Chương 380: Sự đáng sợ của thống lĩnh áo đen
Lệ Kinh Thiên kinh hãi ngẩng đầu, ngay tại khắc này, bá một tiếng, một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống. Đến khi nó tới đủ gần, mới phát hiện, đó là một xiềng xích đen nhánh, giống như một đạo sấm sét, phóng thẳng tới Lệ Kinh Thiên vọt tới.
Như cả một bầu trời ập xuống, cỗ uy áp mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người khí tức trì trệ, dưới chân trầm xuống, không tự giác cúi người. Cho dù là Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến, cũng không nhịn được mà thân thể hơi run run.
Còn Lệ Kinh Thiên, phải trực diện đối mặt uy áp chính thì càng là run rẩy, y phục lạnh rung, cương phong lạnh thấu xương thổi đến hai gò má đau nhức, nền đất dưới chân đang không ngừng nứt ra. Lệ Kinh Thiên quá sợ hãi, đồng thời lấy làm kinh ngạc, đã minh bạch, người xuất thủ là một tồn tại không cùng một đẳng cấp với những người áo đen kia.
Lệ Kinh Thiên ngưng tụ tròng mắt, khí thế toàn thân đột nhiên bạo phát, hắc khí cuồn cuộn lượn quanh người, hét lớn một tiếng, Quỷ Long trảo, không lùi mà tiến tới.
A?
Một tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ trong mây đen, dường như người kia không ngờ Lệ Kinh Thiên có dũng khí này, tán thán nói: "Tiểu bối coi như dũng mãnh, nhưng đáng tiếc. . ."
Đùng!
Một tiếng bạo hưởng điếc tai nhức óc phát ra, Lệ Kinh Thiên không khiến xiềng xích ngừng lại dù chỉ, ngược lại mình bị xiềng xích quật mạnh xuống đất. Đất đai nứt vỡ, bụi mù bay múa, cát vàng đầy trời. Mọi người Vân gia giật mình, cuống quít lui lại, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến vội vàng chắn trước Vân gia, giúp bọn họ cản trở dư âm.
Đến khi khói bụi tản ra, hết thảy đều trở nên rõ ràng, tất cả mọi người mới giật mình, hít sâu một hơi.
Chỉ thấy Lệ Kinh Thiên lúc trước còn thần dũng uy vũ, giờ này khắc này, lại đã bị nện sâu xuống 100m đất, sắc mặt trắng bệch, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bên miệng còn có một vệt máu đỏ tươi.
Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến cũng hoảng sợ trong lòng. Thực lực của Lệ Kinh Thiên như nào, bọn họ quá rõ ràng, nếu hai người không liên thủ, căn bản không qua nổi mười chiêu của hắn, nhân vật cường hãn như vậy, thế mà chỉ một chiêu đã lập tức trọng thương, đây là thực lực đáng sợ bực nào a?
Trong lúc nhất thời, hai người lần nữa nhìn qua Vân không đen nghịt, thấy một bóng người khôi ngô chậm rãi đáp xuống, trên tay hắn còn có một đoạn xích.
Người này thân cao chín thước, toàn thân là áo giáp màu đen, áo choàng màu đen sau lưng nghênh phong phấp phới. Giống như những người áo đen kia, hắn mang theo mặt nạ màu đen, một thân khí tức cường hãn làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sợ hãi từ đáy lòng, cho dù là Lệ Kinh Thiên cùng phu phụ Cừu Viêm Hải đều không ngoại lệ.
"Thống lĩnh. . ." Những người áo đen kia cùng nhau ôm quyền, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn, lại không có sự mừng rỡ vì có chỗ dựa, mà có cảm giác e ngại cực kì.
Người thống lĩnh khoát khoát tay, không thèm nhìn bọn họ, đạm mạc nói: "Lần này, địch nhân xác thực rất khó giải quyết!"
Nghe được lời này, tất cả mọi người thở dài ra một hơi. Thực, vị thống lĩnh này đối yêu cầu đối với bọn họ rất là nghiêm ngặt, mỗi lần xuất thủ, tất yếu thành công. Có điều, có vị thống lĩnh thực lực cường hãn đến mức không phải người này, có lần nào bọn họ thất bại đâu?
Thế nhưng, có lẽ là sợ bọn họ nổi tâm kiêu ngạo, vị thống lĩnh này đặt ra quy củ, là khi có nhiệm vụ, hắn sẽ không xuất thủ. Nếu là bị bất đắc dĩ, hắn mới ra tay, còn những người này sau khi trở về đều phải bị trừng phạt. Loại đau khổ khi bị trừng phạt đó, bọn họ trải qua một lần, thì không muốn trải qua lần thứ hai. Cho nên, khi bọn họ thất thống lĩnh xuất thủ, phản ứng đầu tiên không phải nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành hay không, mà là nhìn được tương lai đau khổ sắp tới.
Có điều, lần này vậy mà lại ngoại lệ, thống lĩnh thế mà không trách tội bọn họ.
Điều này đã nói rõ, thống lĩnh nhận thức được thực lực đối phương, đấu với những người này, bọn họ. . . không có bất kỳ mảy may phần thắng nào.
Nếu không, thống lĩnh đã không xuất thủ sớm như thế!
Ầm!
Lệ Kinh Thiên cẩn trọng ném ném xích sắt ra, vỗ vỗ vết máu, bỗng nhiên đạp lên mặt đất, bay đến bên cạnh hai người Cừu Viêm Hải. Ba người ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía đối phương, song quyền lại không ngăn được run rẩy. Thực lực người này, khiến ba người cảm thấy, dù có liên thủ, đều cảm thấy khó khăn!
Thống lĩnh thu hồi lại hắc xích, sau đó đạm mạc gật đầu: "Tiểu bối, ngươi rất không tệ, có thể tiếp lão phu một chiêu mà còn có thể thở dốc, ngươi rất khó được!"
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!" Lệ Kinh Thiên cười lạnh: "Ngươi tuy mạnh mẽ, nhưng còn chưa đột phá tới Hóa Hư cảnh đi. Nếu đều là Thần Chiếu đỉnh phong, muốn một chiêu miểu sát lão phu, chỉ sợ còn chưa sinh ra đâu."
Có điều, tuy nói như thế, nhưng hắn cực kỳ kiêng kị đối với người trước mặt này. Một xích vừa rồi, hắn là phải liều cả cái mạng già mới đỡ được, nếu chỉ hơi chút sai lầm, chỉ sợ đã khó giữ được tính mạng.
Thống lĩnh mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói: "Tiểu bối, ngươi là thật không biết, hay là có ý né tránh sự thật này? Dù cùng một tu vi, nhưng người có thiên phú khác, vẫn có thực lực khác biệt ngày đêm a! Trước kia Hoàng Phủ Thanh Thiên là như thế, hiện tại, đại quản gia nhà các ngươi không phải thế sao?"
"Chậc chậc chậc. . . Chỉ là Thiên Huyền tam trọng cảnh, có thể tuỳ tiện ngăn lại hai đại cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong toàn lực nhất kích, thiên phú cùng thực lực như vậy, để lão phu nghĩ đến một lão đối thủ! Nếu có thể, lão phu muốn tự mình lãnh giáo cao chiêu của Trác quản gia các ngươi!" Thống lĩnh áo đen thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn lên trời, có vẻ đang nghĩ đến chuyện cũ, thổn thức không thôi.
"Được rồi, chuyện này không có quan hệ với Lạc gia các ngươi, lão phu không muốn khai chiến với Lạc gia sớm như vậy! Bây giờ mời ba vị tránh ra, lão phu muốn mang Vân gia đi!"
"Có cc! Muốn cướp người dễ dàng như vậy, vậy ngày sau lão nương còn mặt mũi nào mà làm người?" Tuyết Thanh Kiến lập tức, đạp chân xuống, đột nhiên xông về phía hắn, Cừu Viêm Hải cũng theo sát mà lên.
Trong chớp mắt, hai tay hai người tương giao, năng lượng thủy hỏa kết hợp.
"Thủy hỏa tương khắc, Sinh Tử Quyết!"
Oanh!
Hai người hóa thành một đạo cực quang nóng rực xuyên qua lồng ngực thống lĩnh áo đen, phóng thẳng chân trời. Sau đó nó không ngừng mở rộng, bạch quang bao phủ cả hắn lại.
Từ đầu tới cuối, hắn đều không động đậy, cứ thế biến thành bột mịn.
Lạch cạch một tiếng, xiềng xích màu đen rơi xuống mặt đất, bạch quang biến mất, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến thở hồng hộc, nhưng trước mặt đã không có một ai.
Tên này, bị bọn họ đánh bất ngờ xử lý!
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, dài dài một hơi, Vân gia vui mừng khôn xiết, chỉ có Lệ Kinh Thiên, khi nhìn những người áo đen còn lại kia liền giật mình, thầm kêu không tốt.
Bởi vì bọn họ không có bất luận bối rối gì, mà dị thường bình tĩnh.
Quả nhiên, ngay tức khắc, một tiếng cười quen thuộc lại lần nữa vang vọng bên tai mọi người: "Ha ha ha. . . Đây chính là vũ kỹ Lạc gia sao, quả nhiên làm cho người mở rộng tầm mắt, là kỳ kỹ cả đời lão phu chưa bao giờ gặp qua. Khó trách sẽ có cao thủ tìm nơi đó nương tựa!"
Xì xì xì. . .
Từng đại từng đạo hắc khí sinh ra, khí lưu màu đen cuồn cuộn ngưng tụ thành hình người, cuối cùng hóa thành thống lĩnh áo đen, hắn cười nói: "Lão phu bây giờ, nửa người nửa quỷ, chiêu này không đả thương được ta mảy may a!"
Hai người lập tức hoảng hốt, vọn họ biết, những người áo đen kia đã có thể hóa thành khói đen, tránh né công kích thực thể, thống lĩnh không có lý do không biết. Bọn họ vừa mới thí nghiệm, xem có được hay không, hiện tại xem ra, quả nhiên không được. Mà lại, thống lĩnh áo đen càng mạnh hơn những người áo đen kia, có thể tùy ý chuyển đổi giữa thực và hư. Những người áo đen kia, một khi bị đánh thành khói đen, sẽ rất khó ngưng tụ thực thể. Nghĩ tới đây, hai người đạp chân xuống, lui.
Thế nhưng, đã không kịp.
Thống lĩnh áo đen vẫy tay, hắc xích lần nữa nằm trong lòng bàn tay, tùy ý vung lên, đùng một tiếng, Tuyết Thanh Kiến cùng Cừu Viêm Hải bị quất bay xa, đồng thời phun máu trọng thương.
"Hừ, lão phu đã hết lời khuyên can các ngươi, là chính các ngươi muốn chết, không trách ai được!" Thống lĩnh áo đen lạnh lùng nói, ngay sau đó phóng tới hai ngưới.
Lệ Kinh Thiên quýnh lên, vội vàng nhào về phía trước, toàn thân lượn lờ hắc khí, hét lớn: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ nhất, Ma Long ngút trời!"
Rống!
Một đạo Long ảnh màu đen quay quanh thân thể, xông vào hắc ảnh, nhưng vừa mới tiếp xúc, Long ảnh màu đen lập tức vỡ vụn, Lệ Kinh Thiên bị quất bay ra ngoài, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Đến khi xuống mặt đất, đã rất uể oải. Dù vậy, hắn vẫn đã thành công bảo hộ hai người Tuyết Thanh Kiến.
"Hai người các ngươi. . . Khụ khụ. . . Lão phu chỉ có thể giúp các ngươi đến đây. . ." Lệ Kinh Thiên thở phì phò, máu tươi ngăn không được mà tuôn ra.
Cừu Viêm Hải khẽ gật đầu, lộ ra vẻ vui mừng: "Lệ lão đầu, bạn chí cốt của ta!"
Vân gia chứng kiến tất cả, sớm đã lệ quang đầy mắt, không biết là hoảng sợ hay là cảm động.
Lệ Kinh Thiên cùng thủy hỏa song tôn tuy bình thường rất hay tranh phong, nhưng lúc kề vai chiến đấu, lại là chiến hữu tốt nhất, không rời không bỏ.
Thống lĩnh áo đen thấy thế, chẳng hiểu sao lại có vẻ tức giận lên, hung ác nói: "Các ngươi còn thật sự là hảo huynh đệ a, Thiên Cương Cuồng Tôn, ngươi đã muốn cứu bọn chúng, vậy ngươi chết thay bọn chúng trước đi!"
Hưu!
Đạo hắc ảnh kia liền quất tới Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải cùng Tuyết Thanh Kiến thấy thế chỉ có thể cắn răng, muốn xông đến đỡ đòn, nhưng lại bất đắc dĩ không thể cử động.
Mắt thấy đạo hắc ảnh sắp phóng đến người, Lệ Kinh Thiên thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ, hắn đường đường Thiên Cương Cuồng Tôn, vậy mà phải chết kiểu uất ức như thế, đối thủ là ai cũng không biết.
Thế nhưng, ngay tại bước ngoặt nguy hiểm, một thanh âm quen thuộc đột nhiên bên tai tất cả mọi người: "Tên hắc quỷ này, trước kia chắc là từng bị huynh đệ bán đúng hong, nên mới nhìn Lạc gia chúng ta tình nghĩa mà lòng sinh khó chịu?"