Chương 328: Chạy đi, Độc Cước Long

Chương 328: Chạy đi, Độc Cước Long

"Con mồi đáng chết thứ nhất, không biết là thằng xui xẻo nào!"

Trác Phàm cười lạnh một tiếng, đưa tay vào, lấy ra một đoạn Mộc Giản.

Bốn!

"Há, là số bốn!" Trác Phàm nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Phục cười nói: "Số bốn là ai, ta quên rồi, ngươi còn nhớ không?"

Nghiêm Phục cung kính đáp: "Khởi bẩm Trác quản gia, số bốn là Xuyên Lâm Dực Long, Lâm Toàn Phong!"

"Há, Độc Cước Long a, thật đúng là thằng xui xẻo! Lục long nhất phượng, ta tìm được hắn mấy lần. Lần này lại là lão Thiên an bài, cho lão tử lên họng súng đầu tiên. Ha ha ha!"

Rồi Trác Phàm vung tay lên bầu trời nhất. Sưu một tiếng, hỏa quang ngút trời, phóng ra bốn đóa lửa, khiến một vùng trời Thú Vương Sơn đỏ bừng.

Hoàng Phủ Thanh Thiên đang trong rừng rậm, cẩn thận từng li từng tí chạy trốn, nghe thấy không trung có tiếng vang, liền ngửa đầu nhìn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó cẩn thận suy nghĩ mới hiểu được: "Bốn đóa lửa, chính là số bốn. Aiz, tiểu tử Lâm Toàn Phong kia không may rồi."

Hoàng Phủ Thanh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng đồng thời cũng vui mừng.

Xem ra, Trác Phàm là thật dựa theo quy tắc trò chơi mà làm việc, không có đặc biệt nhằm vào hắn. Nếu không, Trác Phàm phải tìm hắn đầu tiên mới đúng.

Hai tay hắn xiết chặt, một thanh tinh thạch đỏ như lửa phát ra quang huy sáng chói trong tay hắn, Hoàng Phủ Thanh Thiên thở sâu, vội vàng tăng tốc cước bộ, đi tìm chìa khóa còn lại. Chỉ cần gom góp hai thanh âm dương chìa khóa trận môn, là hắn có thể an toàn thoát đi. Hắn nhất định phải nhanh mới được, nếu không, ai biết Trác Phàm xử lý Lâm Toàn Phong xong nhanh, kẻ đen đủi thứ hai là hắn thì sao?

Nghiêm Bán Quỷ, U Vũ Sơn thấy Trác Phàm phát lên tín hiệu, đầu tiên là sợ hãi cả kinh, bởi vì điều này đại biểu Trác Phàm đã bắt đầu hành động, trò chơi tử vong biến thái đang tới gần bọn họ.

Rồi rất nhanh, bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, dù sao mục tiêu của Trác Phàm là số bốn, là Lâm Toàn Phong, bọn họ tạm thời còn được an toàn.

Nhưng bọn họ cũng hiểu, sau Lâm Toàn Phong, mục tiêu kế tiếp sẽ là bọn họ, dù nói thế nào, tu vi bốn người bị phong trấn, Trác Phàm muốn đuổi bắt bất kỳ người nào đều đơn giản vô cùng. Cho nên, bọn họ phải tranh thủ thời gian tăng tốc độ tìm kiếm, lúc này, tâm lý khẩn trương đến muốn mạng. . .

Và tại một nơi tươi cmn đẹp khác . . . .

"A, quá tốt, hai thanh chìa khóa mộc hình trận môn, thế mà đều bị lão tử tìm được, vận khí của lão tử thật sự là tốt đến không ngờ a!" Trong rừng rậm, Lâm Toàn Phong nắm chặt hai khối tinh thạch phát ra lục quang yêu kiều, kích động vạn phần.

Hắn vạn vạn không nghĩ đến, song phương mấy vạn nhân mã, đào bới toàn bộ Thú Vương Sơn hơn một tháng, lại đều không tìm được chìa khóa mộc hình trận, thế mà lại bị hắn tìm được trong ba ngày. Vận khí như thế, quả thực là nghịch thiên a!

Bây giờ hắn chỉ cần trở lại mộc hình trận môn, cắm hai cái chìa khóa vào, khởi động trận môn, là có thể an toàn trở lại Vân Long Thành.

Như vậy, dựa theo quy tắc trò chơi, hắn có thể sinh tồn được là do Thiên ý, Trác Phàm không có lý do tiếp tục đuổi giết hắn.

Nếu Trác Phàm dám chơi xấu đuổi theo, thì trưởng lão các nhà tại Vân Long Thành, còn Độc Cô Chiến Thiên và Phương Thu Bạch có trách nhiệm bảo trì an nguy Vân Long Thành, không thể nào để hắn không kiêng nể gì mà hành hung!

Lâm Toàn Phong quả thực muốn quỳ bái thắp hương các cụ gánh còng lưng, cảm tạ trời xanh rốt cục chiếu cố hắn một lần. Vận rủi nhiều ngày rốt cuộc đã xua tan.

Thế nhưng, lúc hắn nhìn về phía bầu trời xanh biếc, nhìn hỏa quang trên bầu trời, hắn liền kích động đến đỏ bừng mặt.

"Đây là ông trời đang chúc mừng cho ta à, ha ha ha. . ." Lâm Toàn Phong sung sướng cười cười.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn cứng đờ. Ông trời làm sao có thể vô duyên vô cớ phóng hỏa trên trời? Vậy chỉ có thể là người làm. Mà bốn người bọn họ đều bị phong ấn tu vi, bây giờ có thể sử xuất chiêu này, chỉ có Trác Phàm.

Mà hắn làm như vậy ý, chẳng lẽ là phát ra tín hiệu, ra hiệu trò chơi tử vong bắt đầu sao?

Mà vừa rồi nở rộ bốn tia lửa, sẽ không phải là mục tiêu thứ nhất, là số bốn c h ứ. . .

Nghĩ tới đây, Lâm Toàn Phong run run, sau đó cứng ngắc cổ cúi thấp đầu, nhìn nơi ngực mình. Nơi đó, ba ngày trước bị nổ tung bốn lỗ máy, cực kỳ dễ thấy!

Bà nội ngươi, lão tử là số bốn!

Lâm Toàn Phong muốn khóc rồi.

Sao lại thế!!!!!

Vận khí của hắn nào có chuyển biến tốt đẹp, con mẹ nó chính là càng nát đến không thể nát hơn!

Ông trời, ông đùa bỡn ta đúng không?

Ngay sau đó, Lâm Toàn Phong run sợ, ủy khuất muốn chết. Còn nữa, hắn chọc ai đâu chứ, kế hoạch diệt sát tiểu nha đầu kia, hắn chưa từng tham dự, Hoàng Phủ Thanh Thiên chỉ điều động Nghiêm Bán Quỷ với U Vũ Sơn đi làm mà.

Trác Phàm muốn báo thù, cần phải tìm ba người bọn họ mới đúng!

Nhưng vì sao, người vô tội lại là người thứ nhất phải bị quái vật kia bắt giết, sao lại thế, sao đời lại bất công như thế!

Lâm Toàn Phong khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn hoảng loạn đến mức không biết nên đi nơi nào! Chỉ cảm thấy chỗ nào Trác Phàm cũng có thể xuất hiện, chỗ nào cũng nguy hiểm, hắn có cảm giác, thiên hạ không còn người nào đáng thương hơn hắn.

Một chân đã bị Trác Phàm xé mất, một bàn tay cũng bị Trác Phàm gỡ đi nốt, bây giờ lại tiếp tục Trác Phàm săn giết.

Hắn. . . Hắn bị cái vận rủi gì vậy?

Có điều rất nhanh, hắn không có rảnh than thở, ít ra hắn đã tìm được hai chìa khóa, chỉ cần thuận lợi trở về mộc hình trận môn, đó chính là thắng lợi của hắn.

Kết quả là, Lâm Toàn Phong co cẳng chạy. Mặc dù bây giờ hắn chỉ có một chân, nhưng tốc độ vẫn không giảm hơn lúc trước là bao.

Xuyên Lâm Dực Long, lấy tốc độ xưng hào, không phải hư danh!

Thế mà, ngay lúc này, một vệt kim quang lấp lóe, Trác Phàm đã xuất hiện phía sau hắn 100m, khoan thai nói: "Lâm Toàn Phong, ta nghĩ ngươi đã thấy tín hiệu kia. Không sai, ngươi chính là đối tượng lão thứ nhất tử phải bắt giết, ngoan ngoãn nạp mạng đi!"

Cái gì, làm sao lại nhanh như vậy. Còn nữa, hắn làm sao thoáng cái đã tìm được mình? Lâm Toàn Phong giật mình, liền ngoặt đầu chạy hướng khác, nhưng vẫn cứ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trác Phàm, liền bị dọa đến sợ vỡ mật, nhưng vẫn cố gắng chạy, vừa chạy vừa gào khóc: "Đại ca à, ngài tha ta một mạng đi được không, hại chết vị cô nương kia, là do Hoàng Phủ Thanh Thiên sai sử, mấy thằng U Vũ Sơn đi làm, ta có biết gì đâu. Ngài muốn báo thù, đi tìm bọn họ là được rồi, sao lại tìm ta đầu tiên, ta là vô tội a!"

Trác Phàm cười lạnh, khinh miệt nhìn bóng lưng kia, lại không nhanh không chậm đi theo hắn, còn thản nhiên nói: "Ngươi nói không sai, trong bốn người, ngươi xem như vô tội. Nhưng cũng chịu, ai bảo ta rút thăm trúng ngươi đây? trò chơi này là ta tạo ra, ta tất nhiên sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi. Ngươi muốn trách, thì phải trách ông trời vì sao không cho ngươi vận khí tốt, ha ha ha. . ."

Lâm Toàn Phong càng thêm bi thương, liều mạng gia tốc, nhưng lại vẫn không kéo dài được khoảng cách, tâm liền chết lặng, chỉ đành ai thán.

Thôi thôi, mệnh đã như vậy, thì cam chịu số phận đi, làm gì còn khổ cực như thế. Cái mạng này cũng chỉ là may mắn mới nhặt được, giờ lại được hắn thả ra, là bị hắn trêu đùa mà thôi. Đằng nào cũng chết, không bằng chết cho thống khoái đi!

Nghĩ như vậy, Lâm Toàn Phong thở dài một hơi, tốc độ dần chậm xuống.

Trác Phàm nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, bèn nói: "Có điều, ngươi nói đúng, ngươi rất vô tội. Không bằng như này, ta thấy ngươi có chìa khóa mộc hình trận, ta phá lệ cho ngươi một con đường sống. Trong vòng một ngày, lão tử không ra tay với ngươi, chỉ cần trong một ngày ngươi đuổi tới mộc hình trận môn, trở lại Vân Long Thành, ngươi thắng!"

"Thật sao?" Lâm Toàn Phong sáng mắt lên, ngay vừa rồi sắp muốn từ bỏ, thì hy vọng lại được dấy lên lần nữa, dưới chân lần nữa tăng tốc ba phần. Mà Trác Phàm cứ như vậy đi theo sau lưng hắn, giữ khoảng cách trăm thước với hắn: "Ta ngay phía sau ngươi, một ngày sau, nếu ngươi chưa tới, ta lập tức động thủ!"

Lâm Toàn Phong vội vàng gật đầu nói: "Một lời đã định!"

"Ha ha ha. . . Trác Phàm ta chơi game rất nghiêm túc, tuyệt không đổi ý!".

Nghe được lời này, Lâm Toàn Phong mừng rỡ trong lòng, thở sâu một hơi, chân lần nữa phát lực, hung hăng chạy vọt về phía trước, một đường không ngừng, đầu đổ đầy mồ hôi, dưới chân càng thấy tê dại.

Bôn tẩu nửa ngày, hắn thấy khổ hơn cả một ngày trước, nhưng hắn không quan tâm, tiếp tục cố nén đau mà chạy!

Trác Phàm cứ như vậy theo sát, lạnh lùng nhìn hết thảy, trong mắt lóe lên nồng đậm sát ý.

Hừ, Xuyên Lâm Dực Long, ngươi thật cho là lão tử sẽ tha cho ngươi? Lão tử chẳng là chọn cho ngươi một kiểu chết thích hợp nhất mà thôi, phàm là kẻ có tham gia khiến Ngưng Nhi phải chết, đừng hòng sống!