Chương 327: Trò chơi báo thù
Đây là ngọc giản mà Trác Phàm lúc trước nhét cho hắn ngay trước mặt mấy người Hoàng Phủ Thanh Thiên, nội dung trong đó rất đơn giản, chỉ có một câu, nhưng lại để hắn kích động không thôi.
Bởi vì, đó là sư phụ hắn, Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, nhờ Trác Phàm chuyển cho hắn: "Nếu Dược Vương Điện không thuận, chi bằng theo Trác quản gia tìm đến vi sư!"
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, đạo linh hồn ba động trên ngọc giản, là sư phụ hắn không thể nghi ngờ, không giống làm bộ. Khí tức thân thiết kia, càng làm cho hắn khi đó không ngừng rơi lệ.
Sư phụ hắn, còn chưa chết, mà lại bây giờ đang tại Lạc gia. Đồng thời, nhìn giọng điệu này, còn giống như sống không tệ.
Lại nghĩ đến lời Trác Phàm nói, hắn liền hiểu, Trác Phàm có ý tiếp nhận hắn.
Kết quả là, từ một khắc kia trở đi, hắn không chút do dự dứt khoát phản chiến, trở thành mật thám cho Trác Phàm, bí mật mật báo cho Trác Phàm. Nghĩ tới đây, Nghiêm Phục trừng mắt, hét lớn: "Nghiêm Bán Quỷ, ngươi nghe kỹ cho ta. Từ hôm nay trở đi, tiểu gia ta không còn liên quan gì với Dược Vương Điện, ta đã là người Lạc gia. Ngươi là kẻ thua cuộc, không có tư cách gì lên mặt răn dạy ta!"
Nghiêm Bán Quỷ lập tức cứng họng, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, bộ ngực không ngừng chập trùng, rốt cuộc không nói ra một câu phản bác nào.
Tên tiểu tạp chủng này có Trác Phàm liền cáo mượn oai hổ, thế mà dám chống đối lão tử? Trước kia cho hắn ăn 100 cái gan báo, hắn cũng vạn vạn không dám a, nhưng bây giờ. . .duma
Trác Phàm cười tán thưởng: "Nói tốt, tử đệ Lạc gia ta nên có khí thế như vậy, bốn người này được thế nhân tôn làm lục long nhất phượng, nhưng trong mắt chúng ta, lại tính là cái méo gì?"
Trác Phàm nói lời ấy, ngạo nghễ không ai bì nổi, tràn ngập bá khí.
Nghiêm Phục nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào, ưỡn ngực ngẩng đầu, vội vã gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, như lúc trước sư phụ hắn cùng Độc Thủ Dược Vương du lịch Thiên Vũ, mỗi ngày trang bức mỗi ngày bay bay.
Hắn không khỏi cảm thán, theo Trác Phàm lăn lộn quả nhiên không tầm thường, tâm thần thanh thản a, oán khí nhiều năm rốt cục được phóng ra. Khó trách sư phụ thế mà lại âm thầm vứt bỏ Dược Vương Điện.
Mà bọn người nhìn thấy vậy thì đều run lên! Trong thiên hạ, dám to gan miệt thị uy nghiêm bảy nhà như thế, đoán chừng chỉ có Lạc gia Trác Phàm. Xem ra, Lạc gia thật sự là có suy nghĩ muốn vươn mạnh lên a!
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc gia, ào ào mập mờ lên.
Thế nhưng, mọi người Lạc gia lại không để ý bọn họ, chỉ chăm chú nhìn Trấn Quốc Thạch, vẻ mặt lo âu nhìn Trác Phàm.
Trác Phàm tuy đã chiếm ưu thế, nhưng thân thể hắn. . .
Các thế gia còn lại còn hiểu sai ý bọn họ, thấy bộ dáng lo lắng của bọn họ, nên coi là đang lo lắng Trác Phàm hành động theo cảm tính, làm ra chuyện thất thường. Dù sao ngàn năm nay, mỗi lần bách gia tranh minh, tuy chết người nhiều, nhưng con cháu thất gia lại đều bình an vô sự, chưa từng xuất hiện đại thương vong. Mà lần này, song phương đều liều mạng, thương vong thảm trọng, đều là toàn quân bị diệt, xem như đại chiến thảm thiết nhất ngàn năm. Nhưng, chết đều là một số đệ tử gia tộc phụ thuộc, chánh thức đệ tử bảy nhà, còn chưa có xuất hiện trọng thương. Riêng là tinh nhuệ bảy nhà, lục long nhất phượng, không có một người thương vong, đây là ranh giới cuối cùng của bảy nhà.
Thế nhưng, nếu lúc này Trác Phàm máu liều xông lên não, giết sạch bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên, tất nhiên dẫn tới đại chiến bảy nhà. Lạc gia là nhân tài mới xuất hiện, trong thất gia chiến, nhất định chỉ là pháo hôi, đây đại khái không phải là kết quả mà cao tầng Lạc gia muốn thấy.
Nhưng mà bọn họ suy nghĩ nhiều rồi. Bọn họ không biết là, Lạc gia cao tầng tuy có một đám người, nhưng tất cả mọi người đều lấy ý chí Trác Phàm làm chủ. Chỉ cần Trác Phàm quyết định muốn đánh, Lạc gia dù có phải liều đến diệt tộc, bọn họ cũng không quan tâm.
Đương nhiên, Trác Phàm tâm cơ khó lường, không có khả năng để Lạc gia đi vào loại tuyệt cảnh này. Cho nên tất cả mọi người Lạc gia đều là vô điều kiện mà tin tưởng mỗi quyết định của Trác Phàm, tuyệt không chút hoài nghi.
Quyết định của Trác Phàm, là quyết định của cả Lạc gia. . .
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Hắn đang trọng thương, thực lực giảm lớn, các ngươi tiến lên, nhất định có thể giết hắn!" Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Thiên sáng mắt lên, cuối cùng phát hiện, tuy bốn người bọn họ ăn Dật Thần Đan bị động tay chân, thân thể không nghe sai khiến, nhưng những đệ tử gia tộc phụ thuộc thì không ăn, còn có thể tấn công Trác Phàm a.
Ba người U Vũ Sơn lập tức ý thức được điểm này, cũng vội vã rống to.
Thế nhưng, không đợi những người kia có động tác, ông một tiếng, vô hình ba động xẹt qua, mười đệ tử chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh phụ đã hai mắt trợn trắng, vô ý thức ngã xuống, triệt để không còn khí tức.
Trác Phàm khó hiểu cười nói: "Lão tử lúc này mặc dù trọng thương, nhưng các ngươi có phải đã quên, lực lượng nguyên thần của lão tử là giống như các ngươi, có trình độ Thần Chiếu cảnh a!"
Sắc mặt bốn người lập tức tối sầm lại, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Bọn họ sớm nên nghĩ đến, lão hổ gẫy răng, vẫn là lão hổ. Mạng của Trùng Thiên Ma Long, nào phải những tiểu lâu la có thể lấy được?
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt bốn người như tro tàn, đã không còn chút hi vọng.
Hoàng Phủ Thanh Thiên trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu cảnh cáo: "Trác Phàm, ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi động vào chúng ta bốn người, chẳng khác nào khai chiến bốn nhà chúng ta, còn có trên trăm gia tộc phụ thuộc, kết quả này, ngươi chịu được sao? Đến lúc đó, xem như hoàng đế cũng không còn lý do gì để bảo vệ các ngươi!"
"Khai chiến?" Nghiêm Phục giật mình, hắn chỉ biết Lạc gia có hoàng thất cùng Độc Cô Chiến Thiên che chở, căn bản không biết thực lực Lạc gia, liền quýnh lên.
Chẳng lẽ hắn vừa vào Lạc gia, liền gặp phải nguy cơ diệt tộc a, có phải quá khổ cực rồi hay không?
Thế nhưng Trác Phàm chỉ nhếch miệng lên, cười ra tiếng: "Đúng a, giết các ngươi chẳng khác nào khai chiến, ta rất sợ đó a! Nhưng lão tử nhưng chưa từng có thù không báo. Aiz, nên làm sao bây giờ?"
Trác Phàm giả ý làm khó, suy nghĩ con đường giải quyết, mấy người Hoàng Phủ Thanh Thiên thì vẻ mặt khẩn trương nhìn Trác Phàm, hi vọng tiểu tử này lấy đại cục làm trọng, bằng không bọn họ chỉ sợ thật khó giữ được mạng nhỏ này.
Riêng là Hoàng Phủ Thanh Thiên, hắn là Thiên Mệnh sở quy, mạng rất trân quý, há có thể như vậy mà chết đi?
"Có rồi!" Đột nhiên, Trác Phàm búng tay, bốn người bị dọa cho giật mình, cười tà nói: "Ta đã muốn báo thù, nhưng các ngươi lại trọng yếu như vậy, theo đại cục thì không nên giết. Vậy không bằng. . . giao mạng các ngươi cho lão thiên quyết định đi!"
Bốn người sững sờ không hiểu gì, nhưng rất nhanh, Trác Phàm biến đổi thủ quyết, bốn người liền có thể cử động. Thế nhưng, bọn họ muốn phóng ra nguyên lực, thì lại bất lực.
Bọn họ lại bị hoàn toàn phong bế tu vi.
Phốc!
Một tiếng vang trầm phát ra, ngực Hoàng Phủ Thanh Thiên đột nhiên nổ tung ra một huyết động, làm hắn đau đến đầu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cả đời vô địch, còn chưa bao giờ trọng thương, lần này bị Trác Phàm đục cho một lỗ trên người, khiến hắn đau nhập nội tâm, đau không nhịn được!
Phốc phốc phốc. . .
Tiếp đó, một chuỗi tiếng trầm đục tuôn ra, ba người U Vũ Sơn cũng bị đục cho vài lỗ trên người, đau đến ngã quỵ xuống đất, trán đầy mồ hôi lạnh.
"Trác Phàm, ngươi. . . ngươi muốn làm gì?" Biết đây là Trác Phàm giở trò quỷ, Hoàng Phủ Thanh Thiên cắn răng quát, "Ngươi muốn giết, thì cho chúng ta đến thống khoái đi!"
"Thống khoái? Ha ha ha. . .vậy Ngưng Nhi, các ngươi cho nàng thống khoái sao?"
Trác Phàm giận cười ra tiếng: "Các ngươi yên tâm, ta đã nói giao mệnh các ngươi cho lão Thiên, cho các ngươi một cơ hội cầu sinh, tuyệt không nuốt lời!"
"Nhìn thấy ngực các ngươi không, đó chính là cơ hội của các ngươi!".
Bốn người cúi đầu nhìn, thấy Hoàng Phủ Thanh Thiên là một lỗ máu, hẳn là số 1, U Vũ Sơn là hai lỗ máu, là số 2, Nghiêm Bán Quỷ là ba, Lâm Toàn Phong thì là 4.
Thấy vậy, bốn người lại nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.
Trác Phàm cười lạnh, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta tới chơi một trò chơi, tên là đại đào vong! Ta cho các ngươi ba ngày chạy trốn, tìm kiếm chìa khóa trận hình, nếu như các ngươi có thể tìm được, đồng thời thành công thông qua trận môn, trốn về Vân Long Thành, vậy là các ngươi sống. Thế nhưng, nếu trước đó có kẻ nào bị ta tìm được, hắc hắc hắc. . . Xin lỗi, đây là thiên ý, các ngươi phải chết trong tay ta, lúc đó chớ có trách ta không để ý đại cục, không thả cho các ngươi một con đường sống."
Nói rồi, trong tay Trác Phàm lóe lên ánh sáng, đúng là chìa khóa của ba tòa trận môn, hắn vung tay lên bầu trời, các chìa khóa liền bay tứ tán.
"Nghiêm Phục, bây giờ ngươi làm một bí rương cho ta, trong đó viết bốn con số. Ba ngày sau ta rút đến số nào, thì sẽ bắt đầu truy kích người đó, còn mấy người kia, chúc mừng các ngươi, các ngươi tạm thời an toàn. Đương nhiên, vì tránh các ngươi nói ta chơi xấu, trước khi ta đuổi, ta sẽ phóng thích tín hiệu cho các ngươi xem!"
Trác Phàm thủ thế mời: "Được rồi, các ngươi có thể xuất phát. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ta tìm được."
Bốn người liếc nhìn nhau, tuy bọn họ minh bạch Trác Phàm đang trêu đùa bọn họ, nhưng đây là đường sống duy nhất a, bọn họ chỉ có thể liều một phen. . .
Nhìn bốn người biến mất, Nghiêm Phục thở sâu, khó hiểu nói: "Ây. . . Trác quản gia, ngươi thật sự muốn giết bọn họ, hay là có ý thả bọn họ? Nếu giết bọn họ, làm gì phiền toái như vậy, nếu thả bọn họ. . ."
"Hừ, sao ta có thể thả bọn chúng!" Trác Phàm lạnh lẽo nói, ánh mắt dị thường đáng sợ: "Nghiêm Phục, ngươi sợ chết không?"
"Ách, sợ!" Nghiêm Phục sững sờ, sau khi hơi suy nghĩ thì gật đầu.
Trác Phàm chậm rãi lắc đầu, đạm mạc nói: "Không, không phải ngươi sợ chết, ngươi chỉ sợ đối mặt cái chết. Ngưng Nhi là tiểu cô nương đơn thuần, tuy lúc sắp chết, nàng cười, nhưng ta biết, đây chẳng qua chỉ là làm cho ta nhìn mà thôi. Nàng biết mình phải chết, tâm lý nhất định vô cùng hoảng sợ, mà loại hoảng sợ này, tra tấn nàng tận ba ngày!"
Nói đến đây, Trác Phàm nắm chặt song quyền, hung tợn cắn răng nói: "Cho nên, ta nhất định phải bắt bốn tên khốn kiếp kia nếm thử, cảm giác cả ngày bị tử vong bao phủ, ta phải bắt bọn chúng sống không bằng chết!"
Nghe vậy, Nghiêm Phục run lên, thật sâu nhìn Trác Phàm, cuối cùng đồng tình gật đầu. Hắn giờ mới hiểu được, cho tới bây giờm Trác Phàm chẳng quan tâm đại cục là cái thá gì, cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ thả bọn họ. Điều hắn muốn, chỉ là làm thế nào mới có thể khiến bọn họ chết càng thêm thê thảm!
Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Phục liền yên lặng rời đi, vào rừng chặt cây cối, bắt đầu làm hộp. Còn Trác Phàm thở dài một hơi, ngồi phệt xuống đất, nhắm mắt tu luyện dưỡng thương.
Cứ như vậy, mặt trời lặn mặt trời mọc, ba ngày thời gian rốt cục trôi đi, ngày thứ tư mặt trời lên, Trác Phàm đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe ra sát ý.
Bên cạnh hắn, Nghiêm Phục cung cung kính kính bưng lên một hộp gỗ nhỏ, bên trong là thứ quyết định vận mệnh bốn người Hoàng Phủ Thanh Thiên.
Đi săn, bắt đầu. . .