Chương 339: sinh cơ cho Ngưng Nhi

Chương 339: sinh cơ cho Ngưng Nhi

Mặt trời lặn, mặt trời mọc, một ngày đi qua, tất cả mọi người cứ yên lặng đứng ngoài cửa phòng Trác Phàm, nghe hắn gào rú một đêm, đến tận lúc cuống họng như nát nhừ đi, mới không còn động tĩnh.

Hai mắt Lạc Vân Thường đã sưng đỏ, hai má thậm chí còn nước mắt chưa khô.

"Đại tiểu thư, mấy người Long các chủ cầu kiến!" Lúc này, Bàng thống lĩnh đến bên Lạc Vân Thường, thở dài, ôm quyền nói.

Lạc Vân Thường kỳ quái liếc hắn một cái. Trước kia bọn họ đều là phái người thông báo đi gặp bọn họ, nào có đạo lý tự mình đến nhà, làm sao lần này. . .

Thế nhưng rất nhanh, Lạc Vân Thường chợt thấy Lệ lão, mới hiểu được hết thảy, khinh bỉ nói: "Hừ, cái gì mà ngự hạ gia tộc, đều chỉ là đám nịnh nọt!"

Nàng đã rõ ràng, chính là bởi vì hôm qua Lệ Kinh Thiên xuất hiện, chấn nhiếp tất cả mọi người, bọn họ mới đột nhiên phát hiện, trong bất tri bất giác, Lạc gia đã bước đến vị trí như bọn họ, thậm chí đã siêu việt bọn họ.

Bởi vậy, bọn họ mới tự hạ thấp địa vị, đích thân đến đây bái phỏng!

"Bàng thống lĩnh, cho bọn họ vào đi!" Lạc Vân Thường đạm mạc lên tiếng, hiển lộ rõ khí chất.

Bàng thống lĩnh nghiêm mặt, khom người lĩnh mệnh: "Vâng!"

Chỉ chốc lát sau, Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong, mỗ mỗ, mang theo người của gia tộc ào ào đi tới.

Lạc Vân Thường chậm rãi quay người, lạnh nhạt hành lễ: "Chư vị gia chủ, vạn phần xin lỗi, Vân Thường có việc trong người không thể tự mình đón tiếp, xin bồi tội!"

"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, Trác quản gia đâu?" Mỗ mỗ vội vã khoát tay nói.

Lạc Vân Thường nhìn về phía căn phòng nhỏ đóng chặt, sâu xa nói: "Cả một ngày, hắn đều tự giam mình bên trong, không gặp ai, bây giờ không biết như thế nào!"

Nghe lời ấy, ba vị gia chủ giật mình, vội vã nhìn qua, thấy Lệ Kinh Thiên nhắm mắt, yên lặng canh giữ trước phòng.

Ba người vội vàng hành lễ: "Bái kiến Lệ lão!"

Thế nhưng, Lệ Kinh Thiên mảy may không để ý, không nói không động.

Ba vị gia chủ liếc nhìn nhau, đều là lắc đầu cười khổ, phía sau bọn họ, mọi người âm thầm tắc lưỡi.

Thực sự quá có phong phạm, gặp gia chủ ngự hạ gia tộc, đều ngưu bức như thế. Càng khó có thể tưởng tượng là, một đại nhân vật cường hãn như thế, lại đối với Trác Phàm nói gì nghe nấy, quả thực khó có thể tin.

Còn Long Cửu, Long Quỳ, những người quen biết Trác Phàm từ lâu, nhìn hắn từ một người bình thường, từng bước một trở thành nhân vật có thể quát tháo Thiên Vũ như bây giờ, trong lòng càng thổn thức. Đặc biệt là đại công tử Tạ Thiên Thương, càng để hắn nhiệt huyết sôi trào.

Giống như Lệ Kinh Thiên, đều là võ si, hắn hoàn toàn cho rằng, có thể khiến cho cường giả võ si khăng khăng một mực đi theo hắn, lý do rất đơn giản, chỉ có một thứ, chính là thực lực. Lệ Kinh Thiên nghe lời Trác Phàm như thế, đó chỉ có thể nói, Trác Phàm có thực lực để hắn hoàn toàn thần phục. Vừa nghĩ đến đây, kính ngưỡng trong lòng Tạ Thiên Thương đối với Trác Phàm càng thêm mãnh liệt, thậm chí lập tức muốn đạt tới cấp độ sùng bái!

Ba vị gia chủ lần nữa nhìn nhau, vẫn là để mỗ mỗ ra mặt hỏi: "Lạc đại tiểu thư, chẳng biết có thể cho chúng ta gặp mặt Trác quản gia một lần hay không, chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!"

"Việc này. . . Chỉ sợ không được! Lấy trạng thái hiện tại của hắn, lúc này vẫn là để hắn yên tĩnh, nghỉ ngơi thật tốt đi. Các ngươi có lời gì, có thể nói với ta!" Lạc Vân Thường bất đắc dĩ lắc đầu.

Ba người bất giác giật mình, nhau nhíu mày lại.

Trước kia Trác Phàm không tại, bọn họ mới tìm nha đầu này thương lượng, nay Trác Phàm trở về, đương nhiên tìm người chủ trì chánh thức. Việc này còn rất quan trọng, liên quan đến an nguy ba nhà, bọn họ sao có thể không cẩn thận, giao quyền quyết định cho một tiểu nha đầu?

Thế nhưng, trước cánh cửa là Tôn Lệ Kinh Thiên trông coi, ba người không còn cách nào khác, không còn gì để nói.

Bất chợt, Sở Khuynh Thành bước ra, đi thẳng vào phòng

Lạc Vân Thường nhướng mày,đưa tay ngăn lại: "Sở lâu chủ, ngươi muốn làm gì?"

Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói: "Đây là chuyện giữa ta với hắn, mong Lạc tiểu thư đừng can thiệp!"

Lạc Vân Thường không cản được nàng, nhưng Lệ Kinh Thiên vẫn kiên định nói: "Trác quản gia cần yên lặng, không có hắn cho phép, không ai được vào. Nếu không, thì đừng trách lão phu lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu!"

Sở Khuynh Thành biết không phải là đối thủ của Lệ Kinh Thiên, bèn cao giọng hô: "Trác Phàm, ta tìm ngươi có chuyện quan trọng, mau ra đây gặp ta, đừng có như con rùa đen rúc đầu!"

Đợi một lúc, bên trong rốt cục vang lên một giọng trầm khàn: "Lệ lão, cho bọn họ vào đi!"

"Được!" Lệ Kinh Thiên quay người. Lúc này, mọi người mới có thể theo Sở Khuynh Thành, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Cảnh tượng bên trong làm cho tất cả đều kinh ngạc đến ngây người! Chỉ thấy một nam tử tóc trắng uể oải ngồi cúi đầu, quần áo không chỉnh tề, búi tóc rối tung, hai mắt đỏ thẫm vô thần. Tay hắn cầm một tiểu lô đỉnh, bên trong phát ra Thánh mang yêu kiều thuần khiết!

"Trác đại ca. . ." Lạc Vân Hải giật mình, kêu lên.

Nhưng Trác Phàm không trả lời, chỉ là vô thần nhìn mặt đất, một lúc sau mới thì thào lên tiếng, nhưng vẫn không nhìn mọi người: "Xin lỗi chư vị, nếu như các ngươi vì chuyện tuyên chiến hôm qua mà đến, thì trở về đi. Vân Hải tuy nhỏ, nhưng là gia chủ tương lai Lạc gia chúng ta, mệnh lệnh của hắn tuyệt đối. Lạc gia chúng ta cuối cùng vẫn phải có một trận chiến với Đế Vương Môn, các ngươi có tham dự hay không, là tùy các ngươi!"

Gia chủ ba nhà lúng túng, Trác Phàm bộ dáng thất hồn lạc phách như thế, rõ ràng là bị đả kích to lớn, hoàn toàn trầm luân, nào còn có thể giống như trước kia, đưa ra lựa chọn chính xác? Tất cả quyết định lúc này của hắn, căn bản chính là liều mạng, tình nguyện mình thịt nát xương tan, cũng phải cắn cho đối phương một miếng!

Tất cả mọi người không ngờ được, Trác Phàm lạnh như khối Thiên Niên Hàn Băng, bình thường khó chơi, tỉnh táo giống như quái vật, chỉ nói lợi ích, không chút cảm tình. Thế nhưng một khi hắn động tình, lại có thể hoàn toàn vứt bỏ lý trí, liều lĩnh, trở thành linh hồn yếu ớt nhất.

Trời nếu có tình, trời cũng già, cảm tình quả nhiên là thanh đao hai lưỡi, có thể làm cho người mạnh nhất trên đời này biến thành người chán chường nhất.

"Trác quản gia, ngươi không thể cứ mãi tinh thần sa sút như thế, việc này không thể hành động theo cảm tính a!" Mỗ mỗ vội vàng nói.

Trác Phàm căn bản không liếc nhìn nàng một cái, chỉ xùy cười một tiếng!

Sở Khuynh Thành bỗng nhiên bước đến gần hắn, mạnh mẽ kéo hắn đi ra phía ngoài: "Ngươi đi theo ta!"

Mọi người giật mình, không rõ ra sao. Trác Phàm cũng không hiểu, nhưng hắn đã không quan tâm nhiều như vậy, cứ như cái xác không hồn, bị Sở Khuynh Thành kéo đi. Rất nhanh, hai người biến mất.

Nửa canh giờ sau, Sở Khuynh Thành kéo hắn đến trụ sở Hoa Vũ Lâu tại Vân Long Thành, trong một gian khuê phòng bốn phía tràn ngập hương khí.

Trác Phàm buồn bực ngán ngẩm: "Sở lâu chủ, ngươi kéo ta tới chỗ này làm gì, không phải còn muốn tình ý với ta chứ, hừ hừ hừ, bây giờ ta không có hứng. . ."

Nhưng Trác Phàm còn chưa nói hết, thì cả người giật mình, đột nhiên phát hiện, trước mặt hắn, còn có một thiếu nữ khác đang nằm yên.

Da thịt nàng trắng nõn, hình dạng thanh thuần, chính là Tiết Ngưng Hương.

Chỉ là, nàng không giống như đã chết, mà chỉ như ngủ say, yên tĩnh nằm nơi đó.

"Ngưng Nhi, sao lại thế. . ." Trác Phàm kinh hãi tiến đến gần, thấy Ngưng Nhi không khác người sống, chỉ là nhắm mắt bất tỉnh mà thôi. Trác Phàm nhăn mày, cuối cùng, từ trong miệng nàng, phát hiện một viên Minh Châu lóe ra hào quang rạng rỡ.

"Định Hồn Châu!" Trác Phàm sợ hãi kêu lên, ngay sau đó đại hỉ kêu lớn: "Ngưng. . . Ngưng Nhi, còn có thể cứu. . ."