Chương 391: Thác Bạt Lưu Phong

Chương 391: Thác Bạt Lưu Phong

"Nếu biết chậm trễ, còn không mau đi? Nếu chậm giờ, làm thiếu chủ mất hứng, ta chịu trách nhiệm không nổi, các ngươi càng không chịu nổi!" Trác Phàm nói như đúng rồi.

Người Khuyển Nhung càng xiết chặt lòng lại. Nhân vật trâu bò như thế, thế mà còn e ngại thiếu chủ nhà bọn họ? Có thể thấy được gia quy thế gia này có bao nhiêu nghiêm, lại có bao nhiêu cao thủ trợ trận!

Phốc!

Vĩnh Ninh cùng Vân Sương liếc nhìn nhau, đều cười thầm, mọi người vây xem cũng cười trộm không thôi.

Trác Phàm như nào, người Thiên vũ đều biết, mặc dù ai cũng gọi là quản gia, nhưng thực quyền lại còn hơn cả gia chủ Lạc gia. Chỉ có những kẻ ngoại lai này mới bị hắn trêu đùa!

Trong hàng ngũ cầm đầu Khuyển Nhung, một vị công tử trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn ôm quyền nói: "Vừa rồi là bộ hạ của ta lỗ mãng, mong được rộng lòng tha thứ!"

Hiếp yếu sợ mạnh!

Tất cả mọi người khinh thường bĩu môi. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, làm sứ đoàn một nước, có thể ăn nói khép nép bồi tội trước mặt nhiều người như thế, cũng rất đáng quý.

Trác Phàm lại căn bản không để ý đến bọn họ, thậm chí ngay cả liếc đều không có, chỉ là chăm chú nhìn mấy người Vân Sương, lạnh lùng nói: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau đi mua đồ?"

Buồn cười!

Tra Lạp Hãn thấy thế càng giận dữ, song quyền hung hăng nắm chặt, một đôi song đồng thiêu đốt lên liệt diễm.

Vĩnh Ninh công chúa vẫn còn ngại chuyện không đủ lớn, liền tay chỉ Sứ đoàn Khuyển Nhung, cố ý nói: "Trác quản gia, đường đều bị bọn họ chặn, chúng ta đi mua sắm thế nào được?"

Trác Phàm làm sao không biết quỷ tâm tư của nàng? Nhưng như này cũng tốt, kích động những người kia xuất thủ, thăm dò bọn họ, chính hợp ý hắn.

"Các ngươi chờ một lát!" Trác Phàm nói, sau đó quay người, trước mặt đi Sứ đoàn Khuyển Nhung, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo: "Đường cái Đế đô, là cho người đi, không phải để súc sinh chà đạp. Đám sinh sinh tốt nhất cút ra ngoài cho ta"

"Ngươi nói cái gì?" Tra Lạp Hãn giận dữ, toàn thân khí thế mãnh liệt bộc phát ra, một thân bắp thịt kéo căng lên, trông cứng rắn như cương thiết.

Vị công tử trẻ tuổi vừa lên tiếng kia sắc mặt hơi biến, rồi ngay sau đó sắc mặt cũng âm trầm xuống, xem ra lời ấy của Trác Phàm đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của hắn.

Khuyển Nhung lấy ngự thú làm trưởng, nhiều năm làm bạn cùng linh thú, kêu bọn họ bỏ rơi linh thú, chẳng khác nào để bọn họ từ bỏ vũ lực cùng tôn nghiêm, đây là điều mà bọn họ tuyệt đối không thể đáp ứng.

Trong tửu lâu, con cháu các đại thế gia đều hài lòng cười lạnh. Phong cách hành sự của Trác Phàm, bọn họ thật sự là không thể quen thuộc hơn được nữa, chính là điển hình chiếm lời rồi còn khoe mẽ!

Mỗi lần trước khi Trác Phàm hành động, đều sẽ khiêu khích trước đối phương, làm cho đối phương xuất thủ trước, sau đó mới động thủ. Kết quả cuối cùng, tự nhiên là lão tử đánh ngươi, đánh cho chết cũng được, ngươi làm sao, đây chính là ngươi động thủ trước!

Có bao nhiêu người bị Trác Phàm hung ác ngược cho một trận, còn không có chỗ giải oan, chỉ có thể thầm ngậm bồ hòn! Điểm này, tất cả mọi người biết, Trác Phàm lấy âm hiểm và hung ác mà nổi danh. Chỉ có đám người Khuyển Nhung mới không rõ nội tình, nhưng sau hôm nay chắc là sẽ có chút kinh nghiệm.

Tất cả mọi người cười lạnh, chờ xem chuyện cười!

Này thì phách lối, gặp phải Trác Phàm còn dám phách lối. . .

Thanh niên kia thật sâu nhìn Trác Phàm, có bất an, chợt hít sâu mấy hơi, để cho mình bình tĩnh trở lại, đạm mạc nói: "Tướng sĩ Khuyển Nhung ta, thú bất ly thân, sẽ chỉ tiến lên, không biết lui lại. Nếu như ngươi có năng lực thì để những linh thú này từ lui ra ngoài đi!"

Trác Phàm nghe thế thì trong lòng vui mừng quá đỗi, khóe miệng hơi quỷ dị nhếch lên.

"Người trẻ tuổi này, không đơn giản a!" Long Hành Vân hơi nghiêm túc nói, bọn người Tạ Thiên Thương cũng gật đầu.

Vị công tử kia nói lời tiến thối hợp lý, không cứng rắn cự tuyệt, lại không có nhát gan tiếp nhận, đồng thời còn có thể hồi cho Trác Phàm một nan đề, để Trác Phàm thấy khó khăn mà không có lý do động thủ.

Nếu Trác Phàm không thể đánh lui những con linh thú này ra ngoài thành, Trác Phàm sẽ lâm vào tình cảnh xấu hổ, mất hết thể diện, thử hỏi, thiên hạ ai có thể khiến cho hơn ngàn linh thú lui ra ngoài? Dù là Tuần Thú Sư ưu tú nhất Khuyển Nhung bọn họ, có lẽ cũng không làm nổi.

Mọi người Khuyển Nhung đầy vẻ tán thưởng nhìn công tử trẻ tuổi, rồi đều cười tà nhìn về phía Trác Phàm, xem hắn giải vây như thế nào!

Long Hành Vân tiếp tục tò mò nói: "Người trẻ tuổi này đến cùng thần thánh phương nào, xử sự trầm ổn lão luyện, văn võ song toàn, thật là khó được!"

Lạc Vân Hải cũng gật đầu: "Người này là gia tướng chi tài, trên thân có khí khái hào hùng ma luyện ra từ trên chiến trường, không phải người bình thường!"

"Ha ha ha. . . Tiểu đệ, ánh mắt ngươi thật sự là tiến rất xa a!" Một tiếng cười to vang lên, bốn bóng người chậm rãi đi đến, chính là Thiên Vũ Tứ Hổ. Độc Cô Phong bật cười một tiếng: "Ta nói chúng ta khổ đợi bên ngoài hoàng thành, làm sao không thấy sứ đoàn đến, nguyên lai là bị tiểu tử kia chặn đứng a!"

"Aiz, không biết tiểu tử này bị cái gì, với ai cũng khiêu khích được! danh hào Thiên Vũ đệ nhất, danh bất hư truyền a, ha ha ha. . ."

"Đại ca, không thể nói như thế, lần này không phải Trác Phàm nhà ta gây sự trước!" Lạc Vân Thường giải thích.

Độc Cô Phong gật đầu cười nói: "Muội muội lại bao che khuyết điểm rồi, vi huynh đầu có không nói đây là trách nhiệm của Trác quản gia! Thực, chúng ta giao chiến nhiều năm với Khuyển Nhung, hai bên có hiềm khích. Lần này sứ đoàn bọn họ đến, tất nhiên sẽ thử hạ mã uy cho chúng ta, chúng ta cũng có chỗ chuẩn bị. Chỉ là không ngờ, các ngươi lại gánh đòn trước, tiết kiệm không ít phiền phức!"

"Đúng rồi, đại ca, công tử trẻ tuổi kia là ai vậy, các huynh quen biết sao?" Lạc Vân Hải quay đầu hỏi.

Độc Cô Phong thở dài, gật đầu nói: "Nào chỉ là biết, còn là lão đối thủ đấy. Người này chính là con một của binh mã đại nguyên soái Thác Bạt Thiết Sơn, Thác Bạt Lưu Phong!"

"Cái gì, thiếu soái?" Lạc Vân Hải giật mình, ngay sau đó hiểu ra: "Thì ra là thế, khó trách ta thấy trên thân hắn có phong phạm nhà tướng!"

Độc Cô Phong chăm chú nhìn thân ảnh kia, trong mắt đầy vẻ ngưng trọng: "Thác Bạt Lưu Phong thông minh hơn người, võ dũng đều thông, bài binh bố trận, không gì không giỏi. Tuy tuổi tác còn ít, nhưng trong quân đội đã uy danh hiển hách. Bốn người chúng ta đã từng giao chiến với hắn vài lần, đều rơi vào hạ phong. Nghe nói. . . Hắn sẽ thế chỗ phụ thân hắn, trở thành binh mã đại nguyên soái đời tiếp theo!"

Nghe thấy lời ấy, Lạc Vân Hải nheo mắt, càng sâu sắc sâu nhìn người thanh niên kia. Binh mã đại nguyên soái đời tiếp theo, sẽ là địch nhân lớn nhất của bọn họ trên chiến trường, bây giờ phải quan sát cho tốt.

"Đại ca, những người còn lại thì sao?" Lạc Vân Hải hỏi tiếp.

"Dưới trướng Thác Bạt Thiết Sơn có bát đại lang vệ, kiêu dũng thiện chiến, không người có thể địch. Lần này đi sứ, lại đến ba tên!"

Độc Cô Phong chỉ vào đại hán nháo sự nói: "Hắn là nhị lang, Ác Lang Vệ, Tra Lạp Hãn. Thiên sinh thần lực, có vạn phu bất đương chi dũng, truyền ngôn có thể xé xác linh thú cấp năm, khá khó chơi!"

"Còn có, Ẩn Lang Vệ, Hô Liên Sài! Chuyên công tác tình báo, là người cực kỳ ẩn nấp âm hiểm!" Độc Cô Phong chỉ vào bóng người khô gầy, nghiêm túc nói: "Có lẽ ngươi bình thường sẽ không chú ý hắn, nhưng hắn lại luôn chú ý đến ngươi. Thủ hạ của hắn, mười phần lão luyện!"

Lạc Vân Hải gật đầu, Độc Cô Phong chỉ vào nam tử mang mặt nạ, chỉ có một nửa mặt lộ ra, tiếp tục nói: "Kia là thần xạ nổi danh Khuyển Nhung, xếp hạng thứ ba trong bat lang vệ, Xạ Thiên Lang, Triết Biệt. Tay nắm Chấn Thiên Cung cùng Xuyên Vân Tiễn, đều là lục phẩm linh binh, bách phát bách trúng, chuyên bắn tướng soái địch. Cho dù là nguyên soái lão, cũng từng bị hắn bắn thương, thật sự là đối thủ đáng sợ!"