Chương 370: Bắt cóc

Chương 370: Bắt cóc

Dịch bởi nhóm Tại hạ bất tài

"Sương Nhi, ta gọi ngươi như vậy, không vấn đề gì chứ?"

Trên đường trở về Lạc gia, Trác Phàm cùng Vân Sương sóng vai mà đi, khuôn mặt tà dị luôn treo cười bỉ ổi với tiểu cô nương kia.

Vân Sương co rúm người lại, liếc nhẹ Trác Phàm, thấy hắn một bộ quái đại thúc lừa gạt bé gái nhà hàng xóm, lại bị dọa đến vội cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.

Trác Phàm bất giác cười to lên: "Ha ha ha. . . Sương Nhi cô nương, ngươi không cần sợ, gia gia ngươi đưa ngươi đưa cho ta, là vì phụ trợ ta hoàn thành đại nghiệp, chúng ta là cùng một chiến tuyến. Đợi việc này xong, ngươi tất nhiên có thể trở lại tế tự phủ. Mà lại, ngươi với ta không lâu, còn không hiểu ta, chỉ cần ngươi đi theo ta lâu, thì nhất định sẽ phát hiện, theo lão tử lăn lộn, ngươi tuyệt đối được ăn ngon uống sướng, mang ngươi trang bức mang ngươi bay, thể xác tinh thần tuyệt đối vui vẻ, sẽ không bạc đãi ngươi, hắc hắc hắc. . ."

Trác Phàm ít khi khoác lác trước mặt, nhưng không biết sao, có lẽ là trên thân cô nương này thật có khí chất giống như Ngưng Nhi a, Trác Phàm theo bản năng khoe khoang lên.

Vân Sương phốc một tiếng, che miệng cười rộ lên. Lúc sau mới khẽ mở miệng thơm nói: "Trác. . . Trác quản gia, trước khi đi, gia gia căn dặn ta, nói ngươi là người xấu, để ta giúp ngươi hướng thiện, nhưng ta thấy ngươi đâu có gian tà như vậy a!"

Ha ha ha. . . Cho nên ta mới nói ngươi không hiểu ta!

Đột nhiên, một trận cuồng phong gào thét, mang theo từng trận bụi mù màu vàng cuốn tới phía hai người. Trác Phàm sợ hãi kêu lên: "Không tốt, là khói độc, Sương Nhi ngươi nhanh nín hơi ngưng khí!"

"Khặc khặc khặc. . . Vô dụng, khói độc của lão phu, xem như cao thủ Thần Chiếu toàn thân hộ thể nguyên lực, cũng tuyệt đối ngăn không được!"

Ngay sau đó, bụi mù hoàn toàn bao phủ hai người vào bên trong.

Trác Phàm nhướng mày, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nguyên lai là khói mê. . . Ngay sau đó, bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất, triệt để ngất đi.

"Trác quản gia!" Vân Sương giật mình hét to, nhưng lúc này, khói bụi màu vàng đã bao phủ nàng, rất nhanh xâm nhập vào trong cơ thể nàng. Nàng cũng chỉ kiên trì được hai giây, mắt liền tối sầm lại, ngã xuống cạnh Trác Phàm.

Lúc này, ba đạo nhân ảnh bay qua, một người giữa nhất có khuôn mặt già nua, mặt mũi đầy nếp uốn, hai bên râu màu vàng tiu nghỉu xuống, chỉ hơi vung tay, thu hết tất cả khói vàng vào ống tay áo.

"Ha ha ha. . . thiên hạ đệ nhất đại quản gia Trác Phàm, lão phu tưởng lợi hại đến mức nào." Lão giả cười lớn một tiếng, vẻ mặt kiệt ngao.

Hai người gật gù, khom người khen: "Hoàng Mi Lão Tổ, độc công thiên hạ vô địch, dù là Dược Vương Điện, cũng vạn vạn so với không kịp a!"

"Hừ, Dược Vương Điện tính là thứ gì, làm sao có thể đánh đồng với lão phu? Nhớ năm đó, Dược Vương Điện mời lão phu làm cung phụng, lão phu so độc với bọn chúng, còn không phải từng tên thua trận? Đều chỉ là đám hư danh!" Hoàng Mi Lão Tổ khinh thường bĩu môi, nhìn về phía hai người trên mặt đất: "Nhị hoàng tử chỉ cần Trác Phàm, nha đầu này, xử lí sao bây giờ?"

Một người bên cạnh liền khom người bẩm báo: "Khởi bẩm lão tổ, ta nghe nói Trác Phàm hành sự luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, người thân cận không nhiều. Nha đầu này lại có thể đi sóng vai với hẳn, hẳn là người thân cận. Ta mang nàng theo đi, hẳn là sẽ hữu dụng cho hoàng tử điện hạ!"

Hoàng Mi Lão Tổ khẽ gật đầu, vung ống tay áo, hóa thành một cỗ Hoàng Phong cuốn hai người Trác Phàm đi.

Có lẽ là do thắng lợi đến quá mức nhẹ nhõm, cao thủ Thần Chiếu như Hoàng Mi Lão Tổ đều buông lỏng cảnh giác, vậy mà không phát hiện, cách đó không xa, có một bóng người toàn thân co rúm, thấy tất cả mọi chuyện nơi này.

Mà lại quan sát tỉ mỉ một phen, thân ảnh kia không phải là thư đồng đi theo Vĩnh Ninh công chúa sao?

"Xong xong, xảy ra đại sự, ta phải nhanh đi bẩm báo công chúa!" Thư đồng kia giật mình, hốt hoảng chạy tới hoàng thành.

Nửa canh giờ sau, chạy về trước cửa thành, thư đồng thở hồng hộc xuất ra lệnh bài: "Ta. . . Ta là thị nữ thiếp thân của công chúa Lục Châu, mau mau cho đi. . ."

Cùng lúc đó, trước tẩm điện của công chúa, bàn tử đổ mồ hôi như tắm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hét lớn: "Vĩnh. . . Vĩnh Ninh, nhanh. . . Nhanh ra đây, tam ca, sắp không được. . ."

Bịch một tiếng, bàn tử ngã xuống cửa tẩm điện, hùng hùng hổ hổ nói: "Bà mẹ nó, hoàng thành sao lớn như vậy, còn trừ phụ hoàng, người nào cũng không thể đi kiệu, nhất định phải đi bộ, thực sự quá vô nhân đạo. Đây quả thực là trắng trợn kỳ thị ta. . ."

"Vậy huynh còn chạy đi chạy lại làm gì, ở yên một chỗ không phải càng tốt hơn sao? ha ha. . ."

Cọt kẹt một tiếng, cửa lớn tẩm điện mở ra, Vĩnh Ninh công chúa bước đến. Bàn tử quay đầu nhìn muội muội, không còn gì để nói, lẩm bẩm nói: "Muội cho rằng ta muốn chạy tới chỗ quỷ quái này? Là bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, phụ hoàng luôn luôn phân công ta đi làm. Đại ca tọa trấn hoàng thành, xử lý văn kiện, nhị ca chấp chưởng thủ vệ hoàng thành. Chỉ có ta, có lẽ phụ hoàng không chào đón ta, có việc công gì đi ra ngoài giải quyết đều cho ta đi, hận không thể đuổi ta tới Thiên Nam Hải Bắc, vĩnh viễn không nên quay lại mới tốt!"

"Aiz, tam ca, huynh có thể sống đến lớn như vậy, thật sự là vất vả!" Vĩnh Ninh vuốt ve sờ sờ đầu hắn, an ủi, miệng thì cứ cười.

Bàn tử thản nhiên nói: "Được rồi, Hoàng muội, ngươi cũng đừng giễu cợt tam ca ngươi nữa. Lần này ta đến chỗ ngươi, cũng là có việc công cần giải quyết, là liên quan tới chuyện ngươi lén đi ra ngoài, phụ hoàng trừng phạt ngươi!"

"Cái gì, phụ hoàng biết?" Vĩnh Ninh giật mình, nghi ngờ nhìn về phía hắn, sắc mặt không tốt: "Tam ca, chuyện ta lén đi ra ngoài, phụ hoàng sao biết được, có phải các huynh mật báo hay không? Đúng là một đám người xấu, không làm huynh muội nữa!"

Bàn tử bất đắc dĩ trợn mắt, sau đó thở dài: "Vĩnh Ninh, tam ca ta suốt ngày chạy dông tứ hải, mệt đến chết rồi, còn nhàn sự đi lo chuyện của ngươi? Đến đại ca, trăm công nghìn việc, mỗi ngày phê chữa công văn cũng mệt muốn chết, chẳng lẽ không có việc gì đi mách lẻo sao? Nhị ca thì càng không, ngươi cũng biết, từ nhỏ đến lớn, trong mắt của hắn chỉ có đại ca, làm sao có thể phân ra lòng dạ thanh thản để ý tới ngươi?"

"Vậy thì kỳ quái, đến cùng là ai mật báo?" Vĩnh Ninh công chúa nhăn mày, hung hăng cắn răng: "Đừng để bản công chúa biết được, nếu không nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!"

Bàn tử lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Vĩnh Ninh a, ngươi ngốc thế chứ. Phụ hoàng thân là đế vương Thiên Vũ, thủ hạ thám tử vô số, ngươi giở trò trong hoàng thành, còn nghĩ giấu được phụ hoàng sao?"

"A đúng, được tam ca nhắc nhở, ta mới nhớ tới, nhất định là Quỷ Ảnh vệ trong truyền thuyết đó. Như quỷ đi theo, như ruồi bâu mật, đúng hay không?"

Vĩnh Ninh vỗ tay nói: "Nhất định là bọn họ, bằng không, người nào bản lãnh lớn như vậy, biết ta lén đi ra ngoài?"

Bàn tử nhìn thẳng nàng, xem nàng có đang nói đùa hay không, cuối cùng cười khổ: "Vĩnh Ninh, đầu óc ngươi có bệnh không. Lúc đó ngươi chạy ra, các đại gia tộc tất cả đều thấy, người nào không biết, cần phải Quỷ Ảnh vệ bẩm báo sao? Còn nữa, Quỷ Ảnh vệ là cái gì, là lực lượng bí mật phụ hoàng đích thân khống chế, trên đời ai cũng không rõ chân thân của bọn họ là gì. Chỉ biết là, thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ chính là tứ trụ thứ tư, Quỷ Vương! Dù là tam trụ còn lại, đối với hắn đều kiêng kị ba phần. Đại nhân vật như vậy, có rảnh rỗi đi nhìn chằm chằm tiểu nha đầu phá phách ngươi sao, ngươi có phải quá đề cao mình rồi hay không?"

"Cái gì mà tiểu nha đầu phá phách, người ta dù sao cũng là công chúa" Vĩnh Ninh hừ nhẹ.

Bàn tử lắc lắc đầu: "Thôi thôi, Vĩnh Ninh, xem ra chúng ta là không có tiếng nói chung, vẫn là nói cho ngươi biết quyết định của phụ hoàng a, Vĩnh Ninh công chúa tiếp chỉ!"

"Vĩnh Ninh lĩnh chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Vĩnh Ninh vội vàng quỳ xuống, cung kính nói.

Bàn tử cũng nghiêm túc hẳn lên, thản nhiên nói: "Hoàng thượng có chỉ, Vĩnh Ninh một mình xuất cung, làm mất thể thống, đặc biệt phạt cấm túc một năm, khâm thử!"

"A, một năm?" Nghe được trừng phạt này, Vĩnh Ninh công chúa xẹp miệng, co quắp ngã xuống đất, vẻ mặt buồn rầu.

Bị khóa trong hoàng cung nguyên một năm, đối với vị công túa hoạt bát hiếu động như nàng thật đúng là đả kích lớn lao.

Bàn tử không đành lòng, định tiến lên an ủi hai câu, nhưng đúng lúc này, thư đồng chợt vội vội vàng vàng chạy tới, hét lớn: "Không tốt, công chúa, xảy ra đại sự!"

"Xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy?" Vĩnh Ninh giận dữ nói: "Có đại sự gì có thể lớn hơn chuyện ta bị cấm túc một năm? Đúng, ta không phải kêu ngươi đi mời Sương Nhi đến gặp ta sao? Làm sao, người đâu?"

Lục Châu vô cùng lo lắng nói: "Sương Nhi cô nương cùng Trác Phàm đều bị một lão đầu đánh thuốc mê, bị bắt đi mất rồi!"

“Cái gì?” Vĩnh Ninh cùng bàn tử cùng nhau hét tiếng.

"Đúng vậy a, công chúa, ta tận mắt nhìn thấy!" Lục Châu kiên định nói.

"Là ai làm?" Bàn tử vội la lên.

"Ta nghe bọn họ nói, hình như là nhị hoàng tử!"

Bàn tử cùng Vĩnh Ninh lại giật nảy cả mình, kêu lên sợ hãi, bàn tử càng bị dọa đến sắc mặt trắng lên.

"Nhị ca thực sự quá phận, thân là hoàng tử, dám làm chuyện bắt cóc tống tiền, còn bắt cả thánh nữ cùng quản gia ngự hạ gia tộc! Lục Châu, ngươi đi với ta đến diện thánh, bản công chúa muốn vạch tội hắn, hừ!" Vĩnh Ninh giận hừ nói, kéo Lục Châu đi, Lục Châu gật đầu, theo thật sát. bàn tử lại là đầy mặt hoảng sợ, vội la lên: "Đi bẩm báo phụ hoàng sẽ muộn mất!"

"Cái gì muộn?" Vĩnh Ninh không hiểu: "Nếu nhị ca bắt bọn họ, vậy bọn họ tạm thời sẽ không có việc gì, yên tâm đi."

"Ta sao có thể yên lòng? Mà lại, ta cũng không phải lo lắng bọn họ có việc, ta là sợ nhị ca xảy ra chuyện a! Lão nhị óc cho, lại dám ra tay với con hung thú kia!"

Bàn tử chà chà đầu đầy mồ hôi lạnh, thân thể mập mạp lúc này vậy mà trở nên nhẹ nhàng dị thường, nhanh như chớp chạy mất.

Vĩnh Ninh thấy chuyện bất thường, hơi suy nghĩ, cũng vội vàng theo sau. . .