Chương 338: Tuyên chiến
Mang theo mọi người Lạc gia quay trở về, Trác Phàm chỉ có vẻ lạnh lùng, bên cạnh hắn là Lệ Kinh Thiên, cỗ khí thế cường hãn khiến tất cả mọi người cảm thấy ngạt thở, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn một đội nhân mã, cho dù là gia chủ ngự hạ thất gia, trong mắt cũng đầy chấn kinh. Chẳng ai nghĩ được, lúc trước, trong mắt của mọi người, một gia tộc chỉ là nhị tam lưu, nay lại trở thành tồn tại khiến cả ngự hạ thất gia phải kiêng dè.
Phải biết, cho dù là ngự hạ thất gia, trừ Đế Vương Môn, sáu nhà còn lại không có nhà nào có thể mời được Thần Chiếu đỉnh phong như Lệ Kinh Thiên đến tọa trấn. Nhất là, thực lực người này, còn có thể chiến ngang tay với Hộ Long Thần Vệ.
Nói cách khác, lúc này Lạc gia không chỉ đơn giản là ngang hàng với ngự hạ thất gia, mà chính là, trừ Đế Vương Môn, các gia tộc còn lại, nếu đắc tội Lạc gia, buộc Lệ Kinh Thiên ra tay, có thể tuỳ tiện diệt đi bất luận một nhà nào.
Đương nhiên, dưới tình thế các thế lực quản thúc lẫn nhau như trước mắt, Lạc gia sẽ không dám làm như thế, nhưng điều kiện là đừng nó ngáo lên mà bức người ta đến tuyệt lộ.
Đột nhiên, Trác Phàm dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lãnh Vô Thường cách đó không xa, lớn tiếng nói: "Lãnh tiên sinh, lần này Trác Phàm ta thua một chiêu. Có điều, trò chơi này mới vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta chậm rãi chơi, ha ha ha. . ."
Trác Phàm cười quỷ dị, trong mắt chớp động lên cừu hận khát máu, nụ cười âm trầm quái dị kia, làm cho tất cả mọi người rùng mình.
Sắc mặt Lãnh Vô Thường cấp tốc ngưng trọng lên, chỉ là chăm chú nhìn Trác Phàm, trong mắt lẫm liệt sát ý, không lên tiếng.
Gia Cát Trường Phong cười nhạo nói: "Lãnh tiên sinh, lần này có vẻ ngài đá trúng thiết bản, ha ha ha. . ."
Nói rồi, Gia Cát Trường Phong liền quay đầu rời đi.
Lãnh Vô Thường hơi run run, nộ khí trên mặt càng sâu.
Mọi người vây xem đều bị dọa cho câm như hến, không dám lên tiếng. Đây là thượng tầng chi tranh, bọn họ không nguyện dẫn lửa thiêu thân.
Kết quả là, mọi người cứ như vậy yên lặng nhìn hai đại gia tộc mắt lớn trừng mắt nhỏ, song phương hiện đầy sát ý, hết sức căng thẳng.
Khụ khụ khụ!
"Ây. . . Các vị, từ ngàn năm nay, cừu oán từ bách gia tranh minh, đều không nên đưa vào trong thế tục. Nếu hai nhà bởi vậy kết thù kết, vậy thì mời giải quyết trong lần bách gia tranh minh 100 năm sau đí." Độc Cô Chiến Thiên vội ho một tiếng, uy nghiêm nói.
Trác Phàm từ chối cho ý kiến. Lãnh Vô Thường cũng cười lạnh liên tục, sát ý trong mắt không chút che giấu.
Rất hiển nhiên, song phương đều xem thường đối với lời này.
Trước kia bách gia tranh minh không đưa ân oán vào thế tục, đó là bởi vì giữa bảy nhà vẫn giữ lấy mặt mũi, ân oán cũng đều không thương cân động cốt. Thế nhưng lần này, Đế Vương Môn giết Tiết Ngưng Hương, Trác Phàm thì giết gần hết giường cột tương lai nhà bọn họ, còn nể mặt mũi cái gì nữa, gặp là phải giết.
Nhưng tốt xấu gì song phương đều cho Độc Cô Chiến Thiên một bộ mặt, đều là không trực tiếp phản bác.
Thế nhưng đúng lúc này, một thanh âm ngạo nghễ vang lên: "Đế Vương Môn, các ngươi nghe rõ cho ta. Từ hôm nay trở đi, Lạc gia ta với các ngươi không đội trời chung, không chết không thôi!"
Mọi người kinh hãi!
Lạc gia triệt để vạch mặt với Đế Vương môn, sau ngày hôm nay, kết quả xấu nhất phát sinh, khả năng là khai chiến. Nhưng đối với Lạc gia chỉ có một vị Thần Chiếu tọa trấn, đây quả thực là muốn chết a.
Vội vã quay đầu, mọi người đều muốn xem xem, kẻ cất lên lời ngu xuẩn như thế là ai.
Thiếu chủ Lạc gia, Lạc Vân Hải!
Ba người Long Dật Phi, Tạ Khiếu Phong, mỗ mỗ cứng mặt, vội vàng nhìn về phía Trác Phàm. Lạc gia khai chiến, ba nhà bọn họ thân là đồng minh, rõ ràng là phải bị cuốn vào.
Thế nhưng, trận chiến này, rất hiển nhiên không có khả năng thắng được.
Lạc Vân Hải thiếu niên nhiệt huyết, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, làm ra hành động lỗ mãng như thế, có thể hiểu. Còn nữa, Lạc Vân Hải tuy là thiếu chủ Lạc gia, nhưng mọi người đều biết, chủ sự là đại quản gia Trác Phàm, chỉ có lời của hắn, mới đại biểu thái độ Lạc gia.
Cho nên ba người đều muốn Trác Phàm mau kêu tên hài đồng vô tri thu lại lời, lấy đại cục làm trọng!
Thế mà, Trác Phàm nhìn Lạc Vân Hải, thấy trong mắt của hắn đầy vẻ kiên định, liền bật cười ra tiếng, rồi nhìn về phía tất cả mọi người, cười tà nói: "Các ngươi sao vậy, cảm thấy Thiếu chủ nhà chúng ta có vấn đề sao? Hừ, Lạc gia là họ Lạc, thiếu chủ nhà ta dù còn chưa chính thức kế thừa gia chủ chi vị, nhưng mỗi một lời, đại biểu Lạc gia chúng ta! Không sai, từ hôm nay trở đi, Đế Vương Môn, chúng ta chính thức khai chiến!"
Mọi người lần nữa xôn xao, bọn người Long Dật Phi càng bất đắc dĩ vỗ trán, như sắp khóc rồi.
Lời của Lạc Vân Hải, mọi người có lẽ sẽ không coi là thật, nhưng Trác Phàm đã lên tiếng xác nhận, vậy thật sự là chuyện chắc chắn, khó có thể vãn hồi.
Thế nhưng bọn họ nghĩ không thông, Trác Phàm làm sao vậy, thật chẳng lẽ chỉ bởi vì một nữ nhân, mà bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, muốn lấy trứng chọi Đá sao?
Hoàng Phủ Thiên Nguyên nghe lời này, không những không giận mà còn lấy làm mừng. Hắn còn đang lo lắng hoàng thất có khả năng sẽ xuất mặt điều giải, để bọn họ không cách nào ra tay với Lạc gia. Nhưng bây giờ, đây là Lạc gia dẫn đầu khiêu chiến, hoàng thất cho dù có 10 ngàn lý do, cũng không thể lại ngăn cản bọn họ, Phong Lâm Thành đã không còn là bảo mệnh phù của Lạc gia!
"Ha ha ha. . . Bây giờ người trẻ tuổi sao vậy, đều nói lớn không biết ngượng như thế, không coi ai ra gì. Các ngươi coi là, chỉ dựa vào Lệ Kinh Thiên, là có thể bảo trụ một nhà già trẻ Lạc gia các ngươi an nguy a. Hừ hừ, buồn cười!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên cười lớn, nhếch miệng khinh bỉ nói: "Có lẽ các ngươi khiến các giá tộc khác phải kiêng kỵ, nhưng muốn đánh đồng với Đế Vương Môn ta, còn non lắm. Không tin, các ngươi có thể hỏi lão đầu kia, Đế Vương Môn chúng ta mạnh bao nhiêu? Hơn ngàn năm tích lũy, các ngươi vĩnh viễn không sánh nổi!"
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, cười nói: "Thật sao, hãy đợi đấy ((: !" Nói xong, lần nữa xoay người, mang theo tất cả mọi người rời đi, Lệ Kinh Thiên trước khi đi còn quay về phía đám người Đế Vương Môn, thản nhiên nói: "Từng làm cung phụng quý môn, lão phu không ngại hảo tâm nhắc nhở một câu, Lạc gia bây giờ, dù Đế Vương Môn muốn động, cũng phải nghĩ cho kỹ!"
Nói xong, liền quay người đi hẳn. Để một đám cao tầng Đế Vương Môn hoảng sợ trong lòng, ào ào biến sắc.
Lệ Kinh Thiên đã từng là cung phụng, là biết thực lực Đế Vương Môn bọn họ đáng sợ cỡ nào. Nhưng dù cho như thế, Đế Vương Môn bọn họ muốn động Lạc gia, vẫn cứ không phải chuyện dễ dàng! Điều này nói rõ cái gì, chẳng lẽ, thực lực chân chính của Lạc gia, có thể sánh ngang Đế Vương Môn sao?
Sao có thể, ngàn năm tích lũy, nào có dễ dàng như vậy mà sánh ngang được?
Quay đầu nhìn về phía Lãnh Vô Thường, Hoàng Phủ Thiên Nguyên mê mang. Lãnh Vô Thường vuốt chòm râu, cũng không hiểu.
Giờ khắc này, Lạc gia giống như khoác lên một tầng khăn che mặt bí ẩn, thâm bất khả trắc. Để mọi người Đế Vương Môn vừa mới còn tự tin tràn đầy, nay biến thành lo sợ bất an.
Mà Độc Cô Chiến Thiên nhìn Lạc Vân Hải rời đi, chỉ biết cười khổ, ánh mắt buồn bã. Lạc Vân Hải trước kia luôn răm rắp nghe lệnh hắn.
Nhưng hắn vừa dứt lời, thì người đứng ra phản đối đầu tiên, lại là đứa nghĩa tử.
Hắn hiểu được điều này có nghĩ là gì, bởi vì lợi ích gia tộc, hai cha con lòng dạ tách rời. Đây là điều hắn không muốn nhìn thấy, lại không thể ngăn cản.
Ai bảo bọn họ đều vì chủ đây. . .
. . .
Sau ba canh giờ, mọi người trở về nơi ở, Trác Phàm thẳng đi vào gian phòng của mình, hung hăng đóng cửa phòng, quát lớn: "Không ai được vào!"
Lạc Vân Thường quýnh lên, thấy Trác Phàm không bình thường, sợ hắn xảy ra chuyện gì, liền muốn đi theo vào, nhưng lại bị Lệ Kinh Thiên một tay cản lại. Lệ Kinh Thiên lắc đầu, đạm mạc lên tiếng: "Đại tiểu thư, có lúc nam nhân cần một mình yên lặng, đừng làm phiền hắn!"
Lạc Vân Thường nhìn cửa phòng, cắn môi, do dự nửa ngày, cuối cùng quay đầu rời đi.
Nàng mới đi được ba bước, từ trong phòng chợt truyền ra tiếng gào thét.
A. . .
Lạc Vân Thường đưa tay che miệng, nghẹn ngào giàn dụa nước mắt.
Nàng biết, từ sau khi Ngưng Nhi chết, Trác Phàm luôn muốn phát tiết phẫn nộ trong lòng, nhưng vì đại cục, thủy chung phải đè nén xuống, đến tận lúc này mới hoàn toàn phát tiết ra ngoài.
Nghe tiếng gào đau khổ, tâm Lạc Vân Thường rỉ máu. Nàng muốn đi trấn an Trác Phàm, nhưng Trác Phàm lại tình nguyện một thân một mình tiếp nhận.
Lòng hắn khép lại, chỉ một mình chịu đựng hết thảy bi thương phẫn nộ, vùi lấp chúng nơi đáy lòng, vĩnh viễn muốn làm một đại quản gia cô độc. Nghĩ đến đây, tâm Lạc Vân Thường càng thêm đau đớn, mọi người thấy vậy, chỉ có thể ai thán lắc đầu, yên lặng đứng cùng đại tiểu thư trước cửa. . .