảo sơn không biết đồ quý a. Lão phu Kình Thiên Côn Bằng từ trong hỗn độn sinh ra, đứng đầu ngũ đại thánh thú, cùng Bá Thiên Lôi Hoàng đồng dạng, bẩm sinh tự mang Hỗn Độn Thanh Viêm, thiên địa văn hỏa. Nhưng là luyện thần hóa hư, khứ trọc tồn tinh. Điều hòa âm dương, khai mở linh thức!”

“Tiểu tử, ngươi bây giờ đã nắm giữ Hỗn Độn Thanh Viêm của lão phu. Nếu dùng lửa này để luyện thần mà nói, sau mười năm, sớm nên đi vào Hóa Hư cảnh, sao có thể còn dừng lại tại Thiên Huyền cảnh bất động? Ai, thực sự là đáng tiếc a!”

“Có đúng không, lúc trước ngài cũng không có nói cho ta biết a?” Trác Phàm không khỏi sững sờ, trong lòng ngoại trừ kinh dị, càng nhiều hơn là hối hận. Thua thiệt hắn còn một mực khắc khổ tu luyện, còn đem thực lực vi tôn đặt ở bên miệng.

Thế mà có đường tắt cũng không biết đi, thật sự là quá đần!

Nguyên bản hắn sớm nên nghĩ đến, lúc trước hắn khai mở thần thức lĩnh vực, cầm giữ thần thông Thần Chiếu cảnh, không phải cũng là do Thanh Viêm bắt đầu sao? Lúc đó hắn làm sao lại không nghĩ tới, chủ động sử dụng Thanh Viêm để luyện thần chứ?

Vừa nghĩ đến đây, Trác Phàm nhất thời khóc không ra nước mắt, cảm giác mấy năm này đều con mẹ hắn uổng phí!

Côn Bằng lắc đầu mỉm cười một tiếng, thản nhiên nói: “Nguyên bản lão phu cho ngươi Thanh Viêm, cũng chỉ là muốn bảo vệ nguyên thần của ngươi, giúp ngươi tiến đến Lạc Lôi Hạp tìm kiếm mà thôi, thật không nghĩ qua để ngươi luyện thần hóa hư. Bất quá đã ngươi đã đem Thanh Viêm của lão phu luyện hóa vào trong thể nội, có thể tùy ý thao túng, liền nên hưởng này phúc phận. Đáng tiếc a, ngươi là người thông tuệ như thế, vậy mà lại không lĩnh hội ra, ha ha ha...”

Gương mặt nhịn không được mà co rụt lại, Trác Phàm không còn gì để nói, đầy miệng đều là vô tận đắng chát…