Chương 320: Lôi Hoàng Phệ Thiên
Rống!
Một tiếng Long ngâm chấn thiên triệt địa vang vọng thương khung, kim sắc long hồn bay lượn cửu thiên một vòng, mang theo thiên địa uy áp lao xuống, cắm phập xuống đất.
Sau một khắc, toàn bộ không gian không ngừng chấn động, phát ra tiếng gào rú như dã thú, cỗ uy áp kinh khủng từ dâng lên, khiến tất cả mọi người đứng trên vùng đất này đều sợ đến vỡ mật!
Sau một khắc, một con dã thú chui ra từ lòng đất, thôn phệ bọn họ.
Trác Phàm nhăn mày thật sâu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Cửu long Kim Cương Thân là Địa giai vũ kỹ, địa mạch long hồn đại địa chủ. Lúc này hai thứ kết hợp, uy lực nhất định tăng lên khủng khiếp, khả năng đạt đến hủy thiên diệt địa!
Trác Phàm thở sâu, tử lôi bị rút về.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn phát ra, khắp nơi vỡ ra, một đầu cự long 100 trượng hiện ra ánh sáng màu vàng xông tới Trác Phàm. Hai Long trảo sắc bén như muốn xé nát toàn bộ bầu trời.
Rống!
Một tiếng long ngâm vang điếc tai nhức óc, uy áp từ cự long nhào tới trước mặt, cho dù còn cách nhau ngàn mét, Trác Phàm vẫn cứ cảm thấy hô hấp trì trệ. Tuy hắn đoán được chiêu này rất lợi hại, nhưng không ngờ lại cường hãn đến tình trạng như thế. Đầu cự long này, quả thực có thể miểu sát bất luận cao thủ Thần Chiếu nào.
Đương nhiên, Cổ Tam Thông cùng mấy Hộ Long Thần Vệ lại là ngoại lệ!
Mọi người hít sâu một hơi, rung động đến tột đỉnh! Lực lượng hủy thiên diệt địa như thế, một tu giả còn chưa đột phá Thần Chiếu cảnh có thể xuất ra sao?
Ba người U Vũ Sơn thì càng hưng phấn đến hoa chân múa tay, cười to lên: "Thật cường hãn, đại công tử quả nhiên là Thiên Mệnh sở quy, vô địch thiên hạ! Tiểu tử kia có nghịch thiên đến mấy, há có thể là đối thủ của đại công tử?"
"Đúng vậy, đúng vậy, lần này tiểu tử kia chết chắc, ha ha ha. . ."
Phương Thu Bạch kinh hãi, rồi bất đắc dĩ thở dài: "Không hổ là địa mạch long hồn, phối hợp Địa giai vũ kỹ lại có uy lực như thế! Xem ra thắng bại đã định, Hoàng Phủ Thanh Thiên không hổ là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi, aiz. . ."
Bọn người nghe thế đều gật đầu, nhìn về phía bóng người toàn thân tử mang, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, trên mặt không có ý sợ hãi, chỉ lắc đầu thở dài.
Luận tư chất, Trác Phàm có khả năng đánh bại Hoàng Phủ Thanh Thiên, nhưng vẫn thua địa mạch long hồn, Thiên Mệnh sở quy hiện, thật sự là đáng tiếc!
Phàm nhân chi lực, cuối cùng khó khác thiên mệnh a. . .
Thế nhưng, hai con ngươi Trác Phàm lại thần thái sáng láng, không có nửa phần khiếp đảm hay tuyệt vọng.
Trong mắt hắn, địa mạch long hồn này là thiên địa Linh vật, chỉ là Tinh Linh khá cường đại mà thôi, liên quan méo gì với Thiên Mệnh sở quy.
Dù thật sự là Thiên Mệnh sở quy thì sao chỉ cần hắn mạnh hơn nó, dù trời cho ngươi xưng Vương xưng Bá, lão tử vẫn có thể lôi ngươi xuống ngựa.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm bắt đầu kết động ấn quyết.
"Ha ha ha. . . Trác Phàm, bổn công tử là vương giả trời sinh. Ngươi dám đối phó với bổn công tử, là chống lại Thiên Mệnh. Bổn công tử để ngươi chết, ngươi phải chết, đây là số mệnh, ngươi cam chịu số phận đi!" Hoàng Phủ Thanh Thiên cười to, trong mắt đều là vẻ điên cuồng.
Tên khắc tinh rốt cục sắp chết trong tay hắn, hắn sao có thể không hưng phấn?
Trác Phàm sắc mặt lạnh lùng, tử mang trong mắt lấp lóe không ngừng, hai tay kết xong ấn quyết, hét lớn: "Mệnh ta do ta không do trời, kẻ chết phải là ngươi!"
Vừa dứt lời, Trác Phàm há miệng gào thét.
Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ ba, U Long Quỷ Ngâm!
Rống!
Hoàng Phủ Thanh Thiên xùy cười ra tiếng: "Chỉ là một chiêu Huyền giai sóng âm vũ kỹ, há có thể đối phó bổn công tử? Hừ hừ hừ, ngươi quả nhiên đã hết đường sống, Cái gì cũng có thể thử!"
"Hừ, chính là bởi vì phải đối phó địa mạch long hồn của ngươi, mới phải dùng sóng âm vũ kỹ nhằm vào Nguyên Thần a! Mà lại, đây không phải là phổ thông sóng âm vũ kỹ. Ngươi có thể gia trì long hồn trong vũ kỹ, chẳng lẽ ta không thể sao?" Trác Phàm cũng càn rõ gào to.
Hoàng Phủ Thanh Thiên hơi sững sờ, không hiểu sao Trác Phàm không trông như sắp chết. Rồi rất nhanh, cảnh tượng làm cho tất cả mọi người kinh dị phát sinh.
Chỉ thấy đạo sóng âm cách Kim Long 100m, liền bộc phát ra.
Sóng âm tiêu tán, tử sắc lôi mang nổ tung, tiếp đó như tia lửa cháy mạnh, cấp tốc khuếch tán ra, cuối cùng hình thành tử sắc Lôi Điểu dài chừng mười trượng, ngửa mặt lên trời huýt dài. Đạo đạo tử lôi tứ tán nổ tung, uy áp khủng bố lại có thể chống đỡ Kim Long 100 trượng!
Hoàng Phủ Thanh Thiên co rụt mắt lại, sợ hãi kêu lên: "Đó là thứ gì?"
"Thứ lấy mạng ngươi!" Trác Phàm lung lay thân thể, chiêu kia đã rút hết tất cả lực lượng của hắn, nhưng hắn vẫn cười, cắn răng nói: "Ngươi có địa mạch long hồn gia trì vũ kỹ, chẳng lẽ ta không thể gia trì tử lôi sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thiên không cam lòng quát: "Tử lôi của ngươi há có thể sánh với long hồn của bổn công tử? Địa mạch long hồn là biểu tượng vương giả, thiên hạ vạn vật ai dám không theo, tử lôi của ngươi là cái thá gì, linh trí đều không mở, dựa vào cái gì sánh với long hồn của ta? Địa mạch long hồn, cắn chết nó cho bổn công tử!"
Rống!
Kim Long lần nữa ngửa mặt lên trời gào thét, phóng đến Trác Phàm, khuôn mặt dữ tợn phảng phất muốn xé nát đối phương.
Trác Phàm khinh thường cười một tiếng. Tử lôi không bằng long hồn? Hừ, vô tri, buồn cười! Tuy Trác Phàm không biết tử lôi từ đâu mà đến, nhưng hắn hiểu được, tử lôi là sức mạnh có thể giết chết thánh thú, há là vật bình thường?
Mà lại, ngoài tử lôi, Trác Phàm còn thêm vào Thanh Viêm. Thanh Viêm tuy không cuồng bạo bằng tử lôi, nhưng có linh thức, mỗi khi Trác Phàm gặp nạn, Thanh Viêm sẽ tự động xuất hiện hộ chủ. Trác Phàm làm vậy chính là khai linh trí cho Lôi Điểu.
Trác Phàm cũng chỉ tay về phía trước, nộ hống: "Giết nó, Địa giai vũ kỹ, Lôi Hoàng Phệ Thiên!"
Không sai, chính là Địa giai vũ kỹ! Sau khi thêm vào tử lôi Thanh Viêm, Trác Phàm đã nâng một Huyền giai vũ kỹ lên tầng thứ Địa giai.
Lôi Điểu nghe lệnh, liền huýt dài một tiếng, cũng mãnh liệt tiến lên!
Kim quang phun trào, Long ngâm thét dài, tử lôi nổ thiên, thiên địa sụp đổ!
Cự long cùng Lôi Điểu và vào nhau, phát ra tiếng nổ vang hủy thiên diệt địa, chấn động đến lỗ tai tất cả mọi người!
Nhưng cự long lại nứt ra từng khúc, sau một tiếng Long ngâm gào rú thê thảm, kim sắc Long ảnh đột nhiên rời khỏi thân thể cự long, chạy trốn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên.
Địa mạch long hồn, bị tử lôi Thần Điểu dọa cho lui về!
Sao. . . sao có thể?
Hoàng Phủ Thanh Thiên trợn mắt há hốc mồm, đám người quan chiến cũng kinh ngạc đến ngây người.
Aida, địa mạch long hồn, ngươi là vương giả a, sao có thể bị Lôi Điểu dọa cho chạy? Ngươi còn nào có mặt mũi nào mà xưng Vương xưng Bá trên mặt đất, chủ nhân ngươi nào còn có mặt mũi nói mình là thiên mệnh sở quy a!
Nếu là địa mạch long hồn biết suy nghĩ của mọi người, nhất định sẽ mắng lại.
Nha Nha phi, các ngươi biết cái gì? Lão tử chỉ là Vương trên đất, cái thứ này từ trên trời đến, lão tử gặp có thể không chạy sao?
Một đám thiếu hiểu biết! Chuyện Linh Giới chúng ta, các ngươi hiểu cái gì? Lão tử nhiều lắm là sinh ngay sau thiên địa, người ta lại là thiên địa Hồng Mông sở sinh, ta kém nó xa đến cả vạn dặm đó!
Điểm này mọi người đương nhiên không biết, chỉ là thấy địa mạch long hồn đột nhiên bị chấn động, rồi muốn ve sầu thoát xác, tất cả đều vẻ mặt mờ mịt.
Xem ra, địa mạch long hồn này không lợi hại như tưởng tượng a!
Phương Thu Bạch kinh ngạc, ngây ngốc mấy giây mới nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm đầy sự kinh hãi.
Không phải long hồn yếu, mà là trong tay tiểu tử kia có thứ lợi hại hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Phương Thu Bạch cũng phải âm thầm tán thưởng, hảo tiểu tử, ngươi đến tột là thần thánh phương nào a. . .
Không có địa mạch long hồn gia trì, Kim Long liền hóa thành một đầu Thổ Long 100 trượng, chỉ là một chiêu phổ thông Địa giai vũ kỹ mà thôi, bị Lôi Điểu tử lôi tàn phá bừa bãi phía, sụp đổ, ầm vang vỡ vụn!
Làm sao có thể?
Hoàng Phủ Thanh Thiên cắn răng, không thể tin được đây là sự thật, địa mạch long hồn mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại bị tử lôi dọa cho chạy về.
Tử lôi đến cùng là có lai lịch gì, mà ngay cả địa mạch long hồn đều không thể trêu vào?
Thế nhưng, hắn hiện không có thời gian suy nghĩ những thứ này, vì Lôi Điểu đã mang theo sát ý từ Trác Phàm, hung mãnh xông tới hắn. . .