Chương 392: Sát cơ
"Cái gì, nghĩa phụ vậy mà. . ." Lạc Vân Hải kinh hãi thốt lên.
Độc Cô Phong ngưng trọng gật đầu: "Đúng vậy a, bát lang vệ từng người dũng mãnh, đều là cao thủ Thần Chiếu cảnh!"
Lần này nếu không phải là có Thiên Vũ Tứ Hổ đề điểm, những thế gia tử đệ thật sự sẽ khó mà biết, Sứ đoàn Khuyển Nhung lần này lại đến nhiều nhân vật hung ác như thế.
Lạc Vân Hải thần sắc ngưng trọng, lại thấy còn thừa hai người, ánh mắt nhìn chăm chú lão giả, tóc lão trắng phơ, hai con ngươi hơi đóng, chỉ là ngẫu nhiên lóe ra tinh quang, lại cho người ta một loại cảm giác thâm thúy.
"Đại ca, hắn là ai?"
Độc Cô Phong đáp: "Quốc Sư Khuyển Nhung Quốc, Hán Thiết Ma, địa vị tương đương với thừa tướng Thiên Vũ của chúng ta!"
"Cái gì, đây chẳng phải là nói, đối phương xuất động gần như tất cả nhân vật có tiếng tăm sao?" Mọi người giật mình, sau đó khó hiểu nói: "Nếu hắn quan trọng như vậy, sao lại tuỳ tiện mạo hiểm đến Thiên Vũ ta, chẳng lẽ không sợ chúng ta chế trụ hắn?"
Độc Cô Phong thở dài, bi thương nói: "Khuyển Nhung Quốc không giống chúng ta, tuy chúng ta có cái gọi là tứ trụ chống đỡ thiên hạ này, nhưng từng người tâm hoài quỷ thai. Tựa như nghĩa phụ cùng Gia Cát Trường Phong, sẽ không ai tin tưởng đối phương, nghe nói Gia Cát Trường Phong từ lâu có mục đích tiến về Khuyển Nhung để hòa đàm, lại chưa bao giờ áp dụng, các ngươi biết tại sao không?"
"Sợ bị lão nguyên soái bán!" Mọi người không phải người ngu, đồng thanh đáp.
Độc Cô Phong cười khổ gật đầu: "Tuy nghĩa phụ không phải người như thế, nhưng để thừa tướng đại nhân hoàn toàn tin tưởng nghĩa phụ, rất khó. Khuyển Nhung Quốc không như vậy, như lần này đi sứ, Thác Bạt Thiết Sơn dám để cho nhi tử hắn mang theo ba lang vệ đến đây, là bởi vì có Quốc Sư Hán Thiết Ma đi cùng. Mà Hán Thiết Ma dám đến, là bởi vì khi bọn họ nhập quan, Thác Bạt Thiết Sơn đã đồng thời tập kết 5 trăm vạn đại quân tại biên cảnh. Nếu sứ đoàn có nguy hiểm gì, 5 trăm vạn đại quân của hắn sẽ tiến công Thiên Vũ!"
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều thổn thức. Nhìn người ta toàn là trợ thủ đắc lực của hoàng đế, cùng nhau phụ trợ; lại nhìn lại tứ trụ chúng ta, chỉ có thấy lục đục với nhau. Nếu không phải Thiên Vũ đất rộng của nhiều, nhân tài xuất hiện lớp lớp, còn có ngự hạ thất gia, hộ quốc tam tông, chỉ sợ đã sớm bị người ta công hãm.
Vừa nghĩ đến đây, mọi người ngăn không được lắc đầu thở dài. . .
"Vậy còn. . . Vị mỹ nữ kia thì sao?" Lúc này, Long Hành Vân liếm liếm bờ môi khô chát, tràn đầy phấn khởi chỉ vào một vị nữ tử duy nhất trong sứ đoàn, hai mắt sáng lên nói.
Độc Cô Phong bật cười lắc đầu: "Nàng là độc nữ của Thác Bạt Thiết Sơn, muội muội của Thác Bạt Lưu Phong, Thác Bạt Liên Nhi. Danh xưng đệ nhất mỹ nữ Khuyển Nhung, thiện Ngự Thú chi thuật, nhưng có vẻ như không lên chiến trường, mà lại vì thực lực thấp, không có gì đáng chú ý!"
"Chậc chậc chậc. . . Độc Cô huynh a, các ngươi còn có phải là nam nhân hay không. Nữ nhân trời sinh vưu vật bực này, có thể lấy thực lực đến đánh giá sao?"
"Nàng cùng nữ tử Thiên Vũ ta rất khác nhau, có một phong vị khác a! Không biết trong thời gian này, có thể mời nàng một lần hay không. Nếu có thể cầm nến dạ đàm, thành chuyện tốt, quan hệ hai nước sẽ tốt lên cũng không biết chừng a!"
Sắc lang!
Chư nữ trên lầu lần nữa khinh thường trợn trừng mắt lườm hắn.
Độc Cô Phong bất đắc dĩ thở dài: "Long huynh, chỉ cần ngươi đừng có trúng mỹ nhân kế của người ta là tốt rồi! Dù nói thế nào người ta cũng là nhi nữ của nguyên soái, tuy không thấy nàng xuất thủ, nhưng không có nghĩa là nhân vật đơn giản, ngươi tuyệt đối đừng trêu chọc thị phi, tăng thêm phiền nhiễu a!"
"Yên tâm yên tâm, bông hoa nào có thể hái, bông nào chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa bỡn, bổn công tử vẫn hiểu rõ, ha ha ha. . ." Long Hành Vân vẫn đầy mặt mơ mộng nhìn người ngọc kia.
Bên dưới, Trác Phàm nhìn chằm chằm Thác Bạt Lưu Phong, trầm mặc nửa ngày, lại chợt tà dị cười nói: "Ta kêu các ngươi lui ra, là xem các ngươi xa tới là khách, cho các ngươi mặt mũi, chẳng lẽ thật muốn ta phải động thủ?"
"Ha ha ha. . . Nếu như ngươi có thể, xin cứ tự nhiên!" Thác Bạt Lưu Phong cũng nhếch miệng nói, tự tin như thể nắm chắc thắng lợi trong tay, đám người Khuyển Nhung đều nhìn Trác Phàm với ánh mắt chế nhạo cùng trào phúng.
Linh thú của bon họ sớm chiều sống chung với bọn họ, thân mật như người nhà, trừ chính bọn họ ra lệnh, tuyệt sẽ không nghe người thứ hai. Nếu muốn đe doạ linh thú, khiến chúng tự lui, haha, vậy tuyệt không có khả năng! Những linh thú này không phải Linh Thú bình thường, mà đều là chiến hữu cùng bọn họ chém giết trên chiến trường, tố chất tâm lý cường hãn, nào có dễ bị dọa cho sợ chạy?
Cho nên, tất cả mọi người tuyệt sẽ không tin, Trác Phàm có cách gì khiến cho linh thú tự lui ra ngoài thành!
Cho thể diện mà không cần!
Trác Phàm thầm hừ một tiếng, lạnh nhạt nhìn tất cả linh thú, khóe miệng dần dần nhếch lên đường cong lạnh lẽo.
Cũng chính là tại thời khắc này, Thác Bạt Lưu Phong chợt cảm thấy một cảm giác bất an phát lên. Còn tại sao lại có bất an như vậy, hắn lại hoàn toàn không rõ.
"Cút!" Đột nhiên, Trác Phàm quát lên, đồng thời, thanh sắc quang mang trong mắt lóe lên một cái liền biến mất. Như sấm rền tiếng vang, nổ tung trong tai tất cả linh thú.
Mà cùng một thời gian, một cỗ ba động vô hình quét qua thân thể tất cả linh thú.
Trong ánh mắt khó tin của kỵ binh Khuyển Nhung, hơn ngàn con linh thú bạo động, tất cả đều hoảng loạn phóng về phía cổng thành, vô luận kỵ binh điều khiển, ra hiệu như thế nào, đều ngăn không được chúng. Tất cả linh thú giống như là gặp phải thứ gì cực kì đáng sợ, đã hoàn toàn phát điên, chỉ biết cắm đầu chạy trốn. Có kỵ binh còn mất tập trung, bị chiến hữu nhiều năm làm cho ngã xuống đất, sau đó lại bị đám linh thú giẫm đạp lên, ngay lập tức gãy xương đứt gân, kêu rên liên tục!
"Có chuyện gì vậy, mau dừng lại!" Thác Bạt Lưu Phong thất kinh, nhưng vô luận hắn gào thét như thế nào, con linh thú hắn cưỡi vẫn hoàn toàn không nghe lệnh.
Không có cách nào, hắn đành phải bay lên, vẻ mặt kinh dị nhìn hơn ngàn linh thú, bao quát sáu con linh thú cấp năm, tất cả đều thất kinh chạy ra ngoài thành, chỉ trong nháy mắt, thì tất cả đều lui ra ngoài đế đô!
Để lại hơn ngàn kỵ binh chật vật không chịu nổi ngã lăn dưới đất, có người còn bị hết con linh thú này đến con linh thú khác giẫm, tổng cộng bị giẫm mười mấy chân, miệng phun máu tươi không ngừng, xương sườn gãy mười mấy cái, lăn trên đất kêu rên liên tục.
Thấy tình cảnh này, mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, chỉ có đám người Long Hành Vân, sớm đã ngờ tới nên còn bình thản. Bởi vì bọn họ đều từng thấy Trác Phàm sử xuất chiêu này, chính là lúc bách gia tranh minh, Trác Phàm trừng mắt một cái, hơn vạn Huyết Ngạc đều bị dọa lui!
Chơi linh thú trước mặt Trác Phàm, có thể nói là không cái ngu nào như cái ngu này!
Khuyển Nhung Quốc gặp phải Trác Phàm, có thể nói là gặp phải khắc tinh. . .
Thác Bạt Lưu Phong nhìn sang muội muội nói: "Liên Nhi, ngươi hiểu ngự thú nhất, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta. . . Ta làm sao biết. . ." Thác Bạt Liên Nhi miệng đầy đắng chát, ngay sau đó nàng chợt giật mình, giống như nhớ lại chuyện cũ, rồi nhìn thẳng vào Trác Phàm, nhìn một lúc, mới cả kinh nói: "Nguyên lai là ngươi?"
Trác Phàm quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng, nhíu mày, chẳng lẽ Khuyển Nhung có người biết hắn sao?
Rồi khi thấy Thác Bạt Liên Nhi, Trác Phàm cũng cả kinh. Nguyên lai người này, chính là người thiếu nữ hắn cứu tại Thú Vương Sơn! Lúc đó, hắn còn cướp đi Hóa Hình Nhũ mà người ta phát hiện trước.
Chỉ là lúc đó không để, bây giờ không ngờ nàng là người của Khuyển Nhung!
Có lẽ là thời gian đã qua quá lâu, hoặc do vừa rồi hắn chỉ chú ý thực lực đám người Khuyển Nhung, cô nương này không có gì đặc biệt, nên giờ mới nhận ra. Nào giống như tên phong lưu lãng tử Long Hành Vân, hận không thể xông lên cắn xé con gái nhà người ta! >< :3
Mà Thác Bạt Liên Nhi thấy Trác Phàm xuất hiện với mái đầu bạc trắng, cũng không quá để tâm, chỉ khi hắn xuất ra tuyệt kỹ đẩy lui linh thú, mới hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ tại Thú Vương Sơn.
Nhìn kỹ lại, thật đúng là tiểu tử này!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại đều trầm mặc, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hắn là ai, làm sao lại xuất hiện tại đế đô, lại là quản gia gia tộc nào? Thác Bạt Liên Nhi nhíu mày trầm tư. Nha đầu này lại là người Khuyển Nhung, nhưng vì sao lúc Bách gia tranh minh lại xuất hiện tại Thú Vương Sơn? Lần đó cùng mục đích lần này tới đây, có phải có quan hệ gì hay không? Trác Phàm nhíu mày nghĩ.
Trong tửu lâu, Lạc Vân Thường sầm mặt lại, ngoác miệng mắng to: "Thằng db đáng đâm ngàn đao, lại biết một vị cô nương nữa!"
"Aiz, xem ra mỹ nữ kia là đồ ăn của Trác huynh, ta không tranh nổi rồi!" Long Hành Vân bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ là. . . Trác huynh đến cùng biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp, Khuyển Nhung Quốc đều có, thật sự là diễm phúc không cạn a!"
"Liên Nhi, các ngươi biết nhau?" Thác Bạt Lưu Phong ngạc nhiên hỏi.
Thác Bạt Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Đại ca, hắn chính là kỳ nhân mà ta từng nói!"
Cái gì? Thác Bạt Lưu Phong giật mình, lại nhìn kỹ Trác Phàm, trong mắt phát lên sát ý trần trụi. Không ngờ trên đời quả nhiên có người có thể chấn nhiếp đàn thú. Như thế, hắn đối với Khuyển Nhung chúng ta là kẻ địch quá nguy hiểm, người này tuyệt không thể lưu. . .