Chương 319: Thiết Xỉ Đồng Nha
Lãnh Vô Thường chậm rãi vuốt vuốt chòm râu, lướt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại tại Phương Thu Bạch, lạnh nhạt nói: "Phương tiên sinh, ngài biết chức trách của Đế Vương Môn ta tại Tỏa Long thành là gì không?"
"Đương nhiên, là trấn thủ Long Mạch!" Phương Thu Bạch lạnh lùng nói.
Lãnh Vô Thường cười nhạo nói: "Vậy ngài có biết, vì sao chúng ta phải trấn thủ không?"
Gia Cát Trường Phong chợt chen lời: "Thiên Vũ cửu long Long Mạch, từ ngàn năm trước được Đại Tế Ti phong ấn trong tòa long thành, bảo vệ Đế Quốc mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Nhưng Long Mạch cuồng bạo, một khi phá ấn, tất thiên tai không ngừng, tứ phương náo động, dân chúng lầm than, thiên hạ bất an! Cho nên Đế Vương Môn có chức trách trấn thủ chỗ đó, nói là sợ người ngấp nghé Long Mạch Chi Lực, không bằng nói là đề phòng Long Mạch tàn phá bừa bãi nhân gian!"
"Thừa Tướng đại nhân nói phải, đúng là như thế!"
Gia Cát Trường Phong hơi cúi cúi người, Lãnh Vô Thường nhìn về phía Phương Thu Bạch cười nhạt nói: "Long Mạch trời sinh bạo ngược, ngàn năm chỉ có Thái Tổ khai quốc mới có thể thân có long hồn. Thái Tổ vong, đạo long hồn này không ai hàng phục nổi. Ngàn năm này, ai có thể ngấp nghé, không sợ bị long hồn phản phệ sao? Phương tiên sinh nói chúng ta cố ý dẫn xuất long hồn, lời này thật quá mức hoang đường! Đừng nói là chúng ta, chúng ta đưa Phương tiên sinh long hồn, Phương tiên sinh dám luyện hóa sao? Ngài thân là Hộ Long Thần Vệ, thực lực đỉnh phong Thiên Vũ, có tự tin hàng phục được sao? Nếu ngài đều không thể, chúng ta sao dám động đến long hồn?"
Phương Thu Bạch thầm giận, không phản bác được.
Xác thực, địa mạch long hồn chính là thiên địa linh vật, chúng sẽ chọn chủ, chứ không phải chủ chọn, người tầm thường muốn thu long hồn, sẽ chỉ tự chịu diệt vong, bị long hồn phản phệ. Nói như vậy, Đế Vương Môn không có lý do dẫn xuất long hồn, thế nhưng. . .
Lại nhìn Trấn Quốc Thạch, Phương Thu Bạch lạnh lùng nói: "Như vậy, Lãnh tiên sinh, long hồn trên thân đại công tử quý phủ là chuyện gì?"
Lãnh Vô Thường cười thản nhiên nói: "Có gì mà phỉa giải thích, long hồn chọn chủ, đại công tử chỉ là người bị hại, không phải chuyện rất bình thường sao?!"
"Ngươi. . ." Phương Thu Bạch trừng mắt, song quyền xiết chặt.
Lãnh Vô Thường thản nhiên cười, lắc đầu nói: "Thôi, vốn là chúng Đế Vương Môn luôn luôn điệu thấp làm người, hết thảy khó khăn chua xót đều chỉ muốn tự mình tiếp nhận. Nhưng Phương tiên sinh đã muốn biết, vậy hiểu lầm, nên cáo tri thiên hạ đi."
Nói rồi, Lãnh Vô Thường sắc mặt phiền muộn, thở dài nói: "Việc này bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, cửu long bạo động, chúng cung phụng Đế Vương Môn ta đã cố gắng trấn áp, nhưng vô lực, dẫn đến thương vong thảm trọng, có một long hồn phá ấn, không thể xử lí, may mà đại công tử nhà chúng ta thiên tư trác tuyệt, được long hồn chọn chủ, long hồn này không về lại trong phong ấn, xét thấy nó yên ổn trong thể nội đại công tử, chúng ta cũng không có cách nào khác, đành để vậy. Nếu không, nếu cứng rắn phong ấn nó, sợ tám đầu long hồn còn lại sẽ thừa cơ phá ấn, càng gây nên thiên hạ đại loạn, thì vạn vạn không ổn!"
Lãnh Vô Thường nói lời ấy đến bi thương, biến tội danh dẫn long hồn thành chuyện ngoài ý muốn. Mà lại, Đế Vương Môn còn vì trấn áp long hồn, thương vong thảm trọng, từ tội loạn thần tặc tử, biến thành tinh trung báo quốc!
Người ta vì hoàng thất trấn áp Long Mạch, còn nỗ lực mà hi sinh lớn như thế, nếu hoàng thất còn ra tay với người ta, thì đúng là không còn gì để nói.
Phương Thu Bạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không phản bác được, hai mươi năm trước Long Mạch bạo động, chỉ là lời từ phía ngươi, trừ các ngươi, con mẹ nó ai biết đây, các ngươi thích nói như thế nào mà chẳng được.
Phương Thu Bạch cắn răng nói: "Vậy vì sao chậm trễ báo cáo?"
"Báo cáo?" Lãnh Vô Thường xùy cười một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: "Aiz, Phương tiên sinh là người trong triều, chẳng lẽ không biết nguyên do sao? Loại chuyện này, tình ngay lý gian, ai có thể nói được rõ ràng? Hôm nay nếu không phải bất đắc dĩ, Phương tiên sinh cứ ép. Chúng ta tình nguyện nuốt xuống quả đắng này, vĩnh viễn chôn việc này dưới đáy lòng, thương vong năm đó cũng không muốn để thế nhân biết được. Chúng ta thà rằng nuốt vào cái đau, cũng không muốn nhắc tới công huân, không muốn bị người ta nghi ngờ!"
Phốc!
Gia Cát Trường Phong bật cười lên, lắc đầu.
Lãnh Vô Thường nói thật sự là hay lắm, nhưng quả thật có lý, nếu như hoàng thất còn muốn ra tay với Đế Vương Môn, không thể nghi ngờ sẽ bị bêu danh bụng dạ hẹp hòi, hãm hại trung lương, Thiên Vũ hoàng thất sẽ không còn uy vọng phục chúng.
Nhưng đây còn chưa phải điểm lợi hại nhất, thứ mà Lãnh Vô Thường thực sự muốn nói là, long hồn phá ấn, chọn Hoàng Phủ Thanh Thiên làm chủ.
Điều này nói rõ cái gì, chính là Thiên Mệnh sở quy, vương giả chi tượng!
Phải biết, trong lịch sử Thiên Vũ, có thể thu phục long hồn, chỉ có hoàng đế khai quốc. Mà bây giờ Hoàng Phủ Thanh Thiên thân có long hồn, chẳng phải chính là chứng minh tư chất vương giả trời sinh? Cứ như vậy, tất cả hạt giống kế tiếp trong lòng mọi người, chính là gia tộc Hoàng Phủ, sẽ thay thế gia tộc Vũ Văn, thành vương giả thống trị Thiên Vũ.
Đương nhiên, việc này thì ai cũng hiểu, nhưng không ai dám vạch trần, liệt kê tội danh, Phương Thu Bạch chỉ có thể thầm hận, thật lâu không nói ra được lời nào.
Một đám trưởng lão Đế Vương Môn liếc nhìn nhau, lúc trước còn lòng tràn đầy sầu lo, bây giờ vẻ mặt kiệt ngao, lộ ra khuôn mặt hung hăng càn quấy.
"Lãnh tiên sinh thật sự là Thiết Xỉ Đồng Nha, giỏi tài ăn nói a!" Phương Thu Bạch hừ lạnh.
Lãnh Vô Thường hơi hất cằm, khoát khoát tay cười nói: "Nào có, lão phu thật lòng mà nói thôi, ha ha ha. . ."
Phương Thu Bạch không nói nữa, quay đầu đi chăm chú nhìn bóng người kiệt ngạo trong Trấn Quốc Thạch, trong mắt lóe lên nồng đậm sát cơ.
Mặc kệ Lãnh Vô Thường có có thật hay không, tóm lại Hoàng Phủ Thanh Thiên thân có long hồn, nhất định phải chết!
Tế tự phủ tiên đoán, người được Long Mạch chọn sẽ có được thiên hạ. Tiểu tử này đã được long hồn nhận chủ, thì có khả năng chiếm được Long Mạch, chính là nhất đại uy hiếp của hoàng thất.
Quay đầu lại nhìn về phía đám người còn lại, quả nhiên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thiên đã hoàn toàn biến đổi, thậm chí thật coi hắn là thiên hạ chi chủ tương lai, vẻ mặt kính nể, đây tuyệt không phải dấu hiệu tốt lành.
Chỉ có bọn người Lạc Vân Thường, chăm chú nhìn Trấn Quốc Thạch, vẻ mặt lo lắng.
Hoàng Phủ Thanh Thiên có long hồn, Thiên Mệnh sở quy, Trác Phàm có mạnh đến mấy, lại sao có thể đấu chánh thức vương giả được vận mệnh lựa chọn!
Trác Phàm chăm chú nhìn kẻ đối diện, rõ ràng điểm này. Chỉ là hắn không tin trên đời có cái gì gọi là Thiên Mệnh sở quy, địa mạch long hồn chỉ là một thiên địa linh vật, không dưới Huyết Anh của hắn.
Thậm chí, linh tính so với Huyết Anh còn hơn chứ không kém, là biểu tượng chân chính vương giả.
Bây giờ nó thủ hộ Hoàng Phủ Thanh Thiên, quả là chuyện phiền phức!
Phốc!
Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi, trái tim dần dần trầm xuống. Khi nãy hắn phóng thích tử lôi quá nhiều, thân thể đã sắp không chịu nổi, sắp đèn cạn dầu, nhất định phải nhanh giải quyết đối thủ mới được.
"Ồ? Đã ngươi nhận biết địa mạch này long hồn, thế mà còn dám đối địch với bổn công tử? Thật là muốn chết!" Hoàng Phủ Thanh Thiên thấy vẻ mặt chiến ý của Trác Phàm, quát chói tai: "Ngươi có biết, đạo long hồn này, ngay cả cha ta đều không thể hàng phục, là bị bổn công tử hàng phục khi chỉ có mấy tuổi. Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không, là Thiên Mệnh sở quy! Bổn công tử là vương giả trời sinh, đấu với bổn công tử, chẳng khác nào tranh đấu thiên địa! Ngươi, chỉ có một con đường chết!"
Hoàng Phủ Thanh Thiên nói lời ấy khí vũ hiên ngang, giống như đế vương đang khiển trách điêu dân.
Ba người U Vũ Sơn đi theo Hoàng Phủ Thanh Thiên, đều là vẻ mặt vẻ ngạo nhiên, mười phần cáo mượn oai hùm, như thể bọn họ sắp trở thành khai quốc công thần cho hắn vậy.
Trước Trấn Quốc Thạch, mọi người đắc dĩ lắc đầu ai thán. Từ lúc long hồn xuất thế, Trác Phàm đã định bại cục, trên đời ai có thể tranh phong với thiên mệnh?
Thế nhưng, Trác Phàm lái khinh thường hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: "Aiz, khó trách đám Huyết Ngạc nghe ngươi chỉ huy, nguyên lai ngươi có thứ này a! Địa mạch long hồn vốn là đại địa chủ, tên nào chạy trên mặt đất đều phải nghe mệnh, đúng là vương giả tư chất, Thiên Mệnh sở quy. Nhưng vậy thì sao?"
Toàn thân Trác Phàm tử lôi toán loạn, tất cả lực lượng tất cả đều tụ lại trong chớp mắt, quát to: "Lão tử là Trùng Thiên Ma Long, dù là trời, lão tử cũng phải đâm thủng, Địa Long Vương nho nhỏ, Thiên Mệnh sở quy còn chưa thành hình, có là cái thá gì trong mắt lão tử!"
Mọi người giật nảy cả mình. Chẳng ai nghĩ được, sau khi thấy Thiên Mệnh sở quy, địa mạch long hồn xuất hiện, Trác Phàm vẫn cứ kiêu căng như thế, quả không thẹn với biệt hiệu Trùng Thiên Ma Long, không sợ trời không sợ đất!
Hoàng Phủ Thanh Thiên càng run lên, tức giận đến hai mắt đỏ bừng.
Trước kia không biết thì thôi, bây giờ rõ ràng biết hắn có địa mạch long hồn, còn dám khinh thị hắn như thế, đây là chuyện mà Hoàng Phủ Thanh Thiên vô luận như thế nào đều không chịu được.
Từ nhỏ hắn đã được dạy, hắn là thiên mệnh chi nhân được Long Mạch chọn trúng, vương giả trời sinh, tất cả mọi người, bao quát phụ thân hắn đều nên thần phục trước hắn.
Nhưng hiện tại, Trác Phàm biết rất rõ ràng hết thảy, nhưng từ đầu đến cuối đều không có nửa điểm kính sợ hắn, để hắn giận không chỗ phát tiết.
Thứ mình lấy làm tự hào nhất, thế mà dẫn không khiến người ta coi trọng, thật sự là khiến cho lòng tự trọng của hắn bị đả kích lớn. Trước mặt tất cả mọi người, hắn là vương giả, nhưng duy chỉ có trước mặt Trác Phàm, lại vô luận như thế nào cũng không thể cao ngạo ngẩng đầu!
Hoàng Phủ Thanh Thiên hét lớn một tiếng: "Đã như vậy, bổn công tử sẽ đại biểu thiên địa, diệt con kiến hôi ngươi dám to gan xem thường Vương quyền!"
Dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Thiên nhất trảo đánh ra: "Cửu long Kim Cương Thân, Địa Long thần uy trảo!"
Long hồn bay trên trời, khắp nơi rung động, một cỗ khí tức khủng bố từ sâu dưới đất phát ra. . .