Chương 371: Hung thú thức tỉnh
Hưu!
Trên không trung mây trắng lượn lờ, vang lên một tiếng xé gió, một dải khói bụi màu vàng đáp xuống một chỗ đại viện lạc. Bịch một tiếng, Hoàng Mi Lão Tổ ném hai người trên mặt đất.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên, một thanh niên tuấn lãng cùng hơn mười người tùy tùng chầm chậm đi tới, chính là nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng.
Nhìn hai người nằm trên mặt đất, nhị hoàng tử gật đầu khen: "Không hổ là Hoàng Mi Lão Tổ, ngay cả Trác Phàm cũng có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, tiểu vương bội phục bội phục, ha ha ha. . ."
"Khặc khặc khặc. . . Vương gia nói quá lời rồi, ta thấy tên Trác Phàm này chẳng khác gì mấy tên mua danh chuộc tiếng. Lão phu còn chưa sử xuất bản lĩnh thật sự, hắn đã thúc thủ chịu trói! Có lúc ta còn thấy thẹn vì nhị hoàng tử mở giá cao cho lão phu a!"
"Ha ha ha. . . Lão tổ khách khí, chắc chắn không phải Trác Phàm quá yếu, mà chính là lão tổ thủ đoạn cao minh. Lão tổ có thể yên tâm, đáp ứng cho ngài mười bát phẩm linh đan, sẽ không thiếu!"
Nhị hoàng tử mười phần phóng khoáng cười to lên, Hoàng Mi Lão Tổ cũng tà tiếu liên tục, đắc ý ôm quyền.
Nhị hoàng tử bước tới, lật qua lật lại Trác Phàm, hài lòng gật đầu, cười lạnh nói: "Cái gì thiên hạ đệ nhất đại quản gia, lại dám cự tuyệt lời mời của tiểu vương, thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hừ!"
Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn Vân Sương, nghi ngờ nói: "Lão tổ, đây là. . ."
"Hắc hắc hắc. . . Ta cũng không biết, thấy nha đầu này đi theo Trác Phàm, ta nghĩ là người thân cận hắn. Lão phu cảm thấy nha đầu này có thể sẽ hữu dụng đối với vương gia, nên cùng mang về." Hoàng Mi Lão Tổ nhếch miệng cười to nói.
Nhị hoàng tử cười khen: "Lão tổ thật sự là có lòng, ha ha ha. . ."
Tiếp đó, hắn đưa tay lật Vân Sương lên, rồi ngay lập tức kinh hãi nói: "Cái gì, Thánh Nữ Vân Sương? Lão tổ, sao ngươi bắt cả người tế tự phủ đến đây?"
"Thế nào, nha đầu này không thể bắt sao?" Hoàng Mi Lão Tổ nghi ngờ nói.
Nhị hoàng tử thở sâu, hơi trầm ngâm, sau đó nở nụ cười tà ác, lắc lắc đầu nói: "Không, lão tổ, ngươi làm rất khá, bản vương lại muốn thêm ngươi một công, thưởng thêm cho ngươi hai viên bát phẩm linh đan!"
Cái gì?
Hoàng Mi Lão Tổ không khỏi sững sờ, ngây ngốc một lúc mới vui mừng quá đỗi, cười ra tiếng: "Ha ha ha. . . vậy thì đa tạ vương gia lại thưởng!"
Mà nhị hoàng tử tại quan sát tỉ mỉ thêm Vân Sương vài lần, rồi nhìn về phía Hoàng Mi Lão Tổ nói: "Lão tổ, không biết ngài có thể có thể làm nha đầu này tỉnh lại hay không, ta có việc cần hỏi nàng!"
"Cái này đơn giản!" Hoàng Mi Lão Tổ gật đầu, mừng khấp khởi móc ra một bình sứ, sau đó mở ra nắp bình, hơi lắc lắc trước mũi Vân Sương, đắc ý nói: "Đây là độc môn mê dược lão phu nghiên cứu ra, thiên niên mị tán. Dù là Thần Chiếu cảnh, cũng tuyệt đối không phòng được. Nếu không có độc môn giải dược của lão phu, cả đời này cũng đừng mong tỉnh, hắc hắc hắc. . ."
"Lão tổ quả nhiên thần thông quảng đại, tiểu vương bội phục!" Nhị hoàng tử lần nữa ôm quyền tán dương, yên tĩnh đợi Vân Sương tỉnh lại.
Một phút sau, ưm một tiếng :3, Vân Sương hơi hơi động người, chậm rãi mở mắt ><, liền thấy vẻ mặt mlem của nhị hoàng tử, liền quá sợ hãi kêu lên: "A, nhị hoàng tử, ngươi. . . Ngươi. . ."
"Cô nương không cần sợ hãi, hiện tại ngươi làm khách trong vương phủ bản vương, cực kỳ an toàn!" Nhị hoàng tử thủ thế im lặng.
Vân Sương co rúm người lại, nhìn về phía những người xung qunah, liền trầm lòng xuống. Nàng chỉ có thực lực Thiên Huyền ngũ trọng mà thôi, những người này, phần lớn là Thiên Huyền bát cửu trọng, còn có năm người, thậm chí là Thần Chiếu. Nhất là lão giả có hai lông mày ố vàng, càng làm cho nàng kinh dị, hắn là Thần Chiếu bát trọng. Bị nhiều tuyệt cường giả như vậy vây quanh, trong mắt nàng đã là tro tàn một mảnh, biết rõ không thể đào tẩu, lại nhìn về phía bên cạnh, thấy Trác Phàm an tường ngủ, không khỏi kinh hãi, liền lay lay hắn: "Trác quản gia, ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại a. . ."
Nhưng không có tác dụng, Trác Phàm vẫn yên ổn chìm trong giấc ngủ!
"Ha ha ha. . . Tiểu cô nương, ngươi đừng uổng phí sức lực, không có giải dược của lão phu, tiểu tử này tỉnh không nổi!" Hoàng Mi Lão Tổ cười to, vẻ mặt đắc ý.
Nhị hoàng tử thầm cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ bình thản: "Sương Nhi cô nương, danh hiệu thánh nữ của ngài, tiểu vương sớm có nghe nói. Chỉ là trở ngại quy củ tế tự phủ, còn có đủ loại nhân tố, tiểu vương không được bái phỏng. Không ngờ, hôm nay ngươi lại đánh bậy đánh bạ đi vào vương phủ tiểu vương làm khách, thật là rồng đến nhà tôm, tiểu vương cảm thấy rất vinh cmn dự a!"
"Hừ, làm khách cái gì, rõ ràng là các ngươi báta ta đến!" Vân Sương tức giận nói.
Nhị hoàng tử cười to lên: "Ha ha ha. . . Bắt cũng được, mời cũng được, dù sao ngươi đã tới phủ của bản vương, chính là khách của bản vương, bản vương tự sẽ lấy lễ đối đãi. Có điều, tiểu vương có một việc trong lòng thật lâu, muốn mời cô nương giải đáp nghi vấn, mong rằng vui lòng chỉ giáo!"
"Chuyện gì?" Vân Sương hồ nghi nói.
Nhị hoàng tử thật sâu cúi người, chân thành nói: "Nghe nói cô nương có một đôi mắt đoạn thiên mệnh, có thể xem thấu mệnh số mỗi người, chẳng biết có thể xem giúp tiểu vương hay không, tiểu vương đến cùng có hay không. . ."
Nói đến đây, nhị hoàng tử không khỏi trở nên kích động, liếm liếm khô khốc bờ môi, cuối cùng mới khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: "Đế vương chi tướng!"
"Không thể!" Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, Vân Sương đã ngoan cường lắc đầu, kiên định nói: "Vân gia có tổ huấn, đời đời trung lập, không hỏi thế sự, chỉ cứu thương sinh, mặc kệ vương hầu! Loạn đạo đế vương thiên mệnh, chính là kiêng kỵ, ta không thể giúp ngươi xem tướng!"
Nhị hoàng tử lập tức trầm mặt xuống, cười lạnh thành tiếng: "Hừ, tốt cho một Vân gia tổ huấn, không thể làm trái. Nhưng làm sao ta nghe nói, hai mươi năm trước đại tế ti đoán mệnh tướng cho Hoàng Phủ Thanh Thiên?"
"Sao có thể giống nhau?" Vân Sương giải thích: "Hoàng Phủ Thanh Thiên lúc đó thượng vị thành niên, bên trong mệnh đồ, hắn có rất nhiều lựa chọn, không phải là chánh thức thành thục đế vương tướng mệnh. Còn ngươi, bây giờ đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, lối rẽ mệnh đồ đã thưa thớt. Bây giờ định mệnh, nếu thật có long tướng, vậy tám chín phần mười là đúng, há không tiết lộ thiên cơ, sẽ bị thiên phạt, dẫn tới sinh linh đồ thán?"
Ánh mắt nhị hoàng tử bất giác sáng lên, Vân Sương không nói lời ấy còn tốt, nói ra, lại càng lay động trái tim nhỏ của hắn. Nói cách khác, nếu vị thánh nữ này nói hắn có đế vương chi tướng, vậy tuyệt đối có thể leo lên ngôi hoàng đế, ai cũng không ngăn cản được!
Vừa nghĩ đến đây, nhị hoàng tử càng thêm kích động, đỏ mắt nói: "Vậy ngươi bây giờ còn chờ cái gì, nhanh xem giúp bản vương, đến cùng có khả năng vinh đăng đại vị hay không!"
"Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối không. . ."
Nhưng mà, Vân Sương còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, nhị hoàng tử đã xuất kiếm, trực chỉ Trác Phàm, điên cuồng quát: "Nghe nói ngươi rất thân cận với hắn a, nhanh xem cho ta, nếu không ta lấy mạng hắn!"
"Điện hạ, xin nghĩ lại, hắn là thiên hạ đệ nhất đại quản gia được bệ hạ khâm phong, nếu xảy ra bất trắc, chúng ta không xử lý nổi." Lúc này, có một người vội vàng đi đến nói nhỏ với nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử quay đầu hung hăng lườm hắn, nộ hống: "Cút, nếu bản hoàng tử có thể vinh đăng ngôi hoàng đế, thiên hạ đệ nhất đại quản gia có nhằm nhò gì!"
Hắn lại hai mắt đỏ ngầu uy hiếp Vân Sương: "Nhanh, bản hoàng tử làm thịt hắn bây giờ. Vân gia các ngươi không phải lập chí cứu vãn thương sinh sao, chẳng lẽ mạng người nguy cấp trước mặt lại không cứu?"
Vân Sương khó xử, nàng không thể vi phạm tổ huấn, lại không thể thấy chết không cứu, nhất thời không biết nên lựa chọn như nào.
Rồi nàng quay đầu nhìn Trác Phàm vẫn đang an tường, bên tai vang lên lời căn dặn của gia gia.
Trác Phàm là kỳ nhân có thể nghịch thiên cải mệnh, nàng phải hướng thiện cho hắn, cứu vãn thương sinh. Lại nghĩ tới tình cảnh lúc trước, Trác Phàm đối mặt sương độc, hộ nàng sau lưng, Vân Sương liền có quyết định.
Trác Phàm, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
"Được, ta đáp ứng ngươi!" Vân Sương khẽ gật đầu, nghiêm túc nói.
Lần này, nhị hoàng tử mừng rỡ quá đỗi, ngay lập tức thu kiếm, chỉnh quần áo, cười nói: "Vậy. . . xin mời thánh nữ bắt đầu đi!"
Vân Sương đạm mạc gật đầu, khép hờ hai con ngươi, đến khi lần nữa mở ra, hai mắt đã đen kịt, trong mắt, lại có điểm điểm tinh quang chớp động, giống như cả một bầu trời.
Đến khi Vân Sương khôi phục như thường, nhị hoàng tử liền kích động nói "Thế nào, thánh nữ, ta. . . Ta. . . Ta. . ."
Vân Sương cười gật đầu, cũng nhẹ nhàng thoải mái: "Còn tốt, ngươi không có đế vương chi tướng, ta cũng coi như không vi phạm tổ huấn, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh a!"
Oanh!
Như một trận tiếng sấm vang lên trong đầu, nhị hoàng tử như chập mạch, gương mặt run rẩy nói: "Thánh. . . Thánh nữ, ngươi có phải nhìn lầm hay không, có cần xem lại hay không!"
"Ta từ nhỏ đã theo gia gia học tập, sẽ không nhìn lầm!" Vân Sương kiên định nói: "Ngươi xác thực không có đế vương chi tướng, đừng uổng phí sức lực. Mà, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, con đường ngươi đang đi rất nguy hiểm, có thể sẽ đi đến kết cục vạn kiếp bất phục, ngươi nên sớm thu tay lại đi, thu tay còn có thể giữ được cả đời bình an, nếu không. . ."
"Nếu không em gái ngươi a, tên lừa đảo, dám nói bản vương không có đế vương chi tướng, bản vương phải giết ngươi!" Nhị hoàng tử điên cuồng hét lớn, hắn khó có thể tiếp nhận sự thật này. Trong tay lóe lên ánh sáng, lần nữa xuất ra thanh kiếm kia, muốn bổ tới Vân sương.
Vân Sương không khỏi hét lên một tiếng, bị dọa đến cuộn mình lại.
Nhưng đúng vào lúc này, đạo kiếm quang kia còn chưa chạm đến Vân Sương, thì đinh một tiếng, bị một long trảo hung mãnh vững vàng nắm lại.
Đồng thời, tiếng cười lạnh vang vọng bên tai tất cả mọi người: "Ha ha ha ha. . . thằng óc heo như ngươi, coi như ngươi thật có đế vương chi tướng, từ thời khắc ngươi dám bắt lão tử, số phận ngươi đã được định lại rồi. . ."